Đỉnh Trời Hồng
Đây là bài thơ được làm trên đường về sau một buổi thiền cộng tu. VL xin chia sẻ cùng các bạn yêu thơ chút niềm vui khai ngộ, niềm hạnh phúc khi nghĩ đến Sư Phụ kính yêu của mình đang ở bên cạnh dắt dìu VL trên con đường Đạo.
Xao xác nắng trên ngàn cây xanh lá.
Lang thang mây lên chót đỉnh trời hồng.
Ngày vỗ nhịp sóng đời lên rất chậm.
Buổi đi về lồng lộng bóng hư không.
Chân ngón mới bờ xuân xanh cỏ dậy.
Nhành thu non tay lộc biếc đơm chồi.
Mắt trăng cũ soi vườn xưa cổ nguyệt.
Đợi âm thầm hương đứng lại không trôi.
Thương mến cứ ngàn muôn lần trổi dậy.
Người quay nhìn tim quấn quýt reo vui.
Tia mắt sáng hòa nụ cười rạng rỡ.
Muôn mặt trời về tụ giữa tinh khôi.
Lê Đình Viễn Lan
*
Tìm Trong Gió Cát
Tưởng qua hết một thời trẻ dại
Có hay đâu còn nặng thuở ban đầu
Nặng một tiếng thề chưa trả được
Nặng đến nửa đời mang tiếng phụ nhau
Bao nhiêu năm không có gì để lại
Gặp nhau rồi sao có giọt lệ đau
Ta hốt hoảng ngăn dòng nước mắt
Tình sâu cứ tưởng đã chôn sâu
Về đường cũ lá đã thay màu
Dòng sông xao xác nhánh chia đôi
Trong mắt đã thấy ngưng dòng nước
Gặp lại một lần-một lần nữa thôi...
Quay lưng đi bụi mù tung bốn phía
Khi ta về sông nước lại về theo
Muốn trốn khoảng mù sa trước mặt
Lại về nơi gió cát rong chơi
Đã bỏ hết một đời xuôi ngược
Sao bờ đi đến bến vẫn lạ lùng
Ta tìm người muộn màng không thấy được
Ta tìm ta xuân trắng vội vàng bay.
Hồng Vinh
*
Hương Khuya
Đêm lạnh buồn như choáng ngợp hồn
Nặng tình bao kẻ lệ rơi tuôn
Phải chăng yêu để vương sầu khổ
Hay để hoài trông mộng nhớ thương"
Gió nổi lưng trời lòng dậy sóng
Niềm yêu thuở ấy ngỡ như xong
Mới hay thổn thức cùng mưa đổ
Người hỡi còn đây một tấm lòng
...Nguyện rằng xin chút hương tàn lạnh
Bàng hoàng nghe sấm thét trời xanh
Ô hô mười mấy thu xoay tít
Lá vàng dệt thảm trải như tranh...
Mây tạnh trời quang mưa gió tan
Đêm dài lòng lặng đếm thời gian
Khói hương lan toả hồn cô quạnh
Sương thấm tàn canh giấc muộn màng.
Đông Tà
*
Cung Đàn Lỗi Nhịp
Sương đêm thấm ướt bên mành liễu
Giọt nắng xiên qua kẽ lá tàn
Chiếc gối bên mình sao lạnh lẽo
Bài thơ đọc dở nghĩ miên man
Mưa hạ sương đêm lại hé dần
Sớm nắng chiều thu sắc nhạt phai
Tơ liễu buông mành che nắng hạn
Cung đàn lỗi nhịp có ai hay"
Lữ khách đi rồi không trở lại
Ai người dạo nốt khúc tơ vàng
Con tim bé nhỏ tình lưu luyến
Hoa tình mượn gió gởi muôn phương
Ai người đón nhận tình ta gởi
Hãy đến cùng nhau giải đoạn trường
Khoảnh khắc đời người như gió thổi
Vòng đời bách tuề nhớ luân thường.
