Hôm nay,  

Một Bài Pháp Thí Không Lời

18/06/202410:06:00(Xem: 3704)

Xin tri ân thầy Chơn Khánh trong Pháp Thoại Khai Tâm



iStock-465693258

Khi đọc chú đại bi, ta biết ta đang niệm chú. Khi ăn cơm, biết là đang ăn cơm, khi cài, khóa bếp gas, ta biết là ta đang tắt bếp và khóa gas. Hình: istock.com.

 

Phật tử đã quy y, đã học tam quy, ngũ giới và đã đọc ít nhiều kinh điển của tam bảo, của phật, mà không biết chúng ta đã ứng dụng lời phật dậy vào đời sống hàng ngày đủ chưa ? Như Lai dậy rằng mỗi người phải tự đốt đuốc lên mà thấy đường mà đi, đi cho đúng chánh pháp, đúng chánh niệm…

 

… Uy nghi là cánh cửa thiền

Lòng con trong đục đảo điên chưa vào.

Như Lai đi tự thuở nào,

Bổn lai vô xứ biết đâu mà cầu ?

Cửa thiền bỏ ngỏ từ lâu,

Hai đầu vô trụ biết đâu mà vào ?

 

Các thầy luôn dậy chúng ta theo giới luật chánh pháp mà đi, nương theo chánh niệm mà vào đạo pháo, cũng nương theo chánh niệm mà ứng dụng phật học vào đời sống mỗi ngày. Nếu phật tử mà không biết vào chánh niệm mỗi ngày để áp dụng tam quy ngũ giới, thì giới luật chỉ để nghe qua tai này ra tai khác, rồi gió thoảng mây bay, chúng sanh như những người chăn bò, cow boy, chăn bò, nuôi bò, khắp các đồng cỏ mênh mông, năm này qua tháng nọ, rồi mình cũng trắng tay, rồi cũng phải trả bò về cho chủ, vì bò không phải của ta.

 

Cũng vậy, học pháp mà không áp dụng pháp cũng là ta đi đếm tiền cho thiên hạ ở ngân hàng, mà không là đếm tiền của ta.

 

Nói ứng dụng thì dễ, mà làm việc ứng dụng có lúc không phải dễ, không phải ai ai cũng làm được…

 

Khi xưa, thưa là, có một lần ông Bạch Cư Dị đã đến hỏi một thiền sư:

 

Căn bản của đạo phật là gì ? Xin ngài nói ngắn, gọn, rõ ràng cho con hiểu, con tu tập.

 

Tránh làm điều ác, nên làm điều lành, giữ tâm ý thanh tịnh.

 

Tưởng gì, chứ ba điều đó, đứa con nít 7, 8 tuổi cũng biết, cũng nói được.

 

Đúng, ba điều đó, ngay đứa con nít 7, 8 tuổi nó cũng nói được, kể chi người lớn. Nhưng nói thì dễ mà làm được rất khó. Ngay người lớn, có người đến 70, 80 tuổi cũng không hẳn đã nghĩ và làm tốt được ba điều đó.

 

Vậy làm sao để ứng dụng phật pháp, các thầy, các pháp môn đều nói có hai phần, phần I học giáo lý, kinh điển. Phần II áp dụng những điều đã học vào cuộc sống, là tri và hành. Tri và hành, luôn nương dựa vào chánh niệm là khi làm việc gì, phải chú tâm vào việc đó.

 

Khi đọc chú đại bi, ta biết ta đang niệm chú. Khi ăn cơm, biết là đang ăn cơm, khi cài, khóa bếp gas, ta biết là ta đang tắt bếp và khóa gas.

 

Khi lên thang, ta biết và chú ý ta đang lên cầu thang, nếu lúc đó mà nghĩ là: ô sáng nay, đi chợ tiêu tiền nhiều quá, thì coi chừng ta sẽ vấp té!

 

Nói dễ vậy, chứ tâm ý chúng ta hay đi lang thang lắm, bắt con trâu về chuồng cũng có lúc khó khăn lắm. Nhưng nếu muốn sống tốt thì phật tử phải cố gắng nương theo chánh niệm, không có con đường nào khác êm hơn.

