Hôm nay,  

Kể Chuyện Tháng Giêng

26/01/201100:00:00(Xem: 3449)
Kể Chuyện Tháng Giêng

chuyen_ke_thang_gieng_-contentÔng Jim và bà Carolyn McCullar đang tươi cười cầm tấm check tượng trưng $190,000,000 trong khi xuất hiện tại Thủ phủ Olympia, Thứ Năm, ngày 6/1/2011. (Photo của KOMO Staff&News Services)

Bùi Huy Phúc Yên -VBMN
Kể chuyện Tháng Giêng. Tháng Giêng năm mới 2011 có điều đặc biệt; theo các nhà làm lịch, tháng Giêng năm nay có 5 ngày Thứ Hai, 5 ngày Thứ Bảy và 5 ngày Chủ Nhật, điều này chỉ xảy ra mỗi 823 năm.
Kể chuyện Tháng Giêng. Thần Tài gõ cửa. Đầu năm mới 2011, một đôi vợ chồng hồi hưu ở tiểu bang Washington và một phụ nữ, mẹ của hai trẻ em ở tiểu bang Idaho đã được Thần Tài gõ cửa: cả ba người cùng nhau chia đôi số trúng độc đắc (Jackpot) 380 triệu MK của loại vé số Mega Millions phát hành tại tiểu bang Washington và trên 40 tiểu bang khác của Hoa Kỳ.
Vé số Mega Millions được xổ tại tiểu bang Washington vào các ngày Thứ Ba và Thứ Sáu trong tuần.
Buổi tối Thứ Sáu, 31/12/2011, hàng triệu người mê chơi vé số hồi hộp theo dõi buổi xổ số chiều cuối năm với ước mơ và hy vọng trúng số mừng năm mới. Giải độc đắc đã lên tới con số quá lớn: 242 triệu MK.
Giải độc đắc không có người trúng!
Ngay lập tức, sở xổ số công bố giải độc đắc cho kỳ tới đã vọt lên tới mức chóng mặt: 380 triệu MK, vị chi hơn 1/3 tỷ đồng, giải thưởng lớn thứ nhì trong lịch sử xổ số của quốc gia.
Từ Thứ Bảy, ngày đầu năm mới 2011, qua Chủ Nhật rồi Thứ Hai, cơn sốt mua vé số Mega bùng lên. Khắp nơi, từ các siêu thị Fred Mayer, Safe Way… các tiệm tạp hóa nhỏ, các tiệm tạp hóa cạnh các trạm xăng, hàng toán người xếp hàng rồng rắn đứng trước quầy chờ mua vé số trong niềm ước mơ, vui thích, nôn nao, hồi hộp, và mong chờ một dịp may vô bờ bến; một cơ hội thăng hoa và đổi đời, sẽ đến trong buổi chiều tối Thứ Ba, ngày 4/1/2011.
Vào gần nửa khuya, ông Jim McCullar, 68 tuổi, cư dân ở thị trấn Ephrata, Washington, một thị trấn nhỏ gần 7000 dân ngồi trước máy truyền hình xem tin tức trễ. Người xướng ngôn viên đọc lại các con số trúng giải độc đắc vừa xổ. Ông Jim thốt lên: "Ôi lạy Trời." Các số trúng trùng hợp với các con số ngày tháng năm sinh của ông August 15, 1942 và vợ ông April 25, 1947. Ông la lớn lên, nhưng kềm lại ngay vì nửa đêm sợ vợ ông cho là ông lên cơn đau tim. Nhẹ nhàng bước lên thang gác, ông thức bà dậy, cẩn thận không la để bà không hoảng sợ. Nhưng không xong. Ông run lên, da nhợt nhạt, vợ ông tưởng ông bị lên cơn đau tim. Bà hỏi ông ra sao. Ông trả lời không sao. Ông dìu bà xuống lầu, đưa bà đến bàn computer, nơi đây có các tấm vé số chờ để dò. Các tấm vé số này ông bà Jim đã mua ở chợ Safe Way hôm Chủ Nhật, 2/1. Bà xem tới xem lui, xem tới xem lui, xem tới xem lui. Các con số trúng là 4, 8, 15, 25 và 47 và con số mega là 42. Rồi bà la lên, hỏi ông : "Thật hả ông""
Ông Jim và bà Carolyn McCullar bàng hoàng và oà khóc khi biết ông bà đã trúng vé số độc đắc. Ngoài ra ông Jimcòn trúng một vé số khác giải 150 MK.
