Hôm nay,  

Với Trọng CSVN Gian Ác Hơn

10/10/201800:00:00(View: 5787)
Vi Anh

 
Hầu hết đảng viên CS ký tên đề nghị Quốc Hội của đảng cử dân bầu đưa Tổng bí Thư Đảng CS Nguyễn phú Trọng giữ luôn chức Chủ Tịch Nước. Thế là Tổng Trọng tóm thâu trọn bộ quyền hành chánh trị, hành chánh và quân sự vào tay. Vì Chủ Tịch Đảng theo hiến pháp là Chủ Tịch Bộ chánh trị, là Chủ Tịch Quân uỷ trung ương, Tổng Trọng đã nắm sẵn rồi. Quang chết, Mười ngủm, Trọng lên nắm trọn bộ chế độ. CS sẽ gian ác hơn với người dân Việt và lệ thuộc nặng hơn vớí quân Tàu Cộng.

Người Việt Nam có những câu trù kẻ ác, rủa thằng ác lại sống dai, mong đám ác chết một con mòn một mũi. Nhưng cũng câu khoan dung với người chết, xem nghĩa tử là nghĩa tận, bỏ qua chuyện cũ buồn vui. Nhưng cái ác trong ca dao tục ngữ Việt Nam là cái ác của thời quốc gia dân tộc VN chưa bị CS du nhập về làm khổ nhân dân. Trong 4.000 năm lịch sử của VN, chưa có hôn quân VN nào, chưa có Thái Thú Tàu nào, chưa có toàn quyền Thực dân Pháp nào cai trị dân VN gian ác như CS.

CS Bắc Việt gian ác với đồng bào VN ngoài Bắc. CS giết hàng vạn lương dân vô tội trong chính sách “Cải Cách Ruộng Đất’, bắt dân đi đánh Mỹ cho Liên xô và cho TC, như Tổng Bí Thư Đảng CS Lê Duẫn đã tự hào tuyên bố “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên xô và cho Trung Quốc,” khiến đồng bào VN ở Miền Bắc chết hơn hai triệu người. Cái gian ác của CS có bung ra, lớn lên, ‘nhơn lên’ chớ không giảm bớt.

Thời CS Bắc Việt cưỡng chiếm được Miền Nam, Đỗ Mười một thợ thiến heo được CS đưa lên làm đại cán vào Miền Nam bằng sách lược ‘cải tạo’ quyết thiến quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hoà không thể sinh sôi nẩy nở gì nữa. Đại cán CS Thiến Heo ấy gây nhiều tội ác đối với nhân dân Việt Nam Cộng Hoà từ Bến Hải đến mũi Cà mau, những tội ác mà Liên Hiệp Quốc  bây giò gọi là diệt chủng và chống Nhân Loại.

Tin RFA 4-10-2018, “Đối với nhiều người, khi đề cập đến nhân vật Đỗ Mười họ không thể quên chiến dịch đánh tư sản sau năm 1975 trên toàn miền Nam. Cơ quan chức năng chính quyền Hà Nội gọi là Cải tạo kinh tế tại miền Nam Việt Nam tiếp quản từ Việt Nam Cộng Hòa.”

Đại ý. Tịch thu nhà và đày dân Miền Nam đi kinh tế mới. Chỉ trong vòng mấy năm sau ngày 30/4/1975, người dân miền Nam Việt Nam phải chịu mấy đợt gọi là ‘đánh tư sản’, đưa dân đi vùng kinh tế mới. Kèm theo đó là mấy đợt đổi tiền… Lấy hết tài sản rồi lấy nhà. Bắt dân ăn bo bo, đày dân lên vùng kinh tế sơn lam chướng khí. Hàng mấy trăm ngàn quân dân cán chính VNCH đi tù biệt xứ, lao động cưỡng bách không cần xét xử. Chính vì những tội ác ấy mà hàng mấy triệu người phải vượt biên, vượt biển, liều chết đi tìm tự do.

Đối với nhiều người đó là những ký ức không bao giờ phai trong tâm trí, đặc biệt là nạn nhân. Nên cái chết của Đỗ Mười, cái tử thì có thì cái tội thì không tận, không hết. Nhân dân VN, chánh quyền và nhân dân thế giới coi Đỗ Mười thi hành chánh sách gọi là cải tạo của CS những tội trời không dung, đất không tha, nhân dân VN và thế giới nguyền rủa những tội ác quốc tế gọi là tội diệt chủng, chống Nhân Loại. Nhứt là lớp trẻ VN trong ngoài nước cần nhớ, phải nhớ, phải đấu tranh quyết liệt không để cho một kẻ ác ôn như Đỗ Mười, như Hitler, Staline lên cầm quyền giết dân tàn ác như vậy.