 

Có một câu chuyện kể rằng, khi xa xưa, Như Lai và cả tăng đoàn đi hoàng pháp, các ngài trở về vào buổi chiều, đã muộn, phải tạm trú ở một bìa rừng nào đó, nhưng nơi đó lại không có nước uống, nên các ngài phải đi tiếp, đi tiếp tới một nơi, có một giòng suối trong veo… nhưng rồi bất chợt lại có mấy con ngựa phi qua suối, làm nước đục ngầu lên…

 

Tăng đoàn lại phải rời đi nữa, đi một đoạn đường xa, thấy mọi người thấm mệt, Như Lai bèn ra dấu, thôi nghỉ chân nơi đây, dù không tìm ra nguồn nước.

 

Rồi sau đó một lúc khá lâu, đã nghĩ mệt, Như Lai nói ngài A Nan trở lại giòng suối cũ mà lấy nước.

 

Họ ngần ngại vì lúc nãy đã thấy nước suối đục ngầu, dơ bẩn… nhưng khi họ tới suối, thì ngựa đã đi, và có những giòng nước mới đến thay đổi nước cũ, nước suối bây giờ trong veo mát mẻ không một gợn đục.

 

Ngài A Nan và các bạn đồng tu hân hoan mang nước suối về và đức phật đã nói rằng:

Giòng nước có bị khuấy đục, nhưng rồi lại trong xanh. Tâm ý chúng ta cũng y vậy, có lúc đục, có lúc trong. Nhưng ta phải làm sao cho sau khi đục lại trong veo trở lại! Khi tâm ý bị vẩn đục, có thể là bị giãi đãi, mệt mỏi rồi tức giận, Như Lai dậy bảo như thế, chúng ta phải nhận diện trạng thái đang vẩn đục đó, người từ bi chấp nhận: con người chúng sanh được phép giận dữ, nhưng khi hung dữ thì không nói, không quyết định gì cả.

 

Tốt nhứt là lúc đó, hành giả nên niệm phật, thí dụ: niệm một câu nào ta ưng ý nhứt: thí dụ: “Án Ma Ni Bát Di Hồng“.

 

Niệm phật để hạ nhiệt trong tâm, càng lâu, nhiệt càng giảm, tâm ý sẽ thay đổi… dịu lại.

 

Lúc đó, chúng sanh có thể phát một nguyện như phòng hộ, tránh khổ đau cho bản thân và cho người bên cạnh.

 

Chúng sanh hành giả cũng có thẻ áp dụng câu niệm phật khi tâm bất ổn để độ cho phiền giận vãng sanh, đi chỗ khác xa ; hành giả có thể và có quyền niệm vãng sanh ngay trong những tự niệm nho nhỏ, mà không bị bó buộc là đợi tới khi đối diện với chư phật, mới đọc lên lới sám nguyện văn chương toàn hảo. Vì hạnh phúc luôn cư ngụ nơi hiện tại, cũng là trong chánh niệm.

 

Khi một hành giả niệm phật, biết niệm phật để chế ngự tâm bất ổn, để thoát ra khỏi những điều bất an, là có thể đã sắp trở về với tâm ý thanh tịnh… thí dụ:

 

Khi bạn đọc “Án Ma Ni Bát Di Hồng“ người bên cạnh sẽ hỏi: câu đó có nghĩa gì? Một người sẽ diễn giải là, “ngọc sáng trong hoa sen“ một người khác lại bảo là, câu này ý nói:

“Người ở trong ta là ta ở trong người“…

 

Một đạo hữu khác sẽ phán rằng: “đó là một chú nguyện của bồ tát Quán Thế Âm“ cứ cảm nhận là đủ… không nên giải thích… cứ kéo dài suy luận là phiền giận giảm cơn.

