Hôm nay,  

Trẻ Em Tàng Hình

1/18/201400:00:00(View: 6093)
Có những trẻ em bất hạnh hơn mọi trẻ em khác. Các em vẫn hiện diện trên đời này, nhưng không có cơ may được đối xử ngang hàng các em khác. Thậm chí, các em bị xem như vắng mặt, như thể các em đang tàng hình... như trẻ em ở Nigeria, hay trẻ em ở Tây Ninh, hay trẻ em đường phố Việt Nam...

Bản tin VOA hôm 16-1-2014 ghi nhận về một bản phúc trình UNICEF: có tới 60% trẻ em Nigeria 'không tồn tại' một cách chính thức...

Bản tin ghi rằng:

“Khi trẻ em tại Nigeria sinh ra hầu hết không có giấy khai sinh. Thông tín viên đài VOA Heather Murdock tường thuật rằng Cơ quan nhi đồng Liên Hiệp Quốc, UNICEF, nói rằng không có hồ sơ, những trẻ em này thường hay bị từ chối việc chăm sóc sức khỏe cũng như giáo dục và thường là nạn nhân của các vụ vi phạm nhân quyền.

Ông Nicholas Karikarisei, một ngư dân, chăm sóc cho 6 con của ông trong một ngôi nhà hai phòng ở vùng Đồng bằng Sông Niger của Nigeria.

Năm ngoái, ông đem đứa con trai bốn tuổi của mình, cũng tên là Nicholas, tới bệnh viện của nhà nước để được điều trị bệnh sốt rét, một chứng bệnh có thể làm chết người.

Bệnh viện nhà nước miễn phí cho trẻ em dưới 5 tuổi, nhưng ông nói rằng, cũng giống như nhiều gia đình khác, con ông không được chấp nhận vì ông không chứng minh được tuổi của Nicholas. Em không có giấy khai sinh nên ông phải trả một bệnh viện tư 45 đôla cho việc điều trị, tại một vùng mà hầu hết mọi người sống với mức dưới 1 đô la một ngày. Ông nói:

“Sự nhận thức không có. Tầm quan trọng không có. Điều đó chỉ xảy ra khi tôi tới để xin chăm sóc sức khỏe cho con tại một bệnh viện của chính phủ. Chỉ khi tới đó tôi mới biết là không có giấy khai sinh thì không được hưởng dịch vụ y tế miễn phí.”

UNICEF nói rằng, trên khắp thế giới, cứ ba trẻ em thì có một em không chính thức tồn tại, và gần như tất cả đều sống tại Châu Á hay vùng phía nam Sa mạc Sahara của Châu Phi.

UNICEF nói rằng Nigeria có 17 triệu trẻ em không có giấy khai sinh, chỉ đứng hàng thứ nhì sau Ấn Độ, có 71 triệu trẻ em không được đăng ký. Tại Nigeria, 60% trẻ em không có giấy khai sinh...”(ngưng trích)

Câu hỏi là, tại Việt Nam có bao nhiêu trường hợp trẻ em tàng hình như thế?

Một bản tin trên báo Pháp Luật TP kể về “Nhiều trẻ em ở Tây Ninh thất học do thiếu giấy khai sinh,” trong đó cho biết:

“Những đứa trẻ không giấy khai sinh, không hộ tịch đành chịu thất học dù chính quyền cấp xã đã cố gắng tìm nhiều hướng giải quyết.

Rất nhiều trẻ em ở xã Tân Hòa (Tân Châu, Tây Ninh) thất học vì không có giấy khai sinh. Có em may mắn hơn thì được “học lụi” đến hết bậc tiểu học.

Từ những năm 1990, tỉnh Tây Ninh bắt đầu đón làn sóng Việt kiều Campuchia hồi hương. Họ sống trôi nổi trên lòng hồ Dầu Tiếng, nay đây mai đó, chẳng mấy ai đi làm giấy khai sinh cho con cái. Những đứa trẻ ở đây do không giấy khai sinh, không hộ tịch nên đành chịu thất học dù chính quyền cấp xã đã cố gắng tìm nhiều hướng giải quyết.

Ở Tây Ninh, các hộ Việt kiều tạm cư rải rác ở nhiều huyện, tập trung đông nhất ở Dương Minh Châu và Tân Châu. Trong đó, xã Tân Hòa (huyện Tân Châu) có số hộ Việt kiều tập trung đông nhất: 209 hộ với hơn 1.100 nhân khẩu.

Không được đi học

Năm 2007, vợ chồng anh Lê Văn Minh về ở ấp Cây Khế, xã Tân Hòa, may mắn được một người cho ở đậu, cất nhà tạm ở miếng đất sát bên hồ Dầu Tiếng. Việc đánh bắt cá trên hồ ngày càng khó khăn nên vợ chồng anh Minh đổi nghề đi làm rẫy mướn.