Thuỳ Hương
*
Lục Huyền Cầm
Trăng treo trên sáu dây thần
Mỗi âm là mỗi pháp thân em về
Bậc cung sáu khúc diệu đề
Bổng, trầm, say, tỉnh, thực, mê cõi nào
Em cho tôi khúc phượng cầu
Âm giai bỗng mở ngàn câu thẹn thùng
Em mang điệp khúc chín tầng
Làm hành trang nặng suốt đường em đi
Vuốt tay từng nốt hoa đầy
Yêu em cũng được trăm bài tình ca
Nghiêu Minh
*
Con Vẫn Đợi
Một chiều thu năm ấy
Gió thổi thật buồn hiu
Mắt mẹ ngấn lệ nhoà
Tay dắt tôi lê bước
Tiễn cha... sắp lên đường
Bao năm đời binh lửa
Cha vẫn bặt tăm xa
Mẹ trông chờ mỏi mắt
Sao chẳng thấy cha về
Đoàn tụ đón Xuân quê"
Rồi năm tháng dần qua
Tôi giờ thành thiếu nữ
Tóc xoã chấm bờ vai
Ngày đến trường đi học
Rèn luyện để thành người...
Cha ơi! con vẫn đợi
Mẹ vẫn đang mong chờ
Một mùa Xuân rực rỡ
Cha Mẹ nối vòng tay
Bên bếp hồng...hạnh phúc!
Thuý Phương
*
Một Chút Tâm Lòng Xin Gửi Em
-Viết nhân đọc một tập thơ tình
Từng ý triù thương em gợi lại
Vui buồn kỷ niệm tuổi hoa niên
Ta đọc tập thơ tình em viết
Chút buồn len nhẹ nhớ quê hương…
Em kể giòng sông nước ngọt xanh
Rặng dừa tươi mát, trái sai quằn
Tuổi thơ êm ả như giòng nước
Chầm chậm ra khơi ngọt sắc lành…
Một chút nhớ thương về kỷ niệm
Gia Long áo trắng một trời mơ
Một cánh pensée màu thật tím
Tan trường chân sáo đẹp như thơ…
Đọc hết tập thơ tình em viết
Chuyện tình lãng mạn đẹp hơn tranh
Một chút buồn len, lòng xa xót
Quê mình em còn nhớ hay quên""
Một thuở non sông buồn uất nghẹn
Giặc cuồng phương Bắc ngập trời Nam
Máu loang thắp sáng hồn dân tộc
Nhục sử hằn ghi trước lệnh hèn!
Kìa em, hàng vạn trai anh tuấn
Quên cả tương lai, dũng bước hùng
Gửi cả đời trai cho cuộc chiến
Đáp lời tổ quốc cứu non sông!
Em nỡ nào quên tháng tư đen
Tướng sĩ ba quân ai dũng hèn
Lê văn Hưng lưu danh thiên cổ
Lịch sử nghìn năm khuyên rạng tên…
Kìa Nguyễn Khoa Nam đầy hào khí
Anh hùng mạt vận vẫn không hèn
Tướng quân nuôi chí Hồ Ngọc Cẩn
Thì tháng tư về chẳng nhuộm đen…!
Từng lớp anh hùng không tên tuổi
Giặc về hào khí phát xung quan
Bất chập lệnh hàng- Thề tử chiến
Sống không làm tướng, chết thành thần
Thôi em, một chút lòng xa xót
Nhắc để thêm buồn chuyện núi sông
Em thả dòng thơ về kỷ niệm
Riêng ta uất nghẹn vẫn bên lòng…
Một chút tâm tình gửi đến em
Lặng lờ nước phẳng sóng sông êm
Riêng ta không thể quên hờn cũ
Gấm vóc trời Nam phủ bóng đêm
Thy Lan Thảo
*
Cô Bé
Cứ mỗi lần tan học
Cô bé lại đi qua
Hàng cây như mời mọc
Đón rước cô về nhà
Tà áo bay lất phất
Áo dài trắng thân thương
Gió đưa hương ngây ngất
Sao nàng không vấn vương"
Gió thì thầm thỏ thẻ
Nói gì bé biết không"
Sao bé vô tâm thế!
