Chuyện Làng Thẩm Mỹ: Khi tiệm Nail Bị Phạt
Trương Ngọc Bảo Xuân
Sau khi hai thanh tra về rồi, cả tiệm xúm lại coi tờ giấy phạt chị Ngà đang cầm. Chị Ngà thở ra một cái khì, nói:
-Đở quá, lần nầy bị có mấy trăm. Để coi, một trăm vì lỗi để chai thuốc sơn móng tay trên bàn chung với cây kềm cây đẩy da… bị phạt vụ này tổng cộng ba trăm vì ba chai để trên ba cái bàn. Mấy bà … bà…. nộ… mấy cô nầy nha, dặn hoài vụ nầy mà cũng để cho bị phạt. Thiệt tình! Còn lỗi nầy, ờ, nhắc hoài, hể mở ống uốn tóc ra thì sẵn tay đó, gở luôn miếng giấy ra, chớ tại sao lại bỏ nguyên con vô hộp, phạt một trăm bạc thiệt là uổng. Đúng là phạt cái tội làm biếng. Đáng!
Thu cãi:
-Chị à, phạt hai cái lỗi nầy thiệt là vô lý. Chẳng lẽ đang sơn móng tay chai nước sơn phải để trên bàn chớ chẳng lẽ cất trong tủ" giấy quấn tóc để chung trong hộp đựng đồ dơ, chút làm cho khách xong rồi, trước khi đem rửa khử trùng thì mới tháo giấy ra, có gì mà phạt" Thiệt là quá đáng. Tui thấy hai cái lỗi nầy cần phải sửa đổi
Chị Ngà nạt:
-Hứ. Hổng phải lần cũng vụ nầy bà thanh tra có giải thaích là, giấy quấn tóc là loại xài xong dụt bỏ còn đồ nghề thì phải khử trùng, vật liệu bỏ thì phải bỏ vô thùng rác có nắp đậy liền chứ không được trử chung với đồ nghề. Kỳ bị xét tiệm lần trước cô nào tui nhớ là khi nghe bả nói thì cô gật đầu yes yes lia chia mà bây giờ vẫn bổn cũ soạn lại"
Tuấn nói:
-Nếu Thu thấy cần phải sửa đổi thì mỗi kỳ Hội Đồng tuyên bố mở buổi họp thường niên thì Thu hãy tham dự và nói lên nguyện vọng của mình chứ Thu chỉ càm ràm lẩn quẩn trong tiệm thì ai mà biết"Chán!
Thu nói:
-Thì giờ đâu mà đi" Cha" Lúc nầy càng phải có mặt thường xuyên trong tiệm để giữ khách, thì giờ đâu mà đi!
Tuấn nói:
-Đi không được thì gởi thơ. Không viết bằng tiếng Anh thì viết bằng tiếng Việt.
Chị Ngà giảng hòa:
-Thôi thôi. Đừng cãi nữa. Để thay đổi không khí, bây giờ ai có chuyện gì vui vui nói nghe chơi.
Láng nói liền:
-Em. Nãy giờ nghe hai người nói qua nói lại làm em nhớ chuyện nầy, có muốn nghe không"
Ai nấy trong tiệm cùng vỗ tay hoan nghinh:
-Nghe.
Thế là Láng kể:
-Chuyện nầy em đọc trên mạng nè.