 

Tiếp theo, thấy mình uống được ly nước mát hay ăn được bữa cơm ngon và sau cùng là uống một ly café nồng thơm đậm vị… khi con người được phòng hộ, được bảo vệ, sẽ cảm nhận hạnh phúc và nguyện cho tất cả mọi người xung quanh, mọi chúng sanh, đều được hạnh phúc như mình, họ đã tự tạo được nhiều năng lượng bình an.

 

Bây giờ thì hành giả có thể nói tịnh độ là đây, nếu nhận ra hạnh phúc: và địa ngục cũng có thể là ở đây, nếu không nhận ra niềm hạnh phúc. Trong một năm, trong một tháng, hay chỉ một ngày, trong 24 giờ, một hành giả có thể có cả ba trạng thái, lên nirvana, sống trong tịnh độ, hay rơi vào địa ngục là tùy tâm ý trong, đục của mình… hành giả nào cũng phải tự chọn cho mình một cách áp dụng phật pháp hợp cảnh hợp tình và luôn luôn đi đúng chánh niệm.

 

Thưa rằng, áp dụng được phật pháp vào đời sống hàng ngày, ngoài an ổn cho tự thân, hành giả còn làm được những điều lợi ích như sau:

là đã làm một điều cúng dường ý nghĩa nhứt đối với tam bảo, không có một pháp cúng dường nào cao quý bằng.

 

Là hành giả đã và đang trình bầy, bố thí cho mọi người xung quanh một bài pháp không lời, nhưng rất cảm động và dễ cảm thông hơn mọi bài pháp thí khác.

 