Không biết lòng ai mong
Mặt trời lên rực rỡ
Theo dõi chân bé đi
Nắng rọi vào trang vở
Như xem bé chép ghi
Con đường từ bao thuở
Cô bé vẫn đi qua
Vắng em dù một bữa
Nỗi buồn về với ta
Phan Thành Nhật
*
THƠ ĐẤU TRANH
Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương
Tâm tình người lạc xứ
(Tưởng niệm Quốc nạn 30-4)
Nhớ cảnh năm xưa
Một ngày thất trận
Nắng lịm tắt trên bầu trời hiu quạnh
Khói sương mờ phủ kín cả không gian
Hồn bâng khuâng thương vận nước nghiệt oan
Tim bật khóc, khung trời đầy ai oán
Cuộc đời ly tán
Biển sóng mênh mông
Thuyền lênh đênh nhìn bến cũ hoài mong
Lòng khắc khoải, đớn đau, đời lạc xứ
Cố quên đi lòng bên lòng tự nhủ
Gắng tìm nhau sưởi ấm khối tình chung
Cách biệt nghìn trùng
Mong hoa tình nở
Triệu con tim làm sao chung nhịp thở
Thắm tình người ưu ái đến tìm nhau
Chia xẻ niềm đau
Dựng xây hy vọng
Tay trong tay vượt trên ngàn cơn sóng
Dẫu biển đời khốn khổ với oan khiên
Ta cùng nhau xây giấc mộng đoàn viên
Trên đất mẹ dấu yêu, tình dân tộc
Nay về đâu hỡi Nam Quan, Bản Giốc
Xót xa lòng ngấn lệ suối Phi Khanh
Yên ấm sao đành
Quê hương dần mất
Đứng lên đi giống Tiên Rồng bất khuất
Hãy tìm về hun đúc triệu con tim
Trao cho nhau trọn vẹn những niềm tin
Cùng tiến bước, chia nhau từng hơi thở
Sẽ có một ngày
Hoa tình rộn nở
Trang sử hùng tô đậm chữ liệt oanh
Tay trong tay chung nhịp khúc quân hành
Dòng máu thắm rửa hờn căm tổ quốc
Kết tin yêu cùng xoay dời vận nước
Vén mây trời, trăng sáng rọi lung linh
Xé đêm đen tạo lại ánh bình minh
Cờ lộng gió quê hương ngày hội mới.
Toàn dân ngóng đợi
Về bến yêu thương
Bướm tung tăng hoa gấm khắp nẻo đường
Bầy én lượn mùa xuân nồng hội ngộ
Khắp non sông, qua rồi, cơn thống khổ
Kết hoa lòng xây dựng lại quê hương
Trao cho nhau trọn vẹn chữ yêu thương
Dòng nước mắt cuộn trào dâng hạnh phúc.
Phạm Thanh Phương
*
Lưu Vong Hành
Đất mẹ còn xa cách vạn trùng
Ta còn phiêu bạt – đã mười đông
Mười đông – vật vã vì cơm áo
Lòng vẫn chưa nguôi, nhớ chẳng cùng!
Ta nhớ một thời chinh chiến cũ
Học làm tráng sĩ luyện đao cung
Bút nghiên xếp lại, yêu đời lính
Theo gót người xưa sống vẫy vùng
Quân đội trưởng thành trong khói lửa
Dựng cờ đại nghĩa, diệt thù chung
Tình dân đã quyện theo tình nước
Thề quyết xông pha, vượt bão bùng
Bao địa danh ngời trang chiến sử
Đã làm khiếp vía giặc tàn hung
Kontum, Quảng Trị, ...cùng An Lộc
Phất phới cờ bay rợp khí hùng
Rồi đến một ngày kia, súng gãy
Ôi, trời nghiêng ngửa, đất đang rung
Tướng quân tuẫn tiết ngoài biên ải
Sĩ tốt điêu linh giữa khốn cùng
Ta cũng như trăm nghìn chiến hữu
Nổi trôi cùng vận nước long đong
Sa cơ mắc bẫy vòng lao cải
Rừng thẳm rào ngăn vó ngựa hồng
Ôi những ngựa hồng nay chiến bại
Cơ trời chuyển hóa, có thành không!