Họ có tám người con thì sáu đứa không biết chữ. Các con tứ tán đi làm mướn khắp nơi. Vợ chồng anh Minh chỉ có tờ giấy chứng nhận người Việt tạm trú ở Campuchia (do Campuchia cấp) chứ không có quốc tịch. “Con cái cũng không có giấy khai sinh, vì thế đều chịu dốt hết lượt” - anh Minh nói...”(ngưng trích)

Hay là như trường hợp trẻ em đường phố Việt Nam.

Một bản tin trên VietnamNet ngày 8-10-2013 tựa đề “Bi kịch của trẻ em đường phố Việt Nam” trong đó viết:

“Mồ côi không nơi nương tựa, không có nhà để về, từ quê lên thành phố kiếm sống hay rời bỏ gia đình vì nhiều lý do… trẻ em đường phố thường xuyên phải đối mặt với vô số những cạm bẫy, bi kịch rình rập như: Đói ăn, bệnh tật, nghiện ngập, bị thu gom, bắt bớ hay bị xa lánh, kỳ thị, bị lạm dụng.

Nghiên cứu mới đây của Trung tâm MSD (Trung tâm nghiên cứu quản lý và phát triển bền vững) trên 120 trẻ em đường phố ở TP.HCM cho thấy: 92,5% trẻ em đường phố tại đây từng bị xâm hại tình dục, khiến các em không chỉ bị tổn thương về thể chất mà cả tinh thần. 98,3% các em đã từng thử một hoặc nhiều chất gây nghiện như rượu, bia thuốc lá, heroin, methamphetamine (đá), keo hay tân dược. Nhiều em sử dụng các chất gây nghiện từ khi còn rất nhỏ, hầu hết nằm trong độ tuổi từ 12-13...” (ngưng trích)

Chúng ta không biết chính xác có bao nhiêu trẻ em đường phố ở Sài Gòn, ở Hà Nội, hay ở trên cả nước.

Tương tự, khắp thế giới... đó là những trẻ em tàng hình.

Các em như dường không có thực, không được nhìn thấy... nhưng nước mắt các em vẫn tuôn chảy như chúng ta, và những nỗi đau của các em vẫn có thực như mặt trời, như mặt trăng, như bầu trời hiện diện quanh ta... mà không mấy ai nhìn ra, hay nhìn ra nhưng không muốn giải quyết, hay là muốn giải quyết nhưng đành phải bó tay.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Đó cũng là ngày Lễ Quốc Khánh Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa. Lúc đầu ngày 2 tháng 9-1945 là ngày khai sinh Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Ngày 2 tháng 9, ngày dân chúng thợ thuyền công chức được nghỉ lễ.
Trong khi chính phủ VN nộp cho Formosa tiền gọi là hoàn thuế 14.600 tỷ tiền hoàn thuế trị giá gia tăng gì đấy -- tức là VN tặng 654 triệu USD -- các hôi đoàn dân sự kêu gọi kiện Formosa.
Bản tin VOV kể rằng Hiệp hội Chế biến và Xuất khẩu Thủy sản Việt Nam (VASEP) - đại diện cho 270 doanh nghiệp thành viên hoạt động trong lĩnh vực chế biến, xuất khẩu thuỷ sản trên toàn quốc
Có những người theo VC từ thời rất nhỏ, khi còn đi học, hoạt động đủ thứ, kể cả đi tù trong thời quốc gia... rồi sau 1975 làm cho chế độ mới,
Đủ thứ nỗi lo về chuyện chơi game hiện nay. Chưa cần nói tới trò chơi mới như Pokemon Go, chỉ nói chuyện chơi game bình thường trước giờ thôi,
Trong ngày, tổ kiểm tra đã yêu cầu Thiếu tá Hiếu viết giải trình và làm việc với anh Lê Văn Thảo (25 tuổi, ngụ Tiến Thành), người bị ông Hiếu bắn hai phát đạn cao su vào lưng.
Đất nước xinh đẹp, người dân hầu hết thân thiện, hiền lành... với nên văn hóa xưa cổ nhiều ngàn năm. Vậy là du lịch không hấp dẫn? Có phải, chỉ vì cá chết? Nhìn từ nhiều hướng, cũng là hầu hết bi quan.
Có vẻ như công đoàn nhà nước rất mực vô ích, vì chỉ bảo vệ quyền lợi giới chủ nhân. Và công đoàn chỉ là cánh tay nối dài của đảng, đoàn.
Có phải ô nhiễm môi trường vì cán bộ cầm tiền của các công ty xả thải vô trách nhiệm? Hay vì dân chúng không giữ gìn môi trường? Hay vì Trung Quốc cố ý làm ô nhiễm để đầu độc dân tôc VN lâu dài?
Cán bộ lúc nào cũng có lý do hợp lý: cầu sụp, đường hư chỉ vì đất lún, đất trượt, chớ không phải do xây dựng dỏm, cũng không phải chuyện rút ruột công trình…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.