Hôm nay,  

Mùa Đông Tacoma

25/12/201800:00:00(Xem: 5572)
Duy Xuyên

 
Cơn mưa đầu mùa đã nhỏ giọt. Trời chiều Thu lành lạnh, báo hiệu cho một mùa Đông giá rét kéo về, dài lê thê với gió bấc từng cơn thổi lạnh buốt thấu xương, mây đen vần vũ, sương mù giăng tỏa, mà niềm thương nỗi nhớ trỗi dậy, ngập tràn thân thể với ray rứt, nhớ nhung len lén vào xương tủy, bâng khuâng và khắc khoải hoài mang đến cho ta nỗi cô đơn tràn ngập tâm hồn.

Xa quê hương, mọi vật rũ buồn thê thảm. Phố thị không còn là của riêng ta.

Những con đường mang tên em, từng ngõ cụt cũng xa lạ, hững hờ. Con đường ta đưa em vào mộng mị, không tìm thấy, những con hẻm buồn khi ta chia tay em cũng biền biệt, mất hút, xa lơ xa lắc, chỉ còn phố thị tấp nập, xe cộ qua lại, chạy vun vút như đâm xả vào nhau. Nhộn nhịp thật, song ta vẫn thấy cô đơn dị thường!

Ở đây, dường như có cái gì đó xa lạ, không giống như Nha Trang quê mình.

Ở đây, mùa Đông kéo dài lê thê, tưởng chừng như vô tận. Bầu trời ảm đạm, sương tuyết ngập tràn vạn nẻo.

Gió lạnh từng cơn kéo về thổi rách toe toét những cánh hoa hồng như đang run rẩy, đến nỗi không còn sót lại một bông hoa nào trong khu vườn nhà tôi. Cây lá xơ xác, đìu hiu.

Cảnh vật buồn tênh với những ngày nắng đi hoang chưa về, nên hoa lá cũng xanh xao, khác hẳn với đầu mùa Thu, các khóm cúc lúc nào cũng tươi cười, reo vui, khoe sắc thắm.

Mỗi buổi sáng, trước khi đi làm, tôi thèm đi quanh quẩn trong khu vườn hồng, với niềm vui rộn ràng của người trồng hoa, để nâng niu, tỉa lá mục, cắt cành khô cho khu vườn thêm xinh xắn.

Mùa Đông ở Tacoma, buồn thê thảm. Mặt trời từ hướng tây ngả ụp về, bao trùm cảnh vật lúc 3 giờ chiều, mà vẫn còn ngái ngủ đến 8 giờ sáng, mới chịu uể oải vươn mình thức giấc, cũng chẳng mang lại cho ta một tia nắng hanh vàng nào, để mình được ngồi ở ngưỡng cửa, phơi chân dưới nắng ấm, hay bên cạnh người yêu, để quỳ bên chân nàng, nâng nhẹ suối tóc, mượt mà của nàng, để được chính mình sưởi ấm từng sợi tóc mây trong cơn nắng đầu mùa, mà hương thơm của những cánh hoa hồng nghe ngây ngất, làm tâm hồn mình ngỡ như lạc lõng, chơi vơi trong nắng pha lê lung linh rực cháy, nghe thoang thoảng tình yêu vời vợi trong nắng mới đầu hè, hòa lẫn với hơi thở ngọt ngào của mùi thơm lúa chín.

Mưa cứ mưa. Vào mùa Đông thường thường vẫn là những ngày mưa dai dẳng không dứt, kéo theo những luồng gió lạnh buốt, rét tê tay. Mưa từ ngày này qua tháng khác. Mưa hoài không dứt. Ánh đèn đường lờ mờ đủ soi rõ khu vườn tiêu điều, xơ xác, cành lá ủ rũ, gãy đổ vì trận mưa to gió lớn buổi chiều.

Chưa bao giờ tôi thích ngồi đợi những tia nắng tràn về từ đầu ngõ như bây giờ.

Nắng về tràn ngập niềm vui. Nắng len lén liếm gót chân em tôi. Nắng lên cao, tràn vào sân hôn nhè nhẹ lên tóc nàng. Nắng buồn em bâng khuâng… nắng đi em muộn phiền.

Nắng thì thầm bên tai để em tôi thẫn thờ …

Mùa Đông ở Tacoma trời giá rét, gió lạnh vi vu rít từng cơn không dứt. Có những ngày mưa dầm. Mưa từ sáng đến giữa khuya. Nền trời như một lu nước bể miệng trút nước ào ạt từ trên mây cao rơi xuống, giăng kín cả khung trời xám xịt. Gió mưa dày xéo ngọn cỏ cành cây nghiêng ngữa cho ta những buổi chiều mùa Đông trông thật ảm đạm, thê lương, tôi đành ngồi đây, bên khung cửa sổ, chôn vùi kỷ niệm trong tiềm thức, mà mơ về quê cũ. Mẹ già đang tựa cửa, mỏi mắt ngóng trông đàn con nhỏ, đi xa chưa một lần về thăm mê.

