Em đi từ tạ phố phường
Chiều qua lối cũ, con đường ngày xưa
Dấu chân vàng lá quên chưa"
Nắng vàng cuối phố, nhạt thưa tình người
Cho đi môi thắm duyên cười
Lấy về những nỗi ngậm ngùi đa đoan
Tạ từ những chiếc lá vàng
Tạ từ ai với ngổn ngang trăm bề
Từ nay một lối đi về
Đêm khuya đồng vọng, trăng thề vỡ đôi
Bây giờ người đã xa tôi
Nửa vòng trái đất bồi hồi ....Nhớ ai"
Thanh Thuỷ
*
Hồn Thi Sĩ
Có nắng reo trên suối tóc huyền
Biết là ân nghĩa biết là duyên"
Sông núi có khi thay đổi lắm
Nhưng hồn thi sĩ vẫn còn nguyên
Yêu thơ từ trước lúc yêu đời
Hồn thơ là một với hồn tôi
Em ạ lời này em hãy biết
Yêu thơ từ trước lúc yêu người
Đôi mắt em ơi ấm lạ kỳ
Nhìn em tôi chẳng vội quay đi
Trong đôi mắt ấy đôi mắt ấy
Có nói gì không"nói những gì"
Biết là êm ái biết là tơ
Tơ mỏng manh tơ mãi đợi chờ
Thi sĩ muôn thu là thế đấy
Bao điều huyền thoại vẫn thường mơ.
Phạm Thái Sơn
*
Thuyền Yêu
Dễ thường mình cứ thương nhau
Vợ chồng đủ nghĩa đớn đau, ngọt bùi
Dễ thường không biết than ôi
Đếm xem! Em đã nửa đời yêu anh
Buồn chia, thuyền sẽ tròng trành!
Vui anh ôm trọn, em đành… thở than
Dễ thường lửa cháy không tàn
Củi nào em nhúm cho tan lạnh lòng"
Đời em cô quạnh, long-đong
Một đi, đi mãi! Lệ ròng khóc Quê!
Họ-hàng đã chúc phu thê:
“Trăm năm hạnh-phúc!” Nghe tê-tái lời
Chúng mình mấy mươi năm rồi"
Đứa buồn, đứa giận. Nụ cười chửa… trăm
Trăm năm bao ánh trăng rằm"
Bao trăng nữa đủ… trăm năm cho mình"
Anh ơi! chỉ một chữ tình
Em cho anh đó! Để dành đi nha!
Á Nghi
*
Ray Rứt Chút Tình
Gửi người năm xưa
Ta biết nhiều đêm em không ngủ
Bên chồng mà ý nhớ vu vơ
Ba mươi năm vẫn chưa là đủ
Khép ý tình xưa ước hẹn chờ
Hàng cây xanh lá trước cổng trường
Con đường buổi sáng thật dễ thương
Chút sương còn đọng vương trên lá
Áo trắng tà cong nhẹ bước đường.
Em cười tươi với đôi người bạn
Mà mắt không quên liếc ngọt ngào
Anh đứng thật yên nhìn buổi sáng
Nắng phớt hồng lên - ý dạt dào...
Bài thơ anh viết trên bàn học
Ý đến dễ dàng bút mực suông
Bài toán đạo hàm chưa giải hết
Mai sẽ làm xong trước trống trường ...!
Bài thơ em nhận trong e ấp
Ý thật tươi trong tuổi học trò
Đảo mắt nhìn quanh ôm vội tập
Em bước đi mà nắng mượt tơ...!
Nắng sớm buổi mai làm nhân chứng
Rất gần mà khoảng cách thật xa
Tay vẫn chưa từng - trinh trắng lắm
Chỉ trong đôi mắt - ý đậm đà...
Khi áng mây buồn cản ý mơ
Bước đường xuôi ngược - những bài thơ
Năm xưa anh viết riêng em đọc
Vẫn giữ bên anh - ngọt nụ chờ,...
Rồi trận cuồng phong ngược bước đời
Lao tù Việt Bắc - gió xa xôi
Không mang được dáng em huyền nữ
Đến với rừng xanh - với núi đồi...
Đâu thể - giọng buồn trách gió mưa
Bước đời em đã trọn ý chưa"!
Riêng anh từ thuở buông tay kiếm
Thẹn với non sông - sống kiếp thừa ...
Đất lạ trời quen lại gặp nhau
Tình xưa nhắc lại vẫn ba đào
Con em mấy đứa thành gia thất
Tóc trắng đời hư ...vẫn ngọt ngào!