Đòn thù giáng xuống đâu thương tiếc
Oán hận triền miên mãi chất chồng
Lao động khổ sai, thêm đói rét
Mỗi ngày hai bữa bát ngô lưng
Thân phơi gió lộng đồi heo hút
Xác bỏ đìu hiu giữa mịt mùng
Nhớ lại những ngày đi chiến đấu
Lòng hằng giữ vững chữ kiên trung
Dù cho đã ở trong tay giặc
Đầu ngẩng lên cao, gối chẳng chùng
Đất nước tuy còn, như đã mất
Người người mang một nỗi đau chung
Hỡi ơi, băm mấy năm rồi nhỉ"
Mà vẫn không chung một chữ “đồng”
Tự buổi lên đường, xa tổ quốc
Làm người tị nạn, sống lưu vong
Những ai nếu vẫn còn tâm huyết
Thấy cảnh nhiều khi cũng nản lòng
Chiến hữu một thời, nay cấu xé
Bạn tù quên hết thuở lao lung
Cai thầu chống Cộng nhân danh hão
Chụp mũ cho nhau chẳng ngại ngùng
Một lũ túi cơm, phường giá áo
Như bầy ngan ngỗng khoác lông công
Học làm con rối lăng xăng múa
Đã nát càng thêm nát cộng đồng
Báo bổ dăm ba tờ lá cải
Tập tành chữ nghĩa viết bung xung
Bôi tro trát trấu người thiên hạ
Vẫn sống dằng dai mới lạ lùng
Văn sĩ nửa mùa khoe múa bút
Phơi bày dâm dật, cũng văn phong!
Xênh xang áo gấm về quê mẹ
Đú đởn ăn chơi cốt thỏa lòng
Chính khứa trở cờ khoe ái quốc
Ngồi chờ đón gió giữa sa lông
Nhìn quanh cũng một phường xôi thịt
Miệng lưỡi còn đang bốc rượu nồng
Đâu xót dân lành đang thống khổ
Đêm ngày rên xiết dưới xiềng gông
Những cô ca sĩ về ăn Tết
Hát “Hậu Đình Hoa” chẳng ngượng ngùng
Ôi, biết bao điều, sao nói hết
Nói càng thẹn mặt với non sông
Gươm cùn, súng gãy từ bao thuở
Bút mực này đây trải mấy giòng
Mái tóc xanh xưa giờ đã bạc
Thù nhà, nợ nước trả nào xong
Chiều nay lặng lẽ nhìn mây phủ
Đất mẹ còn xa cách vạn trùng
Nguyễn Kinh Bắc
*
Tháng Tư Lại Về
- Gửi Ca Văn Dương
Trời vẫn quen và đất vẫn quen
Chỉ buồn thân phận sống ươn hèn
Mấy năm sương gió đường chinh chiến
Một tháng tư về nhục tủi đen!!
Một lá cờ sao đẫm máu đào
Tung trời thách thức - giặc giương cao
Chiến công mi được tình cờ quá
Để cả miền Nam khóc nghẹn ngào!
Hàng vạn trai hùng buông súng gươm
Để nghe hào khí uất căm hờn
Lệnh hèn chắc hẳn quân vương nhớ
Vết máu trời Nam âm ỉ tuôn!
Anh đã về đây giải phóng dân
Để người vô tội chết trăm lần
Xa con xa vợ tan nhà cửa
Bức tử miền Nam - "giải phóng quân"...
Giải phóng gì anh - lũ bất nhân
Phỉnh dân, lường gạt rất ân cần
Cáo Hồ nhân diện lòng hoang thú
Chiếm được miền Nam khó chiếm dân
Ta thức ngàn đêm viết chữ sầu
Ngục tù hoang lạnh - núi rừng sâu
Bạn bè chiến hữu năm xưa đó
Tủi hận đời trai, tóc trắng đầu!
Trời tháng Tư bước đời ly hương
Nhớ tháng tư đen nhục tủi buồn
Bao giờ oan khốc trời Nam Việt
Rũ sạch thù xưa trả phố phường!"