Ông bà đã lập gia đình với nhau cho đến nay được 41 năm, có 6 người con, 23 cháu và 5 chắt.
Ông Jim trước đây là cựu chiến binh Hải Quân và cựu chiến binh trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Ông cũng là một giảng viên của Boeing nghỉ hưu từ 20 năm qua,và hiện nay hành nghề địa ốc.
Sáng Thứ Năm, ngày 6/1 ông Jim và bà Carolyn McCullar đã đến thủ phủ Olympia xác nhận ông bà đã trúng một nửa vé số độc đắc 190 triệu MK trong tổng số 380 triệu. Ông bà đã gặp Thống Đốc Washington, bà Christine Gregoire.
Chọn lãnh tiền một lần, ông bà nhận 120 triệu tiền mặt. Vì tiểu bang Washington không lấy thuế của người trúng số; do đó, liên bang nhận 30 triệu tiền thuế. Ông bà Jim nhận lãnh số tiền còn lại 90 triệu.
Được hỏi tiền trúng số sẽ được sử dụng như thế nào, ông Jim cho biết, vợ ông muốn mua một chiếc xe nhà chạy bằng dầu cặn để đi chơi ở ngoài trời. Ông nói ông sẽ cho tiền người em gái ở Illinoise vì nghèo và sức khoẻ yếu. Ông sẽ chăm sóc em ông. Ông bà đang tìm kiếm mua một ngôi nhà mới giá khoảng từ 160, 000- 200,000 MK. Buổi sáng, ông bà đã tìm kiếm một ngôi nhà giá khoảng 700,000 MK, nhưng có lẽ ông bà không mua căn nhà lớn như thế.
Ông quả quyết rằng ông sẽ trách nhiệm về số tiền, cho tất cả các con, các cháu và các chắt thừa kế từ thế hệ này sang thế hệ khác, và con cháu ông sẽ không bị lo lắng về tiền bạc bởi vì ông sẽ không tiêu xài phung phí. Ngoài ra, ông Jim rõ ràng sẽ hào phóng tặng tiền cho các tổ chức từ thiện mà ông ưa thích.
Thần Tài gõ cửa. Từ tiểu bang Idaho, thiếu phụ trẻ Holly Lahti, 29 tuổi, cư dân thị trấn nhỏ Rathdrum, có 7000 dân (lại cũng 7,000 dân) là người may mắn trúng một nửa còn lại của vé số độc đắc 380 triệu MK. Bà Lahti có thể sẽ phải chia số tiền trúng số cho người chồng.
Bà Lahti đã vắng mặt trong buổi lễ trao tấm check tượng trưng. Giới hữu trách sở xổ số ghi tên bà Holly Lahti là người trúng số độc đắc từ vé số mua tại một cửa hàng tại thị trấn Post Fall. Bà Lahti dự định gặp báo chí truyền thông sau khi bà đặt kế hoạch về tài chánh và bây giờ yêu cầu được tôn trọng quyền riêng tư. Nhưng theo hồ sơ, bà Holly Alford lập gia đình với Joshua Lahti trong năm 2001 và lấy họ chồng là Lahti. Bà Holly có hai con gái còn nhỏ, 10 và 12 tuổi.
Không có hồ sơ ly dị của đôi vợ chồng và không rõ tình trạng hiện nay của họ ra sao. Scott Nass, một luật sư gia đình ở Coeur d'Alene cho biết Idaho là một tiểu bang cộng đồng tài sản. Luật sư Nass nói lợi tức thu được trong thời gian lập gia đình được chia đôi cho hai người.
Bà Lahti đang làm việc cho một nhà băng ở Rathdrum, nơi đây, các nhân viên nhà băng rất thích thú với bà Lahti và 2 con của bà nhưng họ không bình luận về người chồng.
Bà Lahti sẽ nhận tiền trúng số một lần là 80 triệu MK sau khi trừ thuế hoặc là nhận 4.9 triệu MK một lần trong năm, trong thời gian 25 năm.
