Thú Ngấm Thơ | Yêu Hít Thở | Giã biệt phố núi

19/07/202517:19:00(Xem: 989)
IMG_4387
Minh họa Đinh Trường Chinh



Thú Ngấm Thơ

 


Em bệnh. Chị đến thăm, hỏi: “Sao phòng hôi nước mắm?”

Nhìn quanh, Cúc, Lài, Phong lữ, Hồng đơn,… Dạ lan hương ngoài cửa sổ, làm sao hôi?

Hôm qua, anh đến chơi, đọc thơ giữa chừng, quay lại hỏi: “Mùi gì thủm?”

Xung quanh, thơ, đàn, tranh, rượu, trà tàu, thủm chỗ nào?

Em tự ngửi mình, áo quần đang mặc, chỉ mùi dầu xanh pha hơi cay quá khứ.

Dưới chân giường èo uột, chưa hư mốc, đống tương lai. Mùi gì như ngày mai.

Hay tất cả mùi em thơm là thúi?

Chị khoan về, cho em hít thử, ừ, chị thơm.

“Chắc em ăn nhiều nước mắm?”

“Tháng này bệnh, hết nước mắm, chưa mua.”

Chị chỉ: “Chỗ kia, đổ nước mắm?”

“Không. Đống thơ.”

 

Máu Việt có nước mắm.

Chữ nghĩa tinh anh sau mặn là ngọt chất dân mình.

Không thiếu trong bất kỳ món ăn nào dân tộc.

Làm sao thiếu trong thơ?

Thiếu nước mắm thơ lạt tình máu Việt

Nước mắm nhiều thơ ‘trữ tính’ mùi hôi

“Chị ơi, trước hết thơ phải thúi

Ngấm giữ lâu ngày mới thơm.

Nếu chị pha chút chanh ít đường và ớt,

Chấm đời vào, nhất định sẽ hít hà.”

 

 

Yêu Hít Thở

 


Khi em hỏi, còn yêu em nữa không?

Ngay lúc đó,

Xe cứu thương hú còi.

Tiếng tử vong xô câu hỏi qua bên kia thế giới.

Ngây ngô nhìn em, tôi lắt đầu, không nghe.

 

Khi em hỏi, còn yêu em nữa không?

Ngay lúc đó,

Mưa vang rền sấm sét.

Câu hỏi thất lạc. Câu hỏi ù tai.

Lơ láo, tôi lắt đầu, không biết.

 

Không hỏi nữa, em viết, Còn yêu em không?

Gió thổi mạnh, giấy bay biệt dạng.

Hình như ý trời không cho tôi trả lời.

Câu hỏi bực bội.

Câu hỏi vùng vằng.

Câu hỏi bỏ đi.

 

Yêu dùng hít thở, không phải để hỏi.

Yêu được hồi nào cứ yêu.

Một hôm tự nhiên: hết.

Như còi cứu thương: tắt,

Như sấm sét: câm

Gió sẽ thối tất cả biệt tích.

 Em à, suốt đời này

Không yêu em, tôi biết yêu ai?

 

Giã biệt phố núi

 

 

Đi dưới hiên nhà núp mưa

Anh sinh viên và người yêu khép nép

Con phố dốc đẹp chuyện tình thời chiến tranh

Quán cà phê ngồi bên nhau nhạc buồn lả tả

Tình hình quê hương hoàn cảnh sương mù

Hàng thông xanh sẽ tiếc nhớ ngày xanh

Tuổi trẻ bên nhau đoạn lìa khi mưa khuất núi

Bước chân về, xuống bậc cấp, qua cầu gỗ, lẻ loi

Con lạch nước dâng cao mùa chôn cất

Bước chân đi, phố xá lạnh, mưa trôi dấu giày

Chở sương mù chuyến xe đò quanh co xuống núi

Mỗi chặng đường, tình đứng lại bên lề, nhớ nhung

Mươi cây số nữa, không cách gì quay lại

Qua vài khúc quanh, tình chỉ còn trang thư, mong manh

 

Thời chiến tranh, yêu nhau từng nụ hôn giã biệt

Mắt em nhìn xa xôi khi gần gũi bàn tay

Trong ký ức chân dung tình ảm đạm, nhan sắc rũ rợi

Đành vội vàng cho kịp chuyến cuối xe đò

Đường phố đó dốc lên dốc xuống

Nhìn người đi nước mắt nhấp nhô, bóng xa mờ

Cứ hẹn nhau, biết đâu, sống còn là hy vọng

 

Khế ước chờ tro

 

Không buồn nào giống buồn nào.

Không buồn nào giống buồn này.

Màu xám tro dần trở thành xám đậm.

Băn khoăn thành mờ mịt, nặng nề, không lối ra.

 

Lúc trẻ viết:

 

“Xưa nay có ai mà không buồn

Nặng trong hồn chút gì vấn vương

Ngày xưa mới lớn buồn lẩm cẩm

Nay tuổi trung niên buồn tầm thường

 

Buồn tầm thường trong tròn ngoài vuông

Lúc sâu lúc cạn lúc điên cuồng

Khi cao khi thấp khi lơ lửng

Buồn làm đời ta thêm dễ thương”

 

Giờ đây, không buồn nào đặt tên buồn này.

Đặt cọc, trả góp, chờ mai chết.

Chết không phải nỗi buồn.

Buồn trả tiền chết, trong khi cần mua rượu?

Buồn này buồn dị thường.

Khế ước đốt, trộn tro vào phân bón.

 

Ngày 15 tháng 7, tôi ký tên.

Ngu Yên.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.
một bên lòng tàn lụi, một bên non omnis moriar – chỉ là những thanh âm, nhẹ hẫng hút biến