Hôm nay,  

Thơ Thơ

29/05/200600:00:00(Xem: 2948)

Ngày Khổ Luỵ

Thư anh viết chắc là em đã nhận
Đọc xong rồi có cảm giác sao không"
Ôi anh sợ mặt người yêu hờn giận
Chẳng còn gì nét hiền dịu cảm thông

Đâu có ngờ hôm qua ngày gặp cuối
Tình bao năm lại chết yểu nửa chừng
Trên đường về cả hồn như muốn đuối
Lê bước ngập ngừng mắt lệ rưng rưng

Em hùng hổ đùng đùng như địa chấn
Đi, đi, đi, không có được bước vào
Giọng quát lớn cho đã mồm căm hận
Ôi bữa này em gây hấn anh sao"

Quá bất ngờ đâu kịp thời phản ứng
Tình biến nguy đành quay mặt trở ra
Anh quặn thắt nghẹn ngào rồi chưng hửng
Em dửng dưng chẳng một chút đậm đà

Bị xua đuổi anh mượn thư tình tự
Như người say miên man trải ý lời
Cứ chấm hỏi vì sao em giận dữ
Hờn dỗi tình yêu hay muốn rẽ đôi"

Anh dự tính trở về thăm lần nữa
Xem người yêu còn chờ đợi hay không
Luôn mong mỏi em giữ lời thề hứa
Riêng phần anh vẫn ôm chặt cõi lòng

Thôi nhé quên đi chuyện ngày khổ lụy
Cứ coi như một tai nạn cuộc tình
Em đầy ắp khối vạn điều trân quý
Nên anh mãi hoài nuôi mộng tử sinh.

Trần Thanh

*

Lời Thơ Tâm Sự

Thơ tôi xin tặng cho đời
Không đem đi bán kiếm lời đâu em
Thơ tôi mong được người xem
Mong đời thông cảm chuyện em, chuyện mình
Thơ tôi chất chứa ẩn tình...
Tình Quê, tình Nước và tình đôi ta
Thơ tôi có thể gọi là:
Lời ru của Mẹ... tiếng Bà ầu... ơ...
Thơ tôi không hẳn là thơ
Mà lời dịu ngọt trong mơ em cười.

Phương Hoài Sơn

*

Lời Buồn Bên Mộ Vắng...

Trời tháng ba tiết Thanh Minh nắng ấm
Con về đây thăm mộ mẹ thương yêu
Cỏ xác xơ quanh mộ mẹ tiêu điều
Sương phủ trắng hoen mờ di ảnh mẹ...
 
Mẹ nằm đó cách con vài tất đất
Con quỳ đây mẹ nhìn thấy con không"
Mười bảy năm con tan nát cõi lòng
Thân ly khách từng đêm thầm gạt lệ!
 
Ngày tháng ấy con đau buồn khôn kể
Hình vóc mẫu thân lịm giữa hôn mê
Con ôm mẹ con khóc ròng kể lể
Mẹ lặng im thoi thóp chút hơi tàn...
 
Sáu ngày qua dạ con trẻ hoang mang
Mẹ thiêm thiếp không một lần tỉnh lại
Những Bác sĩ nhìn con như ái ngại
Khiến tim con thêm quặn thắt từng cơn.
 
Con hoảng quá cấp thời xin phép họ
Chuyển mẹ ngay lên Chợ Rẫy Sài Gòn
Bác sĩ Diệp lắc đầu... không thể được
Muộn màng rồi, đành vậy chị An ơi ...
 
Đúng lúc ấy mẹ của con mở mắt
Nhìn vào con mẹ hỏi: "Có chuyện chi""
Lời nói nhẹ như từ trong cõi khác
Chưa kịp mừng mẹ đã vội ra đi!
 
Các bác sĩ nhồi tim hô hấp vội
Con điên cuồng ôm mẹ khóc gào lên
Nước mắt con rơi ướt đầm áo mẹ
Mẹ lạnh dần vào giấc ngủ triền miên...

Ôi nát tâm can... áo quan mẹ mặc
Giờ từ ly tiễn mẹ đến đồng hoang
Hố đất sâu vùi thân xác mẹ rồi
Con lảo đảo quay về tim uất nghẹn...
 
Nhà ta đó nệm giường chăn chiếu ấm
Có còn đâu bóng dáng mẹ mỗi chiều
Nơi đồng hoang sương trắng phủ cô liêu
Dưới lòng đất thương mẹ hiền lạnh lẽo...
 