Em còn nhớ được câu thơ cũ
Giữ lấy mà ru cháu nội em
Chiến chinh, tù tội, duyên anh muộn
Nắng sẽ nhạt dần - đêm thật êm...!!
Thy Lan Thảo
Đêm Muộn Phiền
Đêm qua, nằm vã cơn sầu
Đọc trang thơ cũ, thương mầu thời gian
Giấy vàng mốc ố, khô khan
Khát khao tình lỡ, dở dang tình buồn
Từng cơn mưa gió dập dồn
Nhìn vào chữ nghĩa hao mòn tháng năm
Mồ hôi ướt đẫm châu thân
Lệ rơi thầm tủi trăm lần mưa sa
Bỗng xây xẩm mặt, mắt hoa
Gối mềm xoay tít, rớt ra cõi ngoài
Vẫn như thấy được hình hài
Đang trôi hun hút lạc ngoài tỉnh, mê
Nghe ai hốt hoảng kêu về
Nghe người lặng lẽ quay đi nghìn trùng
Nghe mưa xối xả trong lòng
Nghe mình đau đớn tận cùng huyễn hư
Bấm vào tay, chút mộng mơ
Bấm vào chân, chút ngẩn ngơ, muộn phiền
Bấm vào thân phận cuồng điên
Xin quên tất cả triền miên đọa đày
Cao Mỵ Nhân
*
Gửi Gấm
Thơ hỡi, lòng ta tiếng vọng thầm.
Chở giùm nhau nhé nỗi hoài mong.
Niềm yêu thương đẹp thêm năm tháng.
Như sóng vàng thơm đẹp cánh đồng.
Gửi đến quê xa những hội mùa.
Nụ cười lên ánh mắt già nua.
Chuông ngân trong tiếng cười em nhỏ.
Hạnh phúc đầy hai buổi sớm trưa.
Gửi mắt tin yêu đến những lòng.
Còn đang hoài vọng tháng ngày không.
Gửi tim hy vọng lên môi héo.
Hẹn ước mai rằng thỏa ước mong.
Gửi nước non xưa ngất khí Hùng.
Trường sơn, Đông hải đất cong cong.
Tình xuân êm mượt như nhung gấm.
Tỏa ngát ơn lành khắp núi sông.
Lê Đình Viễn Lan
*
Kính thưa quý độc giả! Trang Thơ Thơ của báo Sàigòn Times số ra ngày 22 tháng 5, có đăng bài Thu Biệt của bạn Lê Đình Viễn Lan, trong đó, khổ thơ thứ 5:
Gửi mảnh hồn thơ cho khách thơ.
Gửi hương cho gió nhớ, mây chờ.
Gói ghém tâm tư, phong kín mộng.
Trao về riêng một khách tình thơ.
Nay tác giả có ý xin được đổi lại một số chữ như sau:
Gửi lại tình thơ cho khách thơ.
Gửi hương cho gió nhớ, mây chờ.
Gói ghém tâm tư, phong kín mộng.
Ân cần trao lại khách tình thơ.
Thuỳ Dzung chân thành cảm ơn tấm lòng đầy ưu ái, cùng những thao thức trăn trở của tác giả dành cho thơ; và kính mong quý độc giả yêu thơ đón nhận tấm lòng ưu ái đó của tác giả. - Trân trọng. Thuỳ Dzung
*
Thơ Đấu Tranh – Phạm Thanh Phương phụ trách
Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương
Giọt Buồn
Đời vốn dĩ, nhân sinh phi thảo mộc
Trách ai kia, bức tử chữ tri tình
Gót sông hồ, nghiêng ngả chốn u minh
Nặng hạ ngã, khiến tâm hồn chao đảo
Vầng mây xám che khuất vùng tâm não
Bước lầm đường, nên cạn nghĩa thủy chung
Ngước mặt lên, ôi! trơ trẽn, ngượng ngùng
Đành cúi mặt, nuốt trôi men rượu đắng
Đời muôn nẻo, thường thay đen đổi trắng
Tỉnh dậy đi, chớ để khánh kiệt lòng
Giang Sơn buồn, mang vận kiếp long đong
Hờn sông núi, kết tinh bằng huyết lệ
Bả hư danh, vốn quay cuồng nhân thế
Lừa những ai, mang bản chất tôi đòi
Thế gian gầy, xương máu mãi đầy vơi
Bởi những kẻ, hiến thân chìm ngõ tối
Thôi đi nhé, tránh xa vùng lầy lội
Chẳng vui gì, ngụp lặn giữa bùn đen
Hãy vùng lên, lột xác, tẩy ươn hèn
Trải tâm thức giữa vừng dương, ánh nguyệt
Phạm Thanh Phương
*
Rối Mộng
Ta về thăm lại quê hương cũ
Xe chậm hơn lòng ta vẫn trông
Con đường liên tỉnh đầy hang ổ
Cầu Nổi, phà xưa nước xoáy dòng
Xe qua Xã Lới vào Tân Trung
Bỗng thấy nao nao cả cõi lòng
Có phải vì nơi chôn nhau rún
Hay là chiều xuống, khói trên sông!"
Rồi mắt dần trông đỉnh tháp chuông
Giáo đường tỉnh lẻ vẫn phong sương
Bao năm tang hải nhiều hoang phế
Cảnh cũ, người xưa, mấy dặm đường!!
Ba thì khuất bóng trong đau xót
Ta ở Hà Tây vắng bặt tin
Mẹ thì đã mất, ta lưu lạc
Ray rứt buồn thương nặng ý tình!...
Buổi về, thăm lại gì đây nhỉ
Trường cũ còn đây, bạn cũ đâu
Thầy cô, đời đã thời gian nặng
Bụi phấn năm xưa vạn ý sầu!!
Bạn xưa, chiến hữu từng sương gió
Góp máu cho đời xây quê hương
Tàn thân gượng sống - đời như cỏ
Mắt vẫn xa xôi nhớ chiến trường!!
Ta đi dưới lá cờ sao đỏ
Rờn rợn trong lòng nỗi đắng cay
Bạn bè gặp lại mừng rưng tủi
Rượu chửa đầy ly đã thấm say....
Tỉnh giấc tung chăn ngồi bật dậy
Thì ra rối mộng giữa đêm dài
Quê hương còn đó ta lưu lạc
Bỗng thấy thật hèn - thật đắng cay...
Thy Lan Thảo
*
Gấm Hoa, Dòng Quốc Sử
(Tha thiết gởi về quê hương và đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi)
Này, ta hỡi, có nghe hồn nước gọi
Lời đau thương cấp bách đến vô cùng"
Nước nhắn ta rằng Tổ Quốc dẫu chung
Nhưng trách nhiệm mỗi người, riêng, phải có!
Trách nhiệm ấy là an vui trăm họ
Là trùng tu, bảo vệ mảnh sơn hà
Để biên cương, nòi giống được thăng hoa
Chung nhịp bước, đồng hành cùng thế giới
Nếu chẳng may, sinh nhằm thời tăm tối
Hoặc phải khi đầy mọt nước sâu dân
Thì chớ ươn hèn, vuốt mặt, an thân
Mà quật khởi, gọi nhau cùng đứng dậy
Kià, hùng sử bốn nghìn năm còn đấy
Hưng Đạo, Ngô Quyền, Lê Lợi, Quang Trung
Cô Bắc, Cô Giang, Bà Triệu, Bà Trưng
Khi nước biến đã can cường gánh vác
Nay sông núi rơi vào tay cộng sản
Nước hóa nhà tù, dân tộc đau thương
Chế độ phi nhân, nghiến nát luân thường
Khai thác cả từ trẻ em, phụ nữ
Ta không thể đứng nhìn. Vì danh dự
Vì quê hương, ta hỡi, đứng lên nào!
Chớ để hùng tâm, dũng chí hư hao
Mà vùng dậy, dựng công bằng, lẽ phải!
Ta hèn yếu, người cưỡi đầu ta mãi
Các cấp công nhân đã đứng lên rồi
Hỡi trai hùng, gái đảm, tiếp tay thôi ....
Chung sức lại đòi cho ta QUYỀN SỐNG!
Ngày nào Việt Nam không còn bóng cộng
Thì ba miền đất nước mới an vui
Hỡi Việt Nam, người mau tiếp theo người
Đây là lúc gấm hoa, dòng quốc sử
Ngô Minh Hằng
*
Em Còn Có Một Lương Tâm
Một chủ nghĩa cộng sản
Giết bao nhiêu lương dân"
Một nhóm người dơ bẩn
Vay bao nhiêu nợ nần"
Không vẽ hoa thêm phấn
Chẳng vẽ tình thêm hương
Ngòi bút em là súng
Không bẻ cong tầm thường!
Bao nỗi đau nhọc nhằn
Mấy mươi năm chịu đựng
Trên đất Mẹ khô cằn
“Vô Thần” cần phải bứng!