Tháng Giêng kể chuyện. Như chuyện cổ tích, 1 người homeless có "Giọng Vàng -Golden Voice" trở thành ngôi sao truyền thanh và phim ảnh. Trong tuần lễ thứ nhất Tháng Giêng, có một người đàn ông trung niên đứng cầm bảng homeless bên cạnh xa lộ. Da màu, dáng cao ráo, khắc khổ vì phong trần, tóc dài dựng ngược, áo chemise trắng mặc bên trong, áo lính ngụy trang khoác ngoài, hai tay cầm tấm bảng carton che hết phần ngực (như hầu hết các người homeless khác); trên tấm bảng có viết những hàng chữ: "Tôi có giọng nói Thiên phú. Tôi là một cựu xướng ngôn viên phát thanh, đã ngã xuống trong những thời khắc khó khăn. Xin vui lòng giúp đỡ với lòng biết ơn. Đa tạ. Thượng Đế phù hộ bạn, Chúc một ngày vui."

Người đàn ông homeless đứng đó, trên đường phố Columbus, Ohio, ngày nay qua tháng nọ; năm này qua năm khác trong nhiều năm, cho đến đầu tuần năm mới 2011, một phóng viên của báo The Columbus Dispath thu thử giọng của ông phóng lên mạng. Sau 48 giờ, cuộc đổi đời hay sự phục hồi của người đàn ông homeless bắt đầu cũng hấp dẫn, tuyệt đẹp, có hậu như trong chuyện cổ tích.
Ted Williams, 53 tuổi, cư dân Columbus, Ohio, can đảm rời bỏ cuộc sống ngoài đường phố Columbus, nguyên là một xướng ngôn viên phát thanh đãbị mất việc vì vướng vào vòng ma tuý và rượu chè. Khi đoạn video có giọg ông cất lên, ngay lập tức ông có một tuần lễ tràn ngập công việc: xuất hiện trên hệ thống CBS, xum họp với mẹ già và tiếp xúc với hàng chục công việc được mời gọi. Hôm Thứ Tư, 5/1, Ted Williams đã xuất hiện trên chương trình NBC's Today Wednesday và rồi xuất hiện trở lại vào ngày hôm sau, Thứ Năm, sau khi ông gặp lại mẹ ông sau 10 năm trời cách biệt. Xuất hiện một lần nữa hôm Thứ Sáu trên hệ thống CBS' "Early Show", tiếp theo là một cơn lốc những đề nghị làm việc từ MSMBC's Lean Forward campaign, đội bóng rổ nhà nghề NBA's Cleveland Cacvaliers, hãng thực phẩm Kraft Macaroni & Cheese muốn giọng nói của ông quảng cáo cho mì sợi Italy và phô-mai, và một vai trò trong một phim của Jack Nicholson.
Con đường tương lai của Ted Williams mở rộng thênh thang trước mắt. Một chân trời mới của sự nghiệp và phục hồp phẩm giá khởi đầu. Nhưng không phải chỉ có thế, trên hết thảy về người đàn ông có giọng nói tuyệt hảo (Pitch-perfect voice) là một câu chuyện về tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý và tràn đầy cảm động của cụ bà Julia Williams, thân mẫu của Ted Williams.
Một đoạn video ngắn cuộc tái xum họp giữa hai mẹ con do The Columbo Dispatch cho thấy Ted Williams bước nhanh về phía bà mẹ già 90 tuổi trong một khách sạn. Ted nói : "Thưa Mẹ. Thưa Mẹ" khi ông trông thấy mẹ và bật khóc. Cụ bà Julia giấu mặt trong khi đứa con trai áp đến gần, và đứa con ôm mẹ nói: "Mẹ ơi, con cảm thấy như xưa. Con đã trở về nhà. Con đã thưa với mẹ con về nhà trong năm nay. Con nhìn không ra chi, nhưng con đã trở về." Tính ra, Ted đã xa nhà 20 năm và lần tái ngộ hôm nay là sau 10 năm hai mẹ con không thấy nhau.
Trong buổi xum họp cùng mẹ, Ted vẫn mặc một áo choàng nguỵ trang lá hoa rừng của lính phủ ngoài quần áo bên trong và nói với mẹ ông rằng đó là tất cả những gì mà ông có, và ông vừa làm xong công việc thu âm cho hãng Kraft Macaroni &Cheese để phát thanh hôm Chủ Nhật trong chương trình Fight Hunger Bowl trên hệ thống ESPN. Vào lúc đó nhữn giọt lệ vui mừng đã tràn trên khóe mắt. Ông hứa với mẹ sẽ không để bà thất vọng thêm nữa.