Thy Lan Thảo
*
Mậu Thân, Vết Thương Thế Kỷ
(Thương mến gởi vềquê hương và dân tộc Việt Nam. Riêng là nén hương đau thương tưởng nhớ những nạn nhân đã bỏ mình trong cuộc tổng tấn công vi phạm lệnh ngưng bắn do cộng sản thực hiện vào dịp Tết Mậu Thân 1968 trên toàn quốc)
Bốn mươi năm trước, một mùa xuân
Khắp nẻo thôn xa đến phố gần
Dân dã nôn nao mong hưởng Tết
Lính chờ hưu chiến, phút dừng quân
Hỡi ơi, Xuân ấy có đâu ngờ
Súng nổ điên cuồng, nát giấc mơ ...
Thành phố hoang tàn theo pháo giặc
Mùa xuân tắm máu giữa giao thừa!!!
Tại sao tàn nhẫn giết dân tôi"
Hưu chiến vì đâu máu đỏ trời!
Tập thể một mồ, ngàn xác chết
Xác già, xác trẻ, xác nằm nôi!!
Mùa Xuân sao nỡ giết dân tôi"
Cả triệu sinh linh chết ngậm ngùi
Từ trẻ đợi giờ khoe áo mới
Đến già đang ước bữa cơm vui...
Mùa Xuân, ai đã giết dân tôi"
Một nửa quê hương khói lửa vùi
Ai pháo vào dân, vào bịnh xá
Vào trường, vào chợ, viện mồ côi"!
Ôi tang thương ấy bởi vì đâu
Sao chọn ngày xuân dựng thảm sầu"!
Để mãi Mậu Thân dòng uế sử
Cho đời nguyền rủa đến ngàn sau!
Xuân này là đã bốn mươi xuân
Nỗi hận niềm đau vẫn bội phần
Hằn dấu vết thương, đen thế kỷ
Mậu Thân, tội ác của vô thần!
Bao nhiêu oan khuất vẫn còn đây
Hận bốn mươi năm chửa lấp đầy
Chẳng lẽ cúi đầu than khóc mãi
Quê hương đang đợi cuộc vần xoay...
Hỡi nào toàn quốc đứng vùng lên
Nhân bản, yêu thương dựng lại nền
Dân chủ, công bình xin kiến tạo
Ngàn đời hiển hách giống Rồng Tiên
Đừng ngần ngại nữa, góp bàn tay
Cứu chính đời ta khỏi đọa đày
Và cứu dân lành trong đáy ngục
Bạo quyền lừa mị bấy lâu nay...
Cứu quê cho hết vặn mình đau
Và Mậu Thân xưa bớt hận sầu
Tiễn những hồn oan về cõi tịnh
Cờ Vàng công chính để muôn sau...
Ngô Minh Hằng
*
THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN
Vì Ấu Trĩ
Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối
Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương
Cả nước đã quy về một mối
- Một mối hận thù, một mối đau thương!
Hạnh phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường
Đảng tới là tan nát cả!
Lịch sử sang trang, phũ phàng, tai họa
Nào đâu chính nghĩa thắng gian tà"
Đau đớn nầy không chỉ riêng ta
Mà tất cả! Mà tất cả!
Cả những kẻ đã nằm trong mả
Và những bào thai trong bụng mẹ chót sinh ra
Chúng sẽ có quyền nguyền rủa lũ ông cha
Đã đẩy chúng sa xuống hầm tai vạ
Lỗi lầm tại ai" Xét ra tất cả
Mấy ai người đem hết tâm can"
Trước hung thù hung hiểm gian ngoan
Biết bao kẻ mơ hồ mong hưởng lạc!
Nghĩ tới ngày mai lòng ta tan tác
Đến bao giờ lấy lại được giang san
Lỗi lầm tại ai" Xét ra tất cả
Chế độ nầy trâu ngựa sống không an
Sài lang đã dựng xong nền thống trị
Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ"
Ai trái tim lân mẫn vạn dân tàn"
Miền Nam, Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan
Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!
(1975)
CUỘC CHIẾN ĐẤU NÀY
Cuộc chiến đấu này chưa phân thắng phụ
Ta vẫn còn đây và sắt thép còn kia
Chết chóc thầm câm, cốt nhục chia lìa.
Ta vẫn sống và không hề lẫn lú
Ta muốn nói với loài dã thú:
Khúc hát khải hoàn ta sẽ hát thiên thu!
(1975)
NGUYỄN CHÍ THIỆN