Da Cao Cấp

18/09/202009:07:00(Xem: 5340)
20200918_091437
Tranh sơn dầu Cao Bá Minh

 

Gần nửa thế kỷ sống ở Hoa Kỳ,

nếu bạn chưa gặp kinh nghiệm

bị kỳ thị,

chưa buồn lòng

vì chỉ khác màu da,

có lẽ,

bạn ngây thơ

hoặc ngu ngơ

hoặc giả vờ.

 

Kỳ thị là phản ứng tự nhiên:

thích hay không thích,

khinh hay không khinh,

sợ hay không sợ.

Kỳ thị là chuyện phải chấp nhận

dù không vui.

Kỳ thị không thể chịu đựng

khi đổ máu

khi tội hình

khi quá độ

khi mạng người bị diệt vong.

 

Người Việt kỳ thị có hạng trên thế giới.

Hầu hết người Việt già không thích da đen.

Đa số giới Việt trẻ bạn bè đa văn hóa

không phân biệt màu da,

chỉ phân biệt tốt xấu.

 

Khi người Việt ủng hộ kỳ thị,

có tự hỏi da mình màu gì?

 

Không thể hơn da đen,

vì da Việt chưa có Louis Armstrong, Michael Jordan, Muhammad Ali, Whitney Houston, Beyoncé, Denzel Washington, Will Smith, Morgan Freeman, Whoopi Goldberg, George Washington, Alice Ball, Mae C. Jemison, Maya Angelou, Toni Morrison, Langston Hughes, Barrack Obama...

 

Không thể hơn da mễ

vì da Việt chưa có Octavio Paz, Carlos Fuentes, Anthony Quinn, Jennifer Lopez, Victor Celorio, Victor Ochoa, Pacho Villa, Alfonso Garcia Robles, Mario José Molina...

Chỉ có thể hơn da bản thân.

 

Khi người Việt ủng hộ da trắng kỳ thị da màu,

đã tự quên mình là ai,

có lẽ,

vì ngây thơ

vì ngu ngơ

vì giả vờ

hoặc nửa nghi nửa ngờ da mình thuộc hàng cao cấp.    



Ý kiến bạn đọc
23/09/202020:25:40
Khách
Xin hỏi tác giả
1) Nếu Hoa Kỳ là quốc gia kỳ thị màu da thì Quốc gia nào dân da trắng coi dân da màu bình đẳng ?
2) có khi nào bạn có đặt câu hỏi: người da đen bị kỳ thị hơn da vàng da nâu tại sao không?
3) số người da đen bị cảnh sát bắn : bao nhiêu người có tiền án, tiền sự. Họ có chống đối cảnh sát thi hành nhiệm vụ không?
4) Sắc dân nào có thành phần tội ác nhiều nhất?
Thành thật cảm ơn
23/09/202003:22:31
Khách
Một nhận thức rất "cao cấp" về một thứ mà nhiều người tưởng (bở) là "cao cấp"! Xin hoan nghênh và cám ơn tác giả :=)
21/09/202022:59:23
Khách
Xin đính chính: NHẬN THỨC.
21/09/202022:56:56
Khách
Một nhận thứ rất "cao cấp" về một thứ mà nhiều người tự cho là "cao cấp". Xin hoan nghênh và cám ơn tác giả!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tình anh cỏ ướt đêm thâu | gió mưa nặng hạt cơ cầu nặng vai | thương em không có ngày mai | anh đi mãi quên đời trai đã già
Bữa nay hát thánh ca buồn Buồn tôi cũng giống như buồn thánh ca
Hãy mở cửa nhà như lòng con mở | Hãy sót thương người tứ cố vô thân | Chén cơm đó con cho đi một nửa | Một nửa cho là một nửa thâm ân
Nằm nghe hơi thở bỏ thân, | tâm như chiếc lá cuối trời gió lay.
Đêm Giáng sinh, ai cũng mơ giấc mơ về nhà, mời đọc 'Trên Đường Về Nhà" của Mohammed Moussa — một bản nhạc "I will be home for Christmas" của Gaza, nơi hành trình về nhà là nỗi đau thức tỉnh nhận ra không còn chốn trở về. Mohammed Moussa là thi sĩ người Palestine, sinh sống và sáng tác tại Gaza, ông là thành viên của Gaza Poets Society, một nhóm thi sĩ viết trong điều kiện bị phong tỏa, nơi thơ không nhằm kể lể bi kịch, mà ghi lại sự trống rỗng mà chiến tranh và bạo lực để lại trong đời sống thường ngày.
Không màu xám nào | buồn hơn | xám Noel.| Hai tay mẹ | chắp | về khuya | xám đậm..
Vui lên, nếu bé sơ sinh vẫn còn bồng | còm cõi đó— một ngày rồi phải lớn— | dù con trai không thể cười không thể hát | dù chồng bà đã mất chân tay
rồi những hạt nhiệm mầu | sẽ sinh ra trái tim thiết tha | đập trên những dơ bẩn và thánh thiện
Bước xuống thềm nhà | Đi vào mùa đông trước mặt | Những hàng cây sẽ rung lên | Chiếc khăn quàng cổ gió