Cụ bà Julia tuy tuổi cao nhưng dáng vẻ tinh anh, mạnh khỏe, trong bộ vest đen, tươi cười ngồi bên người con trai bụi đời trong phòng thu hình của NBC' Today. Cụ bà Julia nói cụ rất lưu tâm con trai cụ sẽ lại rơi vào tình trạng nghiện ngập ma tuý và rượu chè như trước đây, làm cho Ted thành người vô gia cư và xin ăn bên lề đường; chính nơi đây, Ted đã được một phóng viên của Columbus phát giác.
Cụ bà Julia kể lại trong quá khứ, tất cả những gì cụ nhận được chỉ là những lời hứa của Ted rằng ông sẽ trở về sống cùng gia đình. Lần xum họp này, một trong những lời đầu tiên Cụ nói với con trai là: "Xin Con đừng làm Mẹ thất vọng nữa." Cụ nói tiếp: "Đây có phải là con tôi không, đứa con bé bỏng của tôi - cuối cùng, đứa con hoang toàng đã trở về."
Cụ Julia cho biết cụ luôn luôn cầu nguyện cho con trai của cụ. Tình mẫu tử vô cùng thiêng liêng cao quý, cho dù là bà Mẹ gốc Châu Phi hay là bà Mẹ Viẹ Nam gốc Á, cho dù cho con cái đã lớn khôn, lập gia đình; có cuộc sống riêng tư, có con đàn cháu đống nhưng các bà mẹ vẫn thương yêu, chăm nom con cái của mình như khi các con còn nhỏ dại. Thói đời, thường chỉ có con cái rời bỏ cha, mẹ chứ cha mẹ hiếm khi từ bỏ con cái.
Ted William kể rằng cuộc đời ông trượt xuống theo hình trôn ốc trong năm 1996, khi ông bắt đầu uống rượu "khá tệ". Ông chơi ma tuý marijuana và cocaine và bị mất việc làm tại đài phát thanh. Ông ra sống ngoài đường phố mặc dầu có những nỗ lực từ các con, gồm 7 người con gái và 2 con trai, tất cả cùng cư ngụ tại vùng Columbus. Ở trong những túp lều đơn giản chỉ là những miếng vải, nylon cột túm vào nhau, níu kéo, gác qua các nhánh cây thấp che tạm để qua đêm khi rời nơi đứng xin ăn bên lề đường, Ted cũng có gặp trở ngại về pháp luật. Ông đã ở tù về tội trộm và giả mạo, và bị ghi nhận nhiều tội nhẹ, gồm cả tội lạm dụng ma tuý.
Lần bị bắt gần đây là ngày 14/5/2010. Ông nhận tội ăn cắp cấp 1. Trong hồ sơ tòa án, nơi mục địa chỉ, ông ghi: "Đường phố Columbus." Trả lời cuộc phỏng vấn trong tuần, ông cho biết ông phạm tội để có tiền mua thuốc vì nghiện. Tuy nhiên, ông đã từ bỏ ma tuý từ 2 năm nay.
Cho dù ông tiết lộ về tiền sử tội phạm, đội bóng rổ Cavaliers cho biết lời đề nghị của đội đối với Ted William - người xướng ngôn có "Giọng Vàng" vẫn không thay đổi.
Ở Hoa Kỳ, xứ sở của tự do, dân chủ, mọi cơ hội cho mọi người đều đồng đều, không có kỳ thị dù dáng vẻ nghèo nàn, khắc khổ, tối tăm; dù là kẻ phạm pháp nếu biết hối cải; chỉ cần quyết tâm từ bỏ thói xấu, tật hư; tận dụng cơ may làm lại cuộc đời để trở nên người hữu ích cho xã hội là một thực tế qua Ted Williams: Những ước mơ của một người không nhà sống bên lề đường đã trở thành hiện thực, bởi vì ông vẫn muốn khoe giọng nói Trời cho, bởi vì ông vẫn muốn được sử dụng giọng nói tuyệt vời của ông, và hơn hết, ông vẫn muốn quay về nhà, "Về mái nhà xưa," ít nhất là về nhà với Mẹ ông.
Và thực sự Ted Williams có giọng nói vô cùng hấp dẫn, vô cùng lôi cuốn, đúng như kịch sĩ Jimmy Fallon, người điều khiển NBC late night show nói, giọng nói của Ted Williams là "Giọng Vàng" khi anh xuất hiện trên băng ghi hình.
Ted Williams, chúc Anh sớm hồi phục, thành công và hạnh phúc.
Từ bàn viết Tacoma, tháng Giêng 2011

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.