Ở Tacoma, không có bao giờ, tôi lại được ngồi bên cạnh Thanh-Đào, để kể về cuốn Hồi Ký, “The Voice Of The Heart!” (Con Tim Thổn Thức!); mà tôi đang viết dang dở cho nàng nghe. Vì ở đây, cái gì cũng vội vã, lăng xăng, tấp nập, vội vàng như những mối tình chớm nở lúc ban mai, rồi hấp tấp chia tay vào buổi chiều, không một lời giã biệt, không một phút giây muộn phiền.

Ở đây, tôi chưa bao giờ bắt gặp những buổi chiều Hè về êm ả, nhàn hạ, ngồi duỗi chân dưới rặng dừa xanh thơ mộng, đợi nắng chiều buông xuống, gió và sóng biển cuồn cuộn, quyện lại với nhau, lung linh, vẽ lên trên các vạt áo dài ngại ngùng trong cơn gió bay, của các nàng nữ sinh Trung Học Nha Trang, thướt tha trong tà áo trắng, đang nhẹ bước trên những hạt kim cương lóng lánh, tạo thành vài áng mây hồng, trôi lững lờ chập chùng với sóng, với nước, hay không đi nữa, mình cũng được ẩn thân dưới những cụm thông già cỗi, thấp lè tè, phủ kín những cặp tình nhân đang thì thầm bên nhau, trên bãi cát trắng xóa, mịn màng, kéo dài với hàng bàng, về mùa đông trụi lá, đứng bơ vơ như mẹ già tàn tạ, mắt trũng thân gầy, phơi tóc trắng, đang run rẩy, ngóng trông, réo gọi đàn con nhỏ biền biệt lâu ngày nhớ ghé về thăm mẹ trong một khoảnh khắc.

Hàng bàng xanh điểm nắng vàng trải dài từ Ty Bưu Điện, chạy thẳng tắp đến Cầu Đá, tạo thành nửa vòng bán nguyệt xinh xắn, ấp ủ những chiếc áo dài trắng thướt tha của các nàng nữ sinh Trường Nữ Trung Học Nha Trang, kín đáo, thùy mị, với bước chân chim, tung tăng, rủ rê nhau đi dạo biển khi tan trường về, rộn ràng, chiều trên biển mênh mông, mải vui chơi quên lời mẹ dặn dò.

Từng mảng ký ức đan lẫn vào nhau, cho tôi cảm giác êm ả, da diết, đến bây giờ vẫn còn hiện về trong tiềm thức rõ nét, rồi nhạt nhòa trong trí ức, về biển Nha Trang, nơi tôi đã sinh ra, lớn lên với hàng ngàn, hàng vạn kỷ niệm dồn dập, không dứt, cuốn hút ra biển khơi, mặt nước gợn li ti vài làn sóng nhỏ, tan ra thành những mảnh vụn, biến dạng, để rồi chìm sâu trong lòng đại dương thăm thẳm, trong đó mình nghe được tiếng thì thầm, xa xa, của những đợt sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ, mặt biển lăn tăn nổi sóng, trắng xóa, mờ dần trong bọt biển, chỉ để lại hình hài những con rắn biển khổng lồ, dài thườn thược, đang bò ngổn ngang trên sóng nước bao la, ngàn đời không dứt…

Chiều về, ta đưa mắt mình nhìn ra xa, thật xa, lặng thinh ngắm nhìn những cánh buồm lênh đênh, nhấp nhô ngoài biển khơi xa tít, mấy cụm mây trắng lang thang cuối trời ngoài đảo Hải Yến.

Những ngọn đèn khuya lao xao theo từng gợn sóng để ta ước mơ mình như những cánh buồm vô định phiêu bạt đó đây, ra đi biền biệt, tìm bến lạ, dừng chân, ôm hôn những hạt cát xa, mịn màng, nhưng tràn đầy nhịp sống, mà trong đó chỉ có tiếng thì thầm của con tim thổn thức, đậm đà nhớ thương.

Nha Trang mình đó! Quê hương mình đó! Thành phố biển thân yêu, hiền hòa như tấm lòng của mẹ, tình nghĩa chan hòa của cha. Ngàn đời không bao giờ nhạt nhòa, trốn chạy vẫn mãi tiếp nối ngậm ngùi tức tưởi.

MƯA

Những ngày nắng tàn mang mưa tháng chín đến phủ kín chân ai lỡ hẹn trở về…

Bầu trời lúc nào cũng tối sùm sụp. Những đám mây đen bỗng nhiên từ đâu ào ào kéo đến, gió cao nguyên rít từng cơn. Rừng thông già nghiêng nghiêng, oằn mình trong mưa gió.

Đêm yên tĩnh. Vài giọt mưa gõ xuống từ mái nhà. Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Mưa tầm tã, dai dẳng không dứt.

Sáng sớm, sương mù giăng kín bầu trời, che khuất khu phố bên kia sườn đồi xa xa.

Loài quạ đen xuất hiện, bay thật thấp réo gọi đàn ơi ới, cho ta cảm giác giá buốt lan dần khắp xương tủy. Mình thấy mình nhỏ bé giữa không gian vô tận, rồi chợt lo toan với những ngả rẽ của cuộc đời.