Không vẽ ong thêm bướm
Chẳng tẩm mật đài hoa
Em chọn đường chiến đấu
Chia sẻ cùng dân ta!
Thơ, thiên hạ mua… vui
Vui trong khi dân… khổ
Lấy ai chia ngậm ngùi
Cùm gông ai tháo hộ"
Anh không thương thì… ghét
Em bất cần khen, chê
Dân mình lắm nhiêu khê
Ai đan tâm thụ hưởng"
Ý Nga
*
Lỡ Bước Sang Sông
Kế hoạch sang sông bị vỡ rồi
Lý Seng con tốt thí quân ơi!
Thời gian nằm ấp cung khai hết
Sĩ khí còn đâu bọn trở cờ!
Khai luôn công tác (C21)
Phát triển hạ tầng quốc nội tiêu
Lý lịch từng tên nơi hải ngoại
Vắt hết chanh rồi vỏ héo queo!
Chú Sam bảo lãnh về nuôi dưỡng
Trao chuốc tương lai dựng thế cờ
Về nước minh danh đảng đối lập
Bình bông chậu kiểng hợp thời cơ.
Toàn diện toàn dân đã chực chờ
Dân oan giọt lệ thấu trời cao
Công nhân bốc lột từng xương máu
Tức nước rồi đây sẽ vỡ bờ.
Trần Bửu Hạnh
*
Từng Một Mùa Xuân
Từng một mùa xuân
Nhớ nhung Quê hương
Trái tim rủ buồn
Hình bóng yêu thương
Từng một mùa xuân
Ngậm ngùi trái tim
Phận người ly hương
Đời chẳng bình yên
Từng một mùa xuân
Lạnh lùng xanh xao
Ngỡ mình chiêm bao
Bên trời tuyết phủ
Từng một mùa xuân
Khát thèm ánh nắng
Sưởi ấm tâm hồn
Giá băng hoang vắng
Từng một mùa xuân
Trôi qua lênh đênh
Rũ mục hình hài
Chiến tranh đọa đày
Từng một mùa xuân
Tưởng nhớ Mẹ hiền
Ray rứt buồng tim
Mừng xuân cách biệt
Từng một mùa xuân
Đi tìm quê hương
Như dân du mục
Lưu lạc không nhà
Từng một mùa xuân
Đời như lục bình
Mênh mang trôi dạt
Chẳng biết về đâu
Từng một mùa xuân
Sầu như cánh vạc
Cô đơn bơ vơ
Miệt mài phiêu bạt
Từng một mùa xuân
Hồn như bờ cạn
Đợi chờ sóng nước
Vỗ về thương đau
Từng một mùa xuân
Nước mắt trong tim
Phủ đời rong rêu
Tù ngục linh hồn
Từng một mùa xuân
Thấm buồn mênh mông
Nghe đời tàn tạ
Từng một mùa xuân
Ngô Thiên Tú
*
THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN
TÔI ĐÃ TIẾP THU
Tôi đã "tiếp thu"
Những mối tình
Đi qua hồn tôi
Không như khúc hát êm ru
Hay làn gió mát
Mà như những mũi tên rực hồng độc ác
Xuyên thủng hồn tôi
Muôn lỗ thủng cháy đen
Hủy hết chất men
Hun hút gió lùa... hoang vắng.
Gió hồn tôi như vầng trăng
Sáng lạnh..
Thơ thẩn giữa trời xanh cô quạnh
Những lỗ tròn đen cháy năm xưa
Là những bờ núi lửa
Dấu vết một thời không còn nữa
Tan hoang..
Những đêm vàng
Sương gió mênh mang
Vạn vật mơ màng
Lơ đãng
Trăng nhìn xuống trần gian
Soi những mái đầu miên man
Đương chụm lại..
Đâu những mùa trăng cuồng dại"
Những mùa trăng tê tái lang thang"
Mây trắng ngàn năm
Quên lãng...
(1983)
ANH NHƯ CÔ HỒN
Anh như cô hồn
Trong đêm buồn phiêu lãng
Em như chim xanh
Hát ca mừng nắng sáng
Em là mặt trời đang lên
Anh là vầng dương xế bóng
Cùng là tinh cầu rực lửa
Trên bầu trời dương gian
Sao anh buồn"
Sao em vui"
Bởi anh là quá khứ
Còn em là hiện tại, tương lai
Khoảng cách không dài chi lắm
Mà chẳng bao giờ có thể gặp nhau!
(1984)