A Di Đà Phật

Mùa Vu Lan 2024

Chúc Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong cuốn “Bông hồng cài áo” Thiền Sư Thích Nhất Hạnh có viết rằng: “Có một ngày tôi đi với thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza, Đông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy trong giỏ xách một bông hoa cẩm chướng màu trắng, cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng“.
Phật pháp là lời dậy của bậc giác ngộ, của đức phật trong phật pháp, bồ đề được định nghĩa là sự giác ngộ. Có lúc các hàng phật tử, có người muốn biết xem giác và ngộ, chủ đề nào tới trước, chủ đề nào tới sao? Giác ngộ chính là tâm yếu của những gì đức phật thuyết giảng cho các đệ tử. Có người cho rằng ngộ là chính yếu của phật giáo đại thừa. Phật giáo nguyên thủy cũng nhấn mạnh đến sự thành tựu bồ đề. Tất cả trong mọi trường hợp, nói đến bồ đề là phải khơi lại căn bản kinh nghiệm về ngộ.
Dù bên ngoài trời khá nóng, nhiều nhân viên văn phòng, đặc biệt là các chị các cô, vẫn phải mặc áo len và khoác áo khoác, trùm kín mít mà nhiều khi vẫn bị sụt sịt – vì trong văn phòng làm việc mở máy lạnh quá lạnh. Hiện tượng này được gọi là “women’s winter” (xin được tạm dịch là “mùa đông của các nàng”). Mặc dù có thể bắt gặp rất nhiều clip hài hước về hiện tượng này trên TikTok, nhưng vấn đề này lại không phải chuyện đùa. Thomas Chang, một kinh tế gia tại Đại học University of Southern California, cho biết: “Nếu không thoải mái, con người không thể làm việc hiệu quả. Điều này nghe có vẻ hiển nhiên không cần phải nói, nhưng đó là kết quả thật sự từ một nghiên cứu hẳn hoi.”
Mùa hè đã đến và nhiều người dân California đang hướng tới thời tiết ấm áp hơn với những điều kỳ diệu của hoạt động ngoài trời cùng bạn bè và gia đình. Trước khi tham gia giải trí bên ngoài, hãy nhớ nghĩ đến tác động của bạn và góp phần giữ sạch cảnh quan thiên nhiên chung để bảo vệ hệ sinh thái tự nhiên. Caltrans, Clean California và Công Viên Tiểu bang California đề xuất một số mẹo đơn giản để giúp giữ cho không gian công cộng và cộng đồng được an toàn, không có rác và mảnh vụn:
Đứng giữa sự nhộn nhịp và hỗn loạn của sân bay, bạn cảm thấy vừa hồi hộp vừa hào hứng chờ chuyến bay đưa mình đến điểm kế tiếp. Bạn cố rướn cổ để quan sát dòng người đang tiến về phía quầy kiểm tra an ninh. Bạn không quá lo lắng - thời gian chờ đợi tại sân bay có vẻ không đến nỗi quá dài. Nhưng khi đến đầu hàng và đưa thẻ lên máy bay “boarding pass” cho nhân viên an ninh TSA mặt trông nghiêm nghị, bạn bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Cả hai đều nhận thấy dòng chữ "SSSS" đáng ngại in đậm nét trên tấm thẻ lên máy bay trên tay bạn. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Theo FBI, người cao niên trên 60 tuổi ở Hoa Kỳ đã mất hơn 3 tỷ MK vào tay những kẻ lừa đảo vào năm 2023. Để dễ hình dung con số này lớn cỡ nào, Eras Tour của Taylor Swift gần đây được loan tin là chuyến lưu diễn đầu tiên kiếm được 1 tỷ MK. Nghĩa là, số tiền mà người cao niên ở Hoa Kỳ bị lừa nhiều gấp ba lần số tiền từ tour diễn thành công vang dội của Taylor Swift.
Lớn lên ở Ấn Độ, tôi thường đến thăm ông bà ở Kolkata vào các kỳ nghỉ hè. Cứ chiều chiều, bà tôi lại trải chiếu, ngồi đối diện với phòng thờ. Trong khoảng nửa tiếng, bà ngồi yên, nhắm mắt, tay lần chuỗi hạt, thì thầm niệm Krishna. Về mặt khách quan, khó có thể biết liệu những buổi thiền đó có giúp bà kết nối với cõi linh thiêng hay không, nhưng ngày càng có nhiều bằng chứng khoa học cho thấy bà được hưởng nhiều lợi ích từ thiền định. Thiền định có thể là một phương pháp hiệu quả giúp bà kiểm soát căng thẳng, đình trệ quá trình suy giảm trí tuệ do lão hóa, và tăng cường khả năng chịu đau.
Mặc dù thoạt nhìn thì thiền định có vẻ khá đơn giản, chỉ là việc ngồi yên lặng một chỗ, nhưng thực tế, việc tịnh tâm và để tâm trí tập trung vào tĩnh lặng lại không hề đơn giản chút nào! Một số nghiên cứu gần đây gợi ý rằng có một yếu tố có thể giúp đưa chúng ta vào trong trạng thái thiền định: âm thanh. Cho dù đang lắng nghe giai điệu bài hát yêu thích, hay đang tham gia một buổi sound bath trong không gian thư giãn với tiếng chuông ngân, tiếng cồng chiêng, và tiếng chuông, âm thanh không chỉ giúp chúng ta dễ bước vào trạng thái thiền định, mà còn có thể tăng cường những lợi ích của thiền.
Giọng nói của con người có lẽ là nhạc cụ lâu đời nhất và đa dạng nhất: có khả năng phát ra cả tiếng nói và tiếng hát. Nhưng lý do tại sao con người lại tạo ra âm nhạc vẫn là một câu hỏi gây tò mò và làm bối rối các khoa học gia suốt hàng thế kỷ.
Cầm trên tay một chiếc túi xách có tất cả những điểm đặc trưng của mẫu túi xách Chanel cổ điển: lớp da chần bông sang trọng, phụ kiện vàng lấp lánh, đường khâu tinh tế. Chỉ có một số chi tiết nhỏ khác lạ. Zekrayat Husein nhận xét khi nghiên cứu chiếc túi qua kính hiển vi: “Phần da quá cân đối, và kích thước của mỗi hạt trang trí rất đồng đều.” Bà cho hay, đó là một món đồ giả có chất lượng tốt, nhưng chẳng có giá trị gì khi so với một chiếc Classic Flap chính hiệu từ Chanel giá 11,000 Mỹ Kim.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.