Mẹ âm cảnh con dương gian đôi nẻo
Mười bảy năm dài con tê liệt óc tim
Đêm từng đêm nhớ mẹ biết đâu tìm"
Nơi đất lạ mẹ ơi... buồn da diết...
 
Con khổ lắm... mẹ hiền ơi có biết"
Từ kiếp nào nhân quả trả tội con
Đòi nợ con đến thân xác héo mòn
Sống vất vưởng với  tinh thần suy sụp...
 
Mẹ biết đó... duyên phần con tủi cực
Nửa đời người ngậm trái đắng vì đâu"
Nửa đời sau phong kín một phương sầu
Con không hiểu... con làm chi nên tội"
 
Thượng Đế hỡi! Sao người không cứu rỗi
Một xác thân chưa tội lỗi bao giờ
Một hình hài chưa hoen lấm bùn nhơ
Nửa đời còn lại sầu dâng chất ngất...
 
Nơi đất khách một thân con lây lất
Ngày qua ngày gồng gánh nặng đôi vai
Chẳng biết nhờ ai khi đau yếu nay mai
Đâu nhà cửa khang trang thờ phụng Mẹ...
 
Đã nhiều lúc con gục đầu gọi khẽ:
Cứu khổ cứu nạn, Bồ Tát Quan Âm
Cứu con thơ đi những bước sai lầm
Dẫu xa cách vẫn ấm tình mẫu tử

Hai mươi năm con sống đời cô lữ
Bước độc hành con mỏi mệt chồn chân
Nhìn thế nhân thêm ray rứt bội phần
Nghĩ về viễn ảnh lòng se thắt lại...
 
Con về đây với nỗi buồn tê tái
Dưới mộ phần chắc mẹ cũng xót xa
Mẹ con ta nay cách trở quan hà
Thiên niên vạn kỷ còn đâu gặp nữa!
 
Hoàng hôn phủ bóng đêm đen ngự trị
Con vẫn ngồi nức nở trước mộ bia
Mười bảy năm tình mẫu tử chia lià
Xin gửi gió lời buồn vào huyệt lạnh...
 
Mẹ cũng như con, một đời bất hạnh
Gánh thương đau hận tủi mãi đeo mang
Chẳng vơi đi dù thác xuống suối vàng
Chỉ than thở cùng sương sa gió chướng.
 
Con vẫn hiểu cuộc đời trăm vạn hướng
Rủi may cũng là định số mà thôi
Con phải gượng vui mà sống với đời
Để còn được trở về thăm mộ Mẹ...

NPNA

*

Mẹ Là

Mẹ là dòng suối trong lành,
Chảy vào thấm cánh đồng hoang khô cằn,
Để cho đất đá nảy mầm,
Ngàn hoa đua nở muôn phần đẹp tươi.

Mẹ là những áng tơ trời,
Dệt thành nhung gấm cho đời con mang,
Mẹ là tơ lụa cao sang,
Cho con khoác mảnh hành trang vào đời.

Mẹ là những tiếng đầu môi,
Khi con bập bẹ nói lời đầu tiên,
Mẹ là âu yếm triền miên,
Cho con vào mộng êm đềm giữa khuya.

Mẹ là làn gió ban trưa,
Êm như tiếng hát xa xưa vọng về,
Đẹp hơn cả những vần thơ,
Vỗ tròn giấc ngủ mộng mơ yên lành.

Mẹ là tia nắng bình minh,
Chiếu trên ngọn cỏ lung linh sáng ngời,
Tưới vào khóm cúc vàng tươi,
Khoác lên rực rỡ một trời sắc hương.

Hoàng Thy

*

Tri Cảm 

Ta bên nhau từng ngày
Tắm nguồn thơ, sóng nhạc
Say trong mờ mịt say
Hoang tận cùng hoan lạc
 
Đau ngút ngàn trong tim
Dấu tiền duyên, định mệnh
Đắm giữa dòng uyên nguyên
Hôn mê đời cấp tính
 
Yêu, yêu nhau vô bờ
Chết cho nhau hằng giờ
Sắt se hoài tiềm thức
Sầu tơ tóc mộng mơ
 
Có trong nhau một lần
Sẽ vô thường trăm năm
Những vết son cổ tích
Của bao mùa tri âm.

Vntvnd (08/05/2006)

*

Có Không Em"

Có buồn không hỡi người em gái nhỏ
Có cô đơn những lúc buổi chiều tàn
Có nóng lòng những lúc vắng anh sang
Có nức nở những đêm dài hoang lạnh
 Có giận hờn mà bỏ quên đức hạnh
Có thản nhiên khi anh tới kiếm tìm
Có hững hờ có khép lại buồng tim
Có quyết xua đuổi bóng hình quen thuộc
 Có cho anh đi như đi tàu suốt
Có nói câu: - Đừng quay mặt trở về
Có bao giờ mang nét mặt ủ ê
Có ân hận chuyện ân tình một thuở
 Có muốn chia ly người đi kẻ ở
Có viễn mơ tìm cuộc sống thanh nhàn
Có thích hát bài Lỡ Bước Sang Ngang
Có toan tính bỏ quên mười năm cũ
 Có thao thức những đêm dài khó ngủ
Có đọc bài thơ anh mới gởi đăng
Có xót xa nhiều vì chuyện cách ngăn
Có để đôi mắt u sầu đẫm lệ
 Có thấy bình yên với đời dâu bể
Có thích hát hò khúc nhạc yêu đương
Có lạnh lùng những buổi sáng tinh sương
Có cô độc những khi chiều chợt xuống
 Có một ít hay mọi điều có cả
Có thật thà đem kể tội anh không
Có chờ mong hai đứa lại tâm đồng
Có mơ mộng mặt trời hồng ló dạng.

Trần Thanh

*

Thơ Tranh Đấu

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, của thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giả nào cảm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gửi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Hạ Cờ Máu Việt Cộng Ở UTA

Thành kính cảm tạ: Tất cả Nam Nữ Sinh Viên VN ở đại học UTA; Cộng Đồng Người Việt ở DALLAS, FORT WORTH và các vùng phụ cận; Toàn thể các Cá Nhân và Cộng Đồng Người Việt khắp nơi ở hải ngoại; đã đoàn kết tranh đấu thành công trong việc hạ cờ máu CS tại đại học UTA.

Tranh đấu cam go mấy tháng qua,
Sinh viên nam nữ gương trong tỏa,
Tâm lực đồng bào khí dũng lòa.


Hải ngoại thành toàn xây cách mạng,
Quê hương mong mỏi cứu sơn hà.
Vinh danh, ngưỡng mộ lòng yêu nước,
Đàn cháu, đàn con phía Quốc Gia.

Ngô Phủ

*

Dòng Thơ Nước Mắt

Yêu thơ nên tôi tìm ý
Ghép vần, chọn chữ cho thơ
Tôi không phải là thi sĩ
Mà là người dệt niềm mơ

Giấc mơ lòng tôi đơn giản
Tự nhiên như thở khí trời
Vì tôi mơ ngày Dân Chủ
Nhân Quyền cho nước dân tôi!

Dân tôi, giống dân bất khuất
Thông minh, quả cảm, kiên cường
Lòng yêu quê hương chất ngất
Hiến đời bồi giữ biên cương

Nước tôi cong hình chữ S
Nam Quan đến mũi Cà Mau
Máu xương bao đời oanh liệt
Gia tài mong để muôn sau

Mà nay núi sông hận tủi
Dâng Tàu, đảng xé quê hương
Mà nay những người trẻ tuổi
Thương quê, đảng nhốt khám đường!!!

Mà nay có đàn em bé
Âm thầm bới rác tìm cơm
Và có những người mẹ trẻ
Bán con, chà đạp luân thường!

Từ ngày độc tài đảng trị
Quê tôi dưới đáy biển sầu
Đảng thì giàu sang muôn tỉ
Dân thì đói rách hờn đau

Đảng đẩy non sông đất nước
Lùi về thời đại hoang sơ
Đảng biến dân lành toàn quốc
Thành trâu từ thuở đỏ cờ...

Nên dòng thơ tôi, dòng lệ
Khóc thương dân nước tôi buồn
Thơ tôi mơ ngày tuổi trẻ
Dựng cờ quang phục quê hương!

Ai đọc vần thơ nước mắt
Động lòng, nghĩ đến giang sơn
Thì xin chung tay, góp mặt
Cùng nhau rửa mối quốc hờn!

Ngô Minh Hằng

*

Chữ Tòng

(Xót thương cho những người phụ nữ VN, nạn nhân của chính sách "Xuất khẩu Phụ Nữ" của VC)

Nghìn xưa phận liễu một chữ tòng
Thăng trầm vinh nhục với núi sông
Cuộc sống chông gai hay nhung lụa
Em luôn chia sẻ hết cùng chồng

Vào ngày binh lửa khắp non sông
Em ngăn dòng lệ tiễn chân chồng
Chăm sóc con thơ cho thành đạt
Muôn đời câu tiết hạnh khả phong

Nhớ ngày thơ ấu tiếng mẹ ru
Ôm con đứng đợi kẻ chinh phu
Nghĩ rằng người ấy đền nợ nước
Núi đá nghìn năm đứng vọng phu

Một đô xuân về cơn quốc biến
Điêu tàn tức tưởi, giữa hư không
Cuộc đời ép buộc em thay đổi
Học thói văn minh kiểu "cờ hồng"

Chính sách, đảng thay đổi chữ tòng
Không còn  tòng chỉ một đàn ông
Xác thân, đành đoạn trong "hợp tác"
Uất nhục dâng tràn, lấp bể đông 

Phạm thanh Phương

*

Chiến Sử Ngàn Năm Vẫn Nhớ Anh

Ngưỡng mộ chiến sĩ Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù

An Lộc nghìn năm quân sử vẫn
Khuyên son chói rạng Biệt Cách Dù
Lòng ta ngưỡng mộ trang anh kiệt
Gửi chí bình sinh với núi sông
Có những người trai quên tuổi trẻ
Sống trong sương gío rất kiêu hùng!
Một thuở non sông buồn ứa máu
Độc hà chia cắt lấy giang san
Cộng quân nhuộm đỏ trời phương Bắc
Cuồng vọng tham tàn hướng đất Nam...
An Lộc buồn hiu vương khói súng
Giặc tràn hung bạo phá an lành
Cô giáo bỏ trường, dân bỏ xứ
Tiếng than khóc hận thấu trời xanh...
Giặc về như kiến như lang sói
Thế yếu quân Nam tử thủ thành
Máu hận ướt đầm bên thép súng
Anh hùng đâu kể sử lưu danh...
Tráng sĩ Kinh Kha sang sông Dịch
Yến tiệc tưng bừng thái tử Đan
Chiêu đãi anh hùng trăm thức quý
Người đi... kỳ vọng của giang san...
Người đi sử sách nghìn trang viết
Một kiếm lên đường trĩu nặng vai
Ân tình đãi ngộ trang anh kiệt
Quên lấy thân làm chuyện tương lai
Đâu biết ngàn năm sau hậu thế
Tiễn Kinh Kha không rượu má đào
Anh hùng Biệt Cách vô An Lộc
Hào khí nghiêng trời... gió xuyến xao!
Kinh Kha xưa lén đâm bạo chúa
Để trả ân tình thái tử Đan
Biệt Cách Dù nhà "saut" An Lộc
Thỏa chí tang bồng đã trót mang!
Cộng quân tràn ngập khắp nẻo đường
Súng, pháo, tăng... trời đất mờ sương
Tưởng chừng như kiến không vào lọt
Biệt Cách Dù phá trận Đương Dương.
Trực thăng quạt cánh ngang đầu giặc
Bất kể phòng không đan kín trời
Thiên thần Biệt Cách vô ngay trận
Từng tổ tam tam đánh để đời...
Giữ một lời nguyền thề sát cộng
Tay ghìm thép súng bám theo thành
Từ trong lòng địch hiên ngang quá
Tấc đất nào không nhuộm máu anh!
Từng trang tráng sĩ yên say giấc
Giữa chiến trường rực lửa máu tươi
Kinh Kha ngã xuống - Kinh Kha tiến
Biệt Cách Dù - danh trấn muôn đời
Lũ giặc cuồng man đền nợ máu
Bỏ thành, bỏ súng mắt kinh hoàng
Triệu Tử Long chiếm thành An Lộc
Đâu cần yến tiệc thái tử Đan!
Máu đẫm chiến bào - im tiếng súng
Nhà tan cửa nát xác bạn thù
Tìm đâu tiếng chó vui mừng chủ
An Lộc hoang tàn - hận thiên thu
Hào khí ngang trời không lui bước
Dáng anh kinh khiếp lũ cuồng man
Vì ai súng gãy quân tan tác
Lửa mắt ngời đau trước lệnh hàng...
Hơn ba mươi năm vẫn nhớ anh
Quốc sử ai mài kiếm dưới trăng"
Nuốt hận âm thầm anh đâu dễ
Quên bờ sông Dịch bước quân hành.
Thương cảm về anh gợi ý thơ
Mùa xuân người vẫn đợi trông chờ
Một ngày phục hận anh so kiếm
Trả mối thù xưa thỏa ước mơ.

Thy Lan Thảo [Vết Khắc Nửa Đời, tập thơ]

*

Chim trĩ đậu cành Nam

Nhớ những ngày lưu đày nơi đất Bắc
Không đêm nào thao thức nhớ về Nam
Xót cảnh quê hương bị lũ hung tàn
Gieo thảm cảnh lầm than và khốn khổ

Giờ này ly hương thương về cố thổ
Thương những hàng dừa, ruộng lúa, bờ ao
Thương những vườn xoài, vườn bưởi, hàng cau
Thương biết mấy giọng hò trên sông bến

Nhớ xót xa đau quê ngày chinh chiến
Vẫn thương hoài tiếng mẹ hát ru con
Cảnh mẹ trông con, cảnh Tháng Tư buồn
Cảnh mẹ tảo tần, ngược xuôi kinh Xáng

Cảnh ngày xưa nơi Cái Răng Ba Láng
Dầu mù u thắp sáng cảnh cơ hàn
Cảnh chiến tranh tàn phá nát thôn làng
Ôi đau xót quê tôi ngày khốn khó

Nhớ cảnh thương tâm tù đày thống khổ
Lưu đày về đành bỏ nước ra đi
Buổi chia tay còn biết  nói năng gì
Làm Trang Tích của thời xưa Chiến Quốc.

Sống cảnh xa quê đêm nằm thao thức
Thân làm chim trĩ thích đậu cành Nam
Ngóng về quê xưa xa tít biệt ngàn
Lòng vẫn hướng về trời Nam đất Việt

Dù phải sống đời sinh ly tử biệt
Tạm dung quê người kiếp sống lưu vong
Nỗi đau xưa còn trăn trở trong lòng
Đành cam nhận nơi này quê hương mới

Dù phương này không mái tranh giăng khói
Không mẹ già, không ruộng lúa bờ ao
Nhưng nơi này xoa dịu được cơn đau
Đời sống an lành tự do dân chủ.

Nhớ cảnh cuộc đời gió tanh mưa máu
Cảnh biển dâu gây phiền não cuộc đời
Giờ nhìn chim bay ở cuối chân trời
Từ phương Bắc về phương Nam trốn lạnh

Như Việt điểu đi tìm nơi ẩn tránh
Tránh con người đang dày xéo quê hương
Nhớ lại quê xưa bao cảnh hận buồn
Như chim trĩ  đậu cành Nam, thương cố xứ.

Thanh Khâm

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện

Đất Thảm

Đất thảm, trời sầu nào đâu đổi mới
Tất cả ngả vàng, đỏ mắt chờ chi"
Thời gian nào có mấy khi
Mang lại cho ta những gì mong đợi
Ôi, mọi thứ chân trời để tới
Con người phải dấn thân đi
Dù ngàn muôn họng súng đen xì
Phục đón trên đường thiênlý
Ta dám sống, và ta dám nghĩ
Chuyện dám làm, dám chết nhẽ đâu không
Ta sẽ dành cho sự thành công.
Bảo bối cuối cùng - mạng sống.

(1976)

Một Tay Em Trổ

Một tay em trổ: Đời xua đuổi
Một tay em trổ: Hận vô bờ
Thế giới ơi, người có thể ngờ
Đó là một tù nhân tám tuổi!
Trên bước đường tù tôi rong ruổi
Tôi gặp hàng ngàn em bé như em!

(1971)

Tôi Là Bạn

Tôi là bạn của cô gái đĩ
Ế khách ngồi ngủ gật ở vườn hoa
Tôi chẳng có gì an ủi cô ta
Ngoài tình cảm chan hòa và không khinh bỉ
Tôi là anh của những em nhỏ tí
Xó chợ đầu đường, ăn cắp vặt nuôi thân
Bé tí hon mà tù tội bao lần
Miệng tục tĩu, hồn như trang giấy trắng!
Tôi là con lão ăn mày cay đắng
Không gia đình, tàn phế lắt lay
Mời lão xơi một bữa rượu thực say
Nghe lão khóc kể những ngày xa cũ
Tôi, tóm lại, là trái tim ủ rũ
Thông cảm với nhiều số phận bùn đen
Vì chính tôi, tôi là gã nhiều phen
Khổ đói, lao tù, nhục khinh nếm đủ!

(1967)

Tôi Im Lặng

Tôi im lặng khi kẻ thù hành hạ
Sắt thép đưa vào, đau đớn, hôn mê
Câu chuyện anh hùng để trẻ con nghe
Tôi im lặng chỉ vì tôi tự nhủ:
Có ai đi rừng gặp loài dã thú
Lại mở mồm kêu xin chúng thương tha"

(1974)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.