Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ: ly dị, đòi lại trái thận...
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trong hồ bơi.
Chị Minh hỏi:
-Mấy chị có coi tin tức tuần rồi không, ông bác sĩ này đưa người vợ li dị ra Toà, đòi lại trái thận.
Chị Diệu trợn mắt:
-Trời. Lạ vậy" thận gì mà đòi"
Chị Minh nói:
-Thận của ổng. Hồi hai người còn cơm lành canh ngọt ổng cho bà vợ bây giờ li dị thì ổng đòi lại. Ổng ra điều kiện nếu không móc trái thận ra trả lại ổng thì phải bồi thường một triệu rưởi đô la.
Cô Hoa rề rề qua hỏi:
-Em nghe loáng thoáng chuyện gì vậy"
Chị Sáng nói:
-Ờ tui cũng có coi tin đó. Tuần rồi ổng đòi hoặc trả thận hoặc trả tiền triệu rưởi, tuần này ổng sụt xuống còn một triệu. Để tui kể đầu đuôi cho nghe. Hồi trước vợ của ông bác sĩ tên Richard Batista bị hư thận, sau khi thử nghiệm thì hạp với bác sĩ nên ông chồng yêu vợ quá đổi bèn tặng cho cô vợ một trái thận của mình. Bây giờ hai người đang làm thủ tục li dị.
Cô Hoa hỏi:
-Họ có con cái gì không"
Chị Minh nói:
-Có chớ. Vậy mới nói. Mấy đứa con lận à. Ổng thì xấu ình còn bà vợ thì đẹp lắm.
Chị Diệu nói:
-Có nghĩa là, nếu lấy trái thận ra, bà vợ nằm chờ người khác hiến cho trái thận khác, giống như chờ chết, con cái bỏ cho ai" Tại sao ông chồng đòi kỳ cục vậy chớ" Ác quá trời.
Chị Minh nói:
-Ổng nói tại vì thủ tục li dị quá sức lâu lắt làm ổng giận.
Cô Hoa hỏi:
-Có nói lý do tại sao li dị không"
Chị Minh nói:
-Ổng nói vợ ngoại tình với người khác.
Cô Hoa nói:
-Ạ... vậy là vì ghen tức nên cho rồi đòi lại, kiểu này là kiểu của người da đỏ đây. Nghe người ta kể lại hồi xưa khi người da đỏ thương lưộng trao đổi với người da trắng món gì, khi giận họ cũng có thể đòi lại đó. Máu ghen đàn ông dễ sợ thiệt há, rồi còn công bố tùm lum với báo chí đài truyền hình cho thiên hạ biết.
Chị Diệu nói:
- Ông này khôn, lấy phần phải trước vì khi li dị thì thường thường Toà hay nghiêng về đàn bà, đa số người vợ được giữ nhà xe con cái và tiền cấp dưỡng, ông chồng phải cuốn gói ra khỏi nhà, nhưng trường hợp như ông này thì bà vợ có thể mất tất cả vì lý do bà vợ ngoại tình, có lẽ ổng nắm đầy đủ bằng chứng tay rồi thấy thủ tục ly dị rắc rối kéo dài, bực tức ổng đưa vụ trái thận lên cho bàng quang thiên hạ biết về người vợ xấu xa này.
Bà Sáng thở ra, nói:
-Ý chaaa... tình nghĩa vợ chồng thấy mà chán!, mà điều, ông chồng không phải ác đâu, ổng có lý do của ổng. Bà vợ quên tình quên nghĩa của chồng, người ta thương mình tới nỗi chia cho một trái thận, người ta còn có một trái, vậy mà khi lành lặn khỏe mạnh rồi thì sanh lòng phụ bạc, ông chồng giận cũng có lý... nhưng đâu phải ai cũng như vậy, nghe chuyện này nè, hay lắm, bạn tôi lấy từ internet ra, tựa đề là "Nhảy múa dưới cơn mưa" do một ông bác sĩ kể lại:
"Trong một bịnh viện, lúc đó khoảng 8:30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn. Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ông có nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ. Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngồi chờ vì tôi biết phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Tôi thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết thương ở ngón tay cái của ông cụ vì lúc đó tôi cũng không bận với một bịnh nhân nào khác cả.
Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt vì vậy tôi đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ. Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có môt cuộc hẹn với một bác sĩ khác sáng hôm nay phải không.
Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lão để ăn điểm tâm với bà vợ của ông ở đó.
Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà đã ở viện dưỡng lão một thời gian khá lâu rồi và bà bị bịnh Alzheimer (bịnh mất trí nhớ).
Khi nói chuyện tôi có hỏi ông cụ là liệu bà cụ có buồn không nếu ông đến trể một chút. Ông cụ nói bà ấy không còn biết ông là ai nữa và đã 5 năm nay rồi bà không còn nhận ra ông nữa.
Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông cụ:
"Bác vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buổi sáng mặc dù Bác gái không còn biết Bác là ai nữa""
Ông cụ mĩm cười vỗ nhẹ vào tay tôi rồi nói:
"Bà ấy không còn biết tôi nữa nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai."
Khi ông cụ bước ra khỏi phòng, tôi vô cùng xúc động và thầm nghĩ "Ước gì đời mình có được một tình yêu như thế!"
Rồi ông kết thúc câu chuyện rằng:
"Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa"
Mấy bà mấy cô cùng im lặng, ngẫm nghĩ./.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trong hồ bơi.
Chị Minh hỏi:
-Mấy chị có coi tin tức tuần rồi không, ông bác sĩ này đưa người vợ li dị ra Toà, đòi lại trái thận.
Chị Diệu trợn mắt:
-Trời. Lạ vậy" thận gì mà đòi"
Chị Minh nói:
-Thận của ổng. Hồi hai người còn cơm lành canh ngọt ổng cho bà vợ bây giờ li dị thì ổng đòi lại. Ổng ra điều kiện nếu không móc trái thận ra trả lại ổng thì phải bồi thường một triệu rưởi đô la.
Cô Hoa rề rề qua hỏi:
-Em nghe loáng thoáng chuyện gì vậy"
Chị Sáng nói:
-Ờ tui cũng có coi tin đó. Tuần rồi ổng đòi hoặc trả thận hoặc trả tiền triệu rưởi, tuần này ổng sụt xuống còn một triệu. Để tui kể đầu đuôi cho nghe. Hồi trước vợ của ông bác sĩ tên Richard Batista bị hư thận, sau khi thử nghiệm thì hạp với bác sĩ nên ông chồng yêu vợ quá đổi bèn tặng cho cô vợ một trái thận của mình. Bây giờ hai người đang làm thủ tục li dị.
Cô Hoa hỏi:
-Họ có con cái gì không"
Chị Minh nói:
-Có chớ. Vậy mới nói. Mấy đứa con lận à. Ổng thì xấu ình còn bà vợ thì đẹp lắm.
Chị Diệu nói:
-Có nghĩa là, nếu lấy trái thận ra, bà vợ nằm chờ người khác hiến cho trái thận khác, giống như chờ chết, con cái bỏ cho ai" Tại sao ông chồng đòi kỳ cục vậy chớ" Ác quá trời.
Chị Minh nói:
-Ổng nói tại vì thủ tục li dị quá sức lâu lắt làm ổng giận.
Cô Hoa hỏi:
-Có nói lý do tại sao li dị không"
Chị Minh nói:
-Ổng nói vợ ngoại tình với người khác.
Cô Hoa nói:
-Ạ... vậy là vì ghen tức nên cho rồi đòi lại, kiểu này là kiểu của người da đỏ đây. Nghe người ta kể lại hồi xưa khi người da đỏ thương lưộng trao đổi với người da trắng món gì, khi giận họ cũng có thể đòi lại đó. Máu ghen đàn ông dễ sợ thiệt há, rồi còn công bố tùm lum với báo chí đài truyền hình cho thiên hạ biết.
Chị Diệu nói:
- Ông này khôn, lấy phần phải trước vì khi li dị thì thường thường Toà hay nghiêng về đàn bà, đa số người vợ được giữ nhà xe con cái và tiền cấp dưỡng, ông chồng phải cuốn gói ra khỏi nhà, nhưng trường hợp như ông này thì bà vợ có thể mất tất cả vì lý do bà vợ ngoại tình, có lẽ ổng nắm đầy đủ bằng chứng tay rồi thấy thủ tục ly dị rắc rối kéo dài, bực tức ổng đưa vụ trái thận lên cho bàng quang thiên hạ biết về người vợ xấu xa này.
Bà Sáng thở ra, nói:
-Ý chaaa... tình nghĩa vợ chồng thấy mà chán!, mà điều, ông chồng không phải ác đâu, ổng có lý do của ổng. Bà vợ quên tình quên nghĩa của chồng, người ta thương mình tới nỗi chia cho một trái thận, người ta còn có một trái, vậy mà khi lành lặn khỏe mạnh rồi thì sanh lòng phụ bạc, ông chồng giận cũng có lý... nhưng đâu phải ai cũng như vậy, nghe chuyện này nè, hay lắm, bạn tôi lấy từ internet ra, tựa đề là "Nhảy múa dưới cơn mưa" do một ông bác sĩ kể lại:
"Trong một bịnh viện, lúc đó khoảng 8:30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn. Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ông có nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ. Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngồi chờ vì tôi biết phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Tôi thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết thương ở ngón tay cái của ông cