Hôm nay,  

Đừng Xỉ Vả Trí Tuệ Và Lương Tâm Như Thế!

27/12/201400:00:00(Xem: 6174)
Báo Quân đội nhân dân vừa đưa tin, ngày 1912/2014 vừa qua Học viện Chính trị thuộc Tổng cục Chính trị - Bộ Quốc phòng đã tổ chức Lễ trao bằng Tiến sỹ cho 36 sỹ quan.

Đây là tin vui hay tin buồn?

Theo tôi đây là tin buồn, rất buồn, có thể nói là tin bi thảm bậc nhất của năm 2014 sắp trôi qua. Buồn cho quân đội, buồn cho nhân dân, cho đất nước, rất buồn cho đảng Cộng sản. Nó báo hiệu điều rất chẳng lành sẽ đến trong năm 2015 và 2016 nếu như tòan dân ta không bật dậy, khi Trí tuệ và Lương tâm dân tộc lâm nguy vì bị chà đạp, xỉ vả nặng nề đến vậy.

Bản tin cho biết thêm trong 36 vị tiến sỹ mới có 17 vị có đề tài bảo vệ được xếp vào lọai Tốt. Các đề tài nghiên cứu thuộc 7 chuyên ngành:

- Chủ nghĩa duy vật biện chứng và Duy vật lịch sử,

- Lịch sử đảng Cộng Sản Việt Nam,

- Xây dựng đảng và chính quyền Nhà nước,

- Kinh tế - chính trị học,

- Chủ nghĩa xã hội khoa học,

- Tâm lý học,

- Lý luận và lịch sử giáo dục.

Đọc xong danh sách 7 chuyên ngành trên đây mà 36 vị tiến sỹ mới của

quân đội VN đã khổ công nghiên cứu dùi mài kinh sử suốt mấy năm qua, tôi thấy rợn người đến não lòng.

Bản tin còn nói thêm rằng 100% luận án và hồ sơ quá trình đào tạo được Bộ Giáo dục và Đào tạo thẩm định đạt yêu cầu. Lại ta khen ta. Có ai phản biện?

Chủ nghĩa duy vật biện chứng và duy vật lịch sử theo học thuyết Mác Lénin từng được các đảng CS trong đó có đảng CS VN vận dụng đã hòan tòan phá sản trong thực tế, với sự tan rã của đảng CS Liên Xô là đảng đàn anh tiêu biểu nhất. Nó đã thất bại cả về lý luận lẫn thực tiễn ràng rành, không có cách nào bảo vệ, chống đỡ nổi, nó đã bị long trọng chôn vùi trong đống rác của lịch sử. Giữa thủ đô Washington DC tháng 6 năm 2007 đã khai mạc tượng đài kỷ niệm hơn 100 triệu nạn nhân của chủ nghĩa Cộng sản thực tiễn, trong đó có mấy triệu nạn nhân VN ta, đều là nạn nhân bi thảm của chủ nghĩa Mác Lênin, của áp dụng học thuyết duy vật biện chứng và duy vật lịch sử. Mục đích của tượng đài này là nhắc nhở cho thế hệ hiện nay và mai sau ghi nhớ sâu sắc rằng chủ nghĩa Mác – Lénin cùng học thuyết duy vật lịch sử và duy vật biện chứng là Tội ác kinh khủng chống nhân loại, vượt xa tội ác của bọn phát xít Hít-le.

Chẳng lẽ hàng mấy trăm thày giáo và học trò của Học viện chính trị không hề biết gì đến Nghị quyết 1481 của Nghị Viện châu Âu vào tháng 1 năm 2006 tố cáo mạnh mẽ chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội mác xít thực tiễn tòan thế giới, đặc biệt ở Trung Âu và Đông Âu, đã hòanh hành trong tòan phe Xã hội chủ nghĩa mà Việt Nam từng là một thành viên, coi đó là thời kỳ tội ác đen tối nhất của lịch sử trong thế kỷ XX, kêu gọi tòan thế giới hãy lên án mạnh mẽ để không bao giờ tái phạm ở bất kỳ nơi nào, đồng thời hãy tạo nên sức thúc đẩy để xóa bỏ những tàn tích dai dẳng tệ hại của nó ở một vài nơi. Ai cũng hiểu vài nơi đó là các nước toàn trị Trung Quốc, Việt Nam, Cuba.

Rõ ràng lãnh đạo của đảng CS VN, Bộ chính trị, Tổng cục chính trị, Bộ Quốc Phòng qua việc phong 36 tiến sỹ mới tốt nghiệp trong việc bảo vệ chủ nghĩa Mác-Lénin, bảo vệ học thuyết duy vật biện chứng và duy vật lịch sử, bảo vệ việc xây dựng đảng CS độc quyền tòan trị, xây dựng Nhà nước xã hội chủ nghĩa độc đảng, xây dựng nền kinh tế kiểu kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa là những việc làm sai lầm tệ hại cả về lý luận cả về thực tiễn, đi ngược lại nền chính trị tiên tiến, đi ngược lại nền văn minh nhân lọai.

Với việc làm trên đây, bộ chính trị và trung ương đảng CS Việt Nam đã thách thức Trí tuệ con người và Lương tâm dân tộc, kiên định những điều mà tòan thế giới đã lên án dứt khóat và vứt bỏ vào sọt rác của Lịch Sử. Họ tự mình đi ngược lại những giá trị Nhân quyền và Dân chủ của Liên Hiệp Quốc mà họ là một thành viên, tự họ đã bôi nhọ đảng CS VN khi tiếp tục đày ải 90 triệu dân VN hiện nay tiếp tục mãi mãi là nạn nhân bi đát của chủ nghĩa CS hiện thực.


Đây là một thách thức láo xược đối với nhiều nhà lãnh đạo CS kỳ cựu, nhiều đảng viên CS trí thức, thanh niên, phụ nữ đã lên tiếng đòi đảng phải thay đổi hẳn Cương lĩnh chính trị, từ bỏ lý luận Mác – Lênin sai lầm, từ bỏ học thuyết duy vật biện chứng, duy vật lịch sử tệ hại, từ bỏ chủ nghĩa CS hiện thực tội ác và chủ nghĩa xã hội ảo tưởng, trở về với dân tộc và nhan dân.

Đây là đòi hỏi trung tâm của tòan xã hội khi Ban chấp hành TW đảng CS sắp họp cuộc họp thứ 10 khóa XI để chuẩn bị cho Đại hội XII.

Đúng vào lúc này, cuốn sách Những lời trăng trối của nhà triết học CS Trần Đức Thảo khẳng định chủ nghĩa Mác là sai lầm từ gốc đên ngọn, từ lý luận ra thực tế, là thêm một góp ý có giá trị quyết định. Cuốn sách Đèn Cù 1 và II của nhà văn – nhà báo Trần Đĩnh cho thấy rõ đảng CS đã làm phí mất bao nhiêu thời gian của dân tộc, chứng minh rõ thêm ông Hồ Chí Minh kiêu ngạo cá nhân chủ nghĩa, dối trá, nói một đằng làm một nẻo ra sao, chịu trách nhiệm rất nặng khi gây nên cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn khủng khiếp do theo đuôi Mao coi Mao là cấp trên, là thần tượng ra sao. Cuộc giải ảo Hồ Chí Minh đã triệt để.

Rất mong Bộ chính trị, Học viện chính trị / Tổng cục chính trị, Ban tuyên huấn trung ương đảng cho in và phát hành các công trình nghiên cứu của 36 vị tân tiến sỹ nói trên. Đây có thể là một sự chuẩn bị tốt cho việc dự thảo các văn kiện chủ yếu sẽ đưa ra tại Đại hội XII. Các đảng viên, trí thức, công dân nước ta sẽ có dịp phản biện, tranh luận trên tinh thần thẳng thắn, công khai, minh bạch.

Đây cũng là cách làm thông minh, thăm dò dư luận một cách cụ thể, chính xác.

Cũng để có cơ sở để đánh giá trình độ của trí thức nước ta, trình độ học thuật, đào tạo cán bộ, phát hiện nhân tài ở nước ta.

Xin có một lời để cân nhắc đắn đo, có nên dịch ra tiếng nước ngòai các luận án tiến sỹ chính trị này của nước ta hay không. Vì đây là đem chiêng đi đánh ở nước ngòai. Chiêng rè, chướng tai thiên hại thì khổ đấy. Cũng y như ngài tông bí thư nổi hứng đi giới thiều cuộc đổi mới không giống ai của đảng CS VN ở trường đảng Cu ba ở La Havana (tháng4/2012), bị lắc đầu tẽn tò, phải bỏ chạy súyt mất dép, không có báo Cu ba nào đăng lại cuộc nói chuyện cưỡng hiếp sự thật, nói lấy được ấy, chắc chắn là giống hệt các luận án của 36 vị tiến sỹ mới nói trên. Không ngửi được đến nỗi bà Tổng thống Dilma Rouseff của Brazil phải lập tức đóng cửa không tiếp khách, dù là khách cấp cao, chương trình lễ tân đã xác định đến chi tiết từ mấy tháng trước. Thế mà vẫn không tỉnh ra.

Cuối năm 2014 rồi, vậy mà vẫn còn có kẻ ca ngợi, bênh vực chủ nghĩa Mác – Lênin, ca ngợi chủ nghĩa duy vật biện chứng và duy vật lịch sử, ca ngợi đấu tranh giai cấp và nền chuyên chính vô sản, ca ngợi chủ nghĩa CS hiện thực và chũ nghĩa xã hội, để rồi được khen ngợi, cấp bằng tốt nghiệp. Thật sự tối tăm, mờ mịt, đần độn không còn có giới hạn, vượt qua mọi sự tưởng tượng.

Sao lại có người mụ mẫm đến độ lấy rác rưởi cặn bã do người ta vứt bỏ, đào thải để tôn thờ là vật báu, thiêng liêng của đảng mình.

Đây là sự xúc phạm ngang nhiên lương tri nhân lọai, sự xỉ vả láo xược Trí tuệ con người và Lương tâm của Dân tộc. Ai có thể bôi nhọ đảng CS VN bằng chính bộ chính trị, ban tuyên huấn của chính đảng ấy. Không đế quốc nào, phản động nào làm nổi.

Rất mong được nghe phản ứng của mỗi tấm lòng yêu nước thương dân, trọng lẽ phải, chính nghĩa, mang Trí tuệ thời đại và Lương tâm Dân tộc.

Bùi Tín, VOAs Blog

Ý kiến bạn đọc
29/12/201411:44:15
Khách
Có 2 chử cần phải sửa lại thay vì là chủ nghỉa duy vật biện chứng và chủ nghỉa duy vật lịch sử thì phải sửa lại là chủ nghỉa súc vật biện chứng và chủ nghỉa súc vật lịch sử thì mới đúng với tinh thần của đảng cộng sản Việt Nam.
28/12/201415:59:08
Khách
Bac Bui Tin oi
Bai viet cua Bac rat hay nhung tu " mu mam " trong cau "Sao lại có người mụ mẫm đến độ lấy rác rưởi cặn bã do người ta vứt bỏ, đào thải để tôn thờ là vật báu, thiêng liêng của đảng mình." dung ra la "Sao lai co nguoi "lu lan" de do ... : moi dung y nghia, vi " mu mam" co nghia la :" map map" " to beo"
Xin cam on
27/12/201414:07:13
Khách
Bác Bùi Tín kính mến,
Cháu đã viết một comment mà vẫn chưa được approved, không biết bác hay VOA tiếng Việt không thích comment cuả cháu.

Bác viét: "Đối với Hoa Kỳ, một nước Cuba cộng sản tiền đồn của phe XHCN đồng minh của Liên Xô sát cạnh mình mới đáng ngại, nay Liên Xô đã sụp đổ, phe XHCN đã tan biến, Cuba không còn cái thế như trước, huống gì Cuba khốn đốn cô lập, là nước CS ’rẫy chết‘ cần cứu sống, tranh thủ để từ đó hòa nhập thuận lợi với cộng đồng thế giới. Rõ ràng đây là bước hòa giải giữa 2 cựu thù theo chiến lược 2 bên cùng có lợi."

Muốn Cuba "hoà nhập vào cộng đồng thế giới", muốn tránh cho người dân Cuba cái cảnh "tư bản rừng rú" cuả một nhà nước Đỏ, như Việt Nam hiện nay, thì làm ơn "quán xuyến" cho được cái nhà nước đang độc tài cuả Cuba đừng để cho nó quay lại hút máu người dân Cuba.

Ông anh Castro đã biết nói “mô hình Cuba theo đuổi không còn thích hợp”, vậy sao ông em không chịu thay đổi, mà chỉ mong có sự "hội nhập" nhưng vẫn cố giữ chế độ cũ? Một khi họ - cái nhà nước và các lãnh đạo ấy - có được tự do rồi, họ sẽ trở mặt đấy. Lúc đó, Hoà Kỳ sẽ rất có lợi?

Chúng ta mong mỏi Việt Nam đổi mới, thay đổi chế độ tốt hơn lên, vì thương quê hương mình. Nhưng đang sống ở Mỹ, phải nghĩ cho nước Mỹ trước, chứ không nghe theo mấy lời hưá lèo cuả lãnh tụ Cuba.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện phải, trái ở đây không hẳn là chuyện đúng, sai mà đúng ra là chuyện bên phải (khuynh hữu hay thiên hữu) và bên trái (khuynh tả hay thiên tả) trong chính trị Mỹ. Tất nhiên, trên đời này mọi chuyện đều có hai mặt của nó. Trong chính trị cũng thế, đã có cánh phải thì ắt có cánh trái, vì đó không những là bản chất tương đối của mọi sự mọi vật mà còn là hiện tượng phải có trong một nền dân chủ. Tuy nhiên, nền chính trị Mỹ trong những năm gần đây đã bị phân cực và phân hóa trầm trọng. Thể chế dân chủ kiểu mẫu của Mỹ xưa nay đương nhiên chấp nhận sự khác biệt vì đó là một trong những yếu tính ắt có của một nền dân chủ thật sự. Nhưng đẩy sự khác biệt của mình đến mức cực đoan và biến sự khác biệt của người khác thành kẻ thù bất dung thì là hiện tượng biến dạng nguy hiểm báo hiệu sự sụp đổ của nền dân chủ. Nước Mỹ trong những năm gần đây đã chứng kiến nhiều hiện tượng cực đoan như thế.
Với sự tham gia của khoảng 100.000 binh sĩ, cuộc diễn tập quân sự Nga-Belarus mang tên “Zapad 2025” đang được khối NATO theo dõi chặt chẽ và các quốc gia phía đông của liên minh cực kỳ lo ngại, đặc biệt nhất là sau khi các máy bay không người lái của Nga xuất hiện trên bầu trời Ba Lan. Cuộc tập trận này vẫn diễn ra theo chu kỳ bốn năm một lần, nhưng lần này, chính giới và công luận xem đây là phép thử đối với khả năng phản ứng của NATO trong bối cảnh địa chính trị mới. Để đối phó, NATO và Ukraine đang tăng cường các biện pháp an ninh, khi nguy cơ chiến tranh được đánh giá là ngày càng leo thang. Kinh nghiệm từ năm 2022 cho thấy Nga đã tiến hành các cuộc tập trận trước khi mở cuộc tấn công vào Ukraine. Câu hỏi đặt ra là liệu lịch sử có lặp lại không và tình hình hiện nay nghiêm trọng đến mức nào?
Khi chính phủ liên bang đe dọa cắt hàng tỷ đô la tài trợ nghiên cứu cho Harvard, đó không chỉ là một quyết định ngân sách. Đó là một phép thử cho chính nền tảng dân chủ: liệu chính quyền có thể dùng sức mạnh tài chính để định đoạt tư tưởng hay không. Tòa án liên bang vừa trả lời dứt khoát: không.
Ở với cộng sản, tuy còn trẻ con, chúng tôi đã hiểu thấu bài học: không nói theo là có tội, mà nói khác đi lại càng là trọng tội. Bước sang Mỹ, cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác vì đây là đất tự nhận là xứ sở tự do, nơi hiến pháp bảo đảm quyền được nói. Nhưng tuần qua, sau mấy chục năm ở Mỹ, tôi bỗng bắt gặp chính mình ngập ngừng muốn nói điều thật: tôi không thích Charlie Kirk, và tôi không muốn “celebrate his life” (tôn vinh cuộc đời ông).
Không rõ ABC có lường trước được phản ứng của cộng đồng, khán giả đối với hành động cúi đầu trước áp lực và quyền lợi, dẫn đến dừng ngay lập tức Jimmy Kimmel Live! hay không, nhưng thực tế đã cho thấy một làn sóng tức giận đã bùng nổ. Viên đạn dường như quay ngược lại, xé gió, đâm thẳng vào ba ký tự khổng lồ của đế chế truyền thông. Các cuộc tẩy chay Hulu và Disney+ bắt đầu. Trang mạng Disney+ bị sụp đổ vì lượng khán giả đăng nhập để “cancel subcription” trong đêm họ ra lệnh tắt đèn sân khấu; Disney mất gần $4 tỷ trên thị trường. Hàng loạt cuộc biểu tình phản đối trước trụ sở của ABC và Disney. Về phía các nhà báo, nghệ sĩ giải trí, các nhà lãnh đạo chính trị – từ Stephen Colbert đến David Letterman đến cựu Tổng thống Barack Obama – cùng lên án việc làm của ABC, coi đó là sự đầu hàng nguy hiểm trước áp lực chính trị và là phép thử đối với quyền tự do ngôn luận.
Nhìn vào những gì đang diễn ra tại nước Mỹ hiện nay, người ta không thể không liên tưởng đến cuộc cách mạng văn hóa tại Trung Quốc như vậy. Cũng là cuộc tấn công vào những gì bị cho là khuynh tả, là sự tập trung quyền lực vào một cá nhân qua phong trào cuồng lãnh tụ với những vệ binh trung thành chưa từng thấy tại Hoa Kỳ.
Người ta thường có nhiều cách định nghĩa về hy vọng. Hy vọng là một cảm xúc lạc quan, một niềm tin tươi sáng rằng mọi thứ chắc chắn sẽ được cải thiện. Hy vọng có thể đến từ một tiếng nói cá nhân xa lạ nào đó trong triệu triệu người trên thế giới này. Hy vọng có thể đến từ một bản tuyên bố chung của hai phong trào đối lập. Hy vọng là phải nhận ra rằng cái ác và sự bất công có thể chiếm ưu thế ngay cả khi chúng ta đang đối đầu với nó. Hy vọng là khi nhìn thấy rõ một bên sáng và một bên tối, thấu hiểu rằng vòng cung của vũ trụ đạo đức có thể không uốn cong về phía công lý – nhưng chúng ta không tuyệt vọng. Hy vọng, là khi một đêm vinh danh nghệ thuật trở thành nơi hàng trăm người giơ cao ngọn đuốc tôn vinh sự kiên cường, tiếng nói dũng cảm, như một lời nhắc nhở với thế giới rằng nghệ thuật và nhân văn là không thể tách rời.
Donald Trump từng bóng gió rằng mình xứng đáng được khắc tượng trên núi Rushmore, sánh vai cùng những bậc khai quốc công thần nước Mỹ. Bên kia Thái Bình Dương, Tập Cận Bình chẳng màng đá núi, nhưng ôm mộng lọt vào sử xanh, đặt mình ngang hàng những “đại thánh đế vương” của đảng và đất nước. Bởi thế, cuộc duyệt binh rùm beng ở Thiên An Môn vừa rồi không chỉ là phô trương cờ trống rình rang, mà là lời tuyên cáo giữa chiến địa, là tiếng trống thúc quân của một kẻ đang gấp gáp thúc ngựa đuổi theo bá mộng thiên cổ.
Bạn, tôi, chúng ta, không ai an toàn trước bạo lực súng đạn ở Mỹ. Chắc người Mỹ chưa kịp quên hình ảnh người mẹ tất tả chạy trên đôi chân trần, tìm con trong vụ xả súng mới nhất ở Annunciation Catholic School in Minneapolis tháng vừa qua. Những đứa trẻ xứng đáng có đời sống an toàn để đến trường mỗi ngày và trở về an toàn trong vòng tay cha mẹ. “Thay vì kích động thêm bạo lực, các nhà lãnh đạo chính trị nên tận dụng thời điểm này để đoàn kết chúng ta hướng tới những thay đổi hợp lý về súng đạn mà đa số người Mỹ ủng hộ,” Giáo sư Robert Reich đã nói như thế.
Trong bối cảnh thế giới đang trải qua những biến động nghiêm trọng về kinh tế, chính trị và công nghệ, toàn cầu hoá – vốn từng được xem là động lực chính thúc đẩy cho tăng trưởng và thịnh vượng – đang đứng trước những thách thức chưa từng có. Tiến trình công nghiệp hoá và toàn cầu hoá đã đem lại nhiều thành tựu vượt bậc trong suốt thời gian dài qua, từ thế kỷ XX sang thế kỷ XXI, đặc biệt là thông qua sự chuyên môn hoá, tự do thương mại và tiến bộ công nghệ. Tuy nhiên, các cuộc khủng hoảng tài chính, đại dịch toàn cầu, chiến tranh và cạnh tranh chiến lược giữa các cường quốc đã khiến mô hình toàn cầu hoá truyền thống bộc lộ nhiều tình trạng bất ổn...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.