Mùa mưa ở đây, thật buồn, mưa hoài như những hạt thủy tinh, kéo dài từ ngày này đến ngày khác. Mưa ngày nào cũng gõ nhịp đều đều trên mái nhà, như những phiếm đàn lạc điệu, để làm buồn thêm cho kẻ tha hương.

Tiếng mưa đêm đôi khi còn cho tôi cái ảo giác, như có chân ai đang nhẹ bước bên thềm, ròi dừng lại, gõ nhẹ lên khung cửa, đợi chờ trong vô vọng.

Tôi cũng có thói quen, vào những đêm rét mướt, ngồi cạnh cửa sổ, nghe mưa gõ nhịp, nhìn những hạt mưa rơi, nhịp nhàng, thánh thót trên khung cửa kính. Tiếng mưa lúc dồn dập, lúc cầm canh. Những hạt mưa động lại, chảy dài, thành những đường cong lập thể, tạo thành những hình thù quái dị.

Tôi cố nhìn ra khe cửa sổ, ngoài sân mấy hàng thông trụi lá, hờ hững, lạnh lùng, nặng trĩu những cành lá rũ xuống, nhảy múa, chạy dài, lung linh trên mặt đất, xao động, biến dạng hình thù như những bóng ma trơi…

Tiếng mưa đập trên cửa kính đều đặn như một điệu nhạc buồn. Mưa ở Tacoma mà sao tôi thấy nhớ Nha trang chi lạ!

Cũng có khi những hạt mưa tạo nên những đường cong huyền diệu, vẽ thành hình hài các thiếu nữ xinh đẹp, tóc xõa bờ vai. Gió rung động nhẹ, buông lơi mái tóc, vào miệng, vào mắt. Tôi nghe thấy hương môi quen thuộc, giục giã. Với những giọt nhớ xa thăm thẳm mà sao ta vẫn còn nâng niu trong vành môi quá khứ mỗi lần ta bắt gặp em đi hoang trong giấc ngủ với nhiều mộng đẹp.

Nàng đứng run cầm cập, áp mặt sát vào khung cửa, lẳng lơ, đọi chờ, như bóng người đang lấp ló, không quản mưa gió đến thăm tôi, rồi khẽ gõ cửa gọi tên tôi. Sau một hồi đánh đòn cân não, cầm lòng không đậu, tôi ra mở cửa để cho nàng được vào trú mưa trong những đêm dài vô tận không trăng sao. Những rạo rực cuồn cuộn, những đam mê bỏ ngõ, thúc giục với tất cả nỗi náo nức trong lòng và hè phố nằm im như sau một cơn bão lốc, để lắng nghe những xao xuyến, tình cờ. Ta ngất ngây trong men tình diệu vợi.

Tỉnh mộng, thấy mình bỡ ngỡ, lạc lõng, bơ vơ. Những vết hằn của năm tháng khôn cùng, những trăn trở của cuộc đời đang kéo về với âm thanh lắng đọng trong một thoáng giây muộn phiền, dẫu xa xôi tôi vẫn ấp ủ trong lòng, rồi nâng niu từng mảnh vỡ của ký ức, nhớ thương về chốn cũ, thương nhớ tên từng con đường, nhớ từng hàng chè bên vỉa hè, nhớ từng khu phố nhỏ khi em tan trường về, con lộ băng ngang nhà ai, gốc hè với xe nước mía, bụi cây, hàng hiên cổng kín cao tường, nhớ từng mái ngói phủ rêu xanh, xám xịt, tường quét vôi vàng đậm của Đình Phương Câu, và nhớ… nhớ rất nhiều Nha Trang quê mình.

Nhiều đêm tôi vẫn nguyện cầu cho Cao Nguyên Tình Xanh có biển, có Xóm Cồn, Xóm Bóng, với dân cư hiền hòa để mình bớt nhớ, bớt thương về quê mình.

Giờ đây tim tôi òa vỡ với những rung động bùi ngùi.

Đang ở Tacoma mà sao tôi thấy nhớ Nha Trang quay quắt. Nhớ Nha Trang của tuổi học trò, khi tan trường, theo ai về xóm nhỏ. .. Nhớ Nha Trang của những ngày Chủ Nhật, ghé Chiều Tím nhâm nhi ly cà phê đá, ngồi nghe Thanh Thúy hát, nhìn thiên hạ thản nhiên bách bộ, phố xá lúc nào cũng thân quen, những vết loang lỗ trên tường vàng đục, của nhà thầy Vĩnh Cang còn nguyên vẹn, khó phai…

Nhiều đêm lang thang trên hè phố Tacoma, ngửa cổ nuốt từng dòng dĩ vãng, tưởng mình đang đi trong khu phố Nha Trang, con đường Phan bội Châu, rạp hát Bác Ái, tiệm vàng Mỹ Kim, vòng qua con dường Trần Quí Cáp. Tôi khóc òa lên, khi nhận ra khu phố về đêm sao có nhiều xe cộ của người ngoại quốc, rồi ngờ ngợ trong giây lát mới vỡ lẽ ra là mình đang lạc bước phiêu lưu.

Duy Xuyên

Tacoma

25/12/18

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.