Còn Chủ Tịch Nước Trần đại Quang làm Bộ Trưởng Công an CS rất lâu. Y để cho công an mặc sức trấn áp dân như “đá thất thế bị hủ lô đè nhẹp, cỏ thất thời bị lục lộ chặt ngang.” Các nhà tranh đấu nói Chủ tịch nước Trần Đại Quang đã để lại một ‘di sản’ tệ hại về vi phạm nhân quyền, nhất là trong giai đoạn ông lãnh đạo Bộ Công an. Thời Quang coi công an, số người  Việt yêu nước đấu tranh chống Tàu Cộng xâm lấn biển đảo VN bi bắt bỏ tù, bị đánh chết trong đồn công an, cảnh sát, bị trấn áp khi xuống đường nhiều nhứt. Nhiều nghị định, qui định, thông báo siết chặt Internet, kiểm soát các trang mạng xã hội được Quang tung ra, không thể kể hết. Y chết vì nội bộ thanh toán hay vì bịnh độc là đỡ cho người dân VN và tập thể người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền và vẹn toàn lãnh thổ trên phương diện lý thuyết.

Quang chết đột ngột, Mười ngủm cù tèo sẽ để lại những cái gian ác cho Tổng Bí Thư Nguyễn phú Trọng thừa kế. Coi như chắc chắn Trọng sẽ kiêm luôn hai chức Tổng Bí Thư Đảng và Chủ Tịch Nước. Gian ác của CS thành hoá tam, thừa kế của Quang, Mười và cộng với của Trọng là một gian hùng, gian manh, ác độc hơn Tào Tháo rất nhiều.

Chưa chánh thức tóm thâu được quyền hành của Chủ Tich Nước mà Tổng Bí Thư Trọng đã chụp mũ công nhân và nhân dân VN. Trong Hội nghị Trung ương 8 hôm 2/10, ngoài việc nêu các vấn đề "nóng bỏng" của đất nước, ông Trọng đã lên án “các thế lực thù địch, phản động, phần tử cơ hội chính trị tiếp tục chống phá với nhiều phương thức, thủ đoạn mới”. Có dư luận bàn ra tán vào là chế độ CSVN bây giờ đâu còn cộng sản cộng sơ gì nữa, sau khi đã chuyển sang kinh tế thị trường, cho tư nhân và ngoại quốc vào kinh doanh sản xuất. Nhưng quên một điều CS chuyển sang kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, tức cái đuôi CS vẫn còn. CS như con cắc kè chỉ đổi xanh vỏ nhung vẫn đỏ lòng. CS siết chặt, đóng cửa chánh trị còn hơn thời còn ở Miền Bắc nữa.

Việc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng dàn dựng kiêm luôn chức Chủ tịch nước vào lúc này là dấu hiệu chắc chắn cho thấy Trọng cúc cung tận tuỵ theo đường lối của quan thầy TC Tập cận Bình, nhất thể hoá tổ chức chánh quyền, tóm thâu mọi quyền lực vào tay Đảng CS là cốt lõi.

Thế là cái gian ác của CSVN trong thời Trọng kiêm luôn hai chức Tổng Bí Thư Đảng và Chủ Tịch Nước thì cái gian ác của Trọng sẽ nhân lên theo cấp số cộng lên gấp đôi, gấp ba hay thậm chí có thể theo cấp số nhơn 2 rồi 4, rồi 16.

Thế là sự lệ thuộc của Đảng và Nhà Nước CSVN hoàn toàn nằm trong tay Trọng vốn là một người CSVN mặt thì Việt, lòng là Tàu, được TC giúp cho làm Thái Thú của TC “đô hộ” CSVN để cúc cung tận tuỵ phục vụ Thiên Triều TC.

Nhưng Trọng không thể vượt qua những luật bất biến của chánh trị và cuộc đời: mưu thâm thì hoạ diệt thâm, áp bức càng mạnh thì sức bật càng cao. Thể nhân con người dù là vua chúa, lãnh đạo tối cao như Staline, Mao Trạch Đông cũng không thể vượt qua lẽ vô thường: sanh, bịnh, lão, tử. Và pháp nhân chế độ cũng khó vượt qua luật bất biến: thành, trụ, hoại, không mà người Việt chung ta gọi là ‘quan chỉ nhứt thời, dân mới vạn đại’./.(VA)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.