"Đã bao giờ bạn nghe được một cuộc cãi vã mà toàn là những câu hỏi, không hề có câu trả lời chưa"
Câu chuyện xẩy ra vào một buổi tối, người chồng về nhà muộn…
- Sao anh về muộn thế"
- Mấy giờ rồi mà cô bảo muộn"
- Anh không có đồng hồ à"
- Cô tưởng cái đồng hồ rẻ rách của tôi không bao giờ chết à"
- Thế sao anh không hỏi người ta"
- Người ta là ai" Cô định ám chỉ người nào"
- Anh tưởng là tôi không biết gì ư" Thế anh lê la ở những xó xỉnh nào mà đến bây giờ mới vác mặt về nhà"
- Cô học ở đâu những cách ăn nói với chồng như vậy"
- Thế anh bảo tôi phải ăn nói với anh như thế nào"
- Cô không thể tìm được lời lẽ có văn hóa hơn một chút hơn so với trình độ của cô hay sao"
- Thế anh tưởng rằng anh có văn hóa lắm ư" Anh đã nốc bao nhiêu bia và rượu rồi"
- Liên can gì đến cô"
- Tại sao anh cứ trả lời câu hỏi của tôi bằng câu hỏi của anh"
- Tại sao lại không"
- Tôi hỏi lại: anh đã nốc bao nhiêu bia và rượu rồi"
- Tiền cô giữ hết rồi, lấy đâu mà bia với rượu"
- Thế thì lương mới lĩnh đâu hết rồi"
- Cô tưởng rằng lương tôi nhiều lắm à"
- Anh đưa hết tháng lương cho con nào vậy"
- Cô cho rằng ngoài cô ra, mọi người phụ nữ khác đều là con cả hay sao"
- Không phải là con ga'i thì tại sao lại đưa hết tiền cho nó" Hả…" Hả…"
- Tại sao cô lại tru tréo, gào lên như con điên thế"
- Không tru tréo lên để anh muốn làm gì thì làm à"
- Bơn bớt cái mồm đi có được không"
- Tôi không bớt thì anh định làm gì tôi"
- Cô không thách thức tôi đấy chứ"
- Anh có dám không"
- Đến nước này thì tại sao tôi lại không dám"
Bốp… hết chiện!
(Cám ơn bạn "mười sáu" đã gởi chuyện vui cười này cho tôi)
Chị Ngà vô liền:
-Hết chiện bằng cái bốp là tui hổng chịu à nghen. Nè nè mấy cô đã có chồng cũng như chưa chồng hay muốn chồng nghe đây nghe đây, đừng bao giờ để chồng đánh mà chịu đựng nghe, nếu không có phản ứng lại thì nó sẽ thành thói quen, nó đánh mình được một lần là nó sẽ quen tay đánh hoài à.
Thu hứ, liếc, cao giọng:
-Ngu gì mà đưa mặt cho chồng đánh" anh Khải mà động tay động chân là có mà ngồi tù.
Kim cũng hùa theo, vểnh mặt lên:
-Tui cũng vậy.
Vinh nói, giọng hiền khô:
-Xời ơi xời ở đây ai dám động tới mấy bà. Tụi tui sợ mấy bà còn hơn sợ bà nội! Động tới mấy bà cố nội là mấy bà kêu "nai oanh oanh" (911) cảnh sát tới còng tay tụi tui dẫn đi liền tên tuổi còn bị vô sổ bìa đen nữa vận ám tới 10 năm kià khỏi xin được việc làm. Ngu gì mà động thủ.
Kim cười khì mắt liếc chồng tình tứ:
-Nói là nói vậy chớ từ hồi đó tới giờ có chuyện gì là tuị hoặc cãi qua cãi lại một hơi là xong còn hông thôi nữa làm biếng cãi vã thì mạnh ai nấy ngậm hột thị, vài ba ngày cũng có người kiếm cách làm quen.
Khải nói:
-Đúng thế. Như chúng tôi đây có thằng bé, cha mẹ nhờ thằng con cũng làm lành với nhau dễ dàng. Cứ nhờ con nói "con đưa mẹ cái nầy dùm ba… con đưa ba cái nầy dùm mẹ… là huề, hề hề hề…
Chị Ngà cũng cười:
-Vậy phải được hông. Ban ngày gây gổ tối cũng leo lên chung giường chung gối, huề một cái cho vui cửa vui nhà, khỏi mất thì giờ háy nguýt, phải hông mấy người"
Ai nấy cùng gật gật, phải phải, một câu nhịn chín câu lành, ngoài đường còn nhịn được, huống chi người nhà với nhau.
Thế là, dù lần nầy có bị phạt mấy trăm đô, ai nấy cùng thở cái khì! "bỗng dưng thấy khoẻ" vì phạt ít lỗi như lần này cầu năm năm nữa chưa chắc gì họ có thì giờ ghé lại. Ha!
Trương Ngọc Bảo Xuân