Em biết ba mẹ đã đi mua sắm từ mấy tuần trước để chọn những món quà cho các con. Năm nào cũng vậy, quà ba mẹ mua, gói đặt dưới cây thông, mỗi năm mỗi khác, rất khó đoán.
Để đón Lễ Giáng Sinh và chào mừng năm mới Tết Dương Lịch, các em được nghỉ đến hai tuần lễ. Buổi học cuối cùng, các em không còn để tâm vào sách vở, lời giảng của cô thầy.
Tóm tắt: Ngày xưa có hai vợ chồng bác nông dân nghèo cầu khẩn mãi mới có được một mụn con trai, nhưng cậu bé chỉ bằng ngón tay cái, nuôi hoài không lớn. Một hôm cậu bé giúp cha đánh xe vào rừng. Cậu chui vào lỗ tai con ngựa và thét lớn, sai bảo ngựa chạy vào rừng. Có hai người đi đường thấy ngựa chạy mà không có người đánh xe nên tò mò đi theo. Khi phát hiện cậu bé, hai người nói với lão nông dân...
“Ông ơi! Năm nay con rất ngoan, học giỏi và biết phụ giúp mẹ làm việc nhà, con xin ông tặng cho con ba món quà: một chiếc cặp mới, một đôi dép và bộ ghép hình”.
Cuối tuần vừa rồi, ba mẹ cho em đi mua quần áo mặc mùa lễ Noel. Mua sắm xong, em còn được đi ăn phở, món ăn Việt Nam mà em thích nhất. Em có thể ăn liền một tuần mà không ngáng (ngán).
Tóm tắt: Ngày xưa có hai vợ chồng bác nông dân nghèo hiếm muộn. Cầu khẩn mãi mới có một cậu con trai, nhưng bé bằng ngón tay cái. Một hôm, bác nông dân chuẩn bị vào rừng đốn củi, bác lẩm bẩm ao ước giá có người đánh xe cho bác vào rừng thì thích quá. Cậu bé nghe xong, bảo cha là sẽ đánh xe vào rừng cho cha.
Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.
Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.
Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”
Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.
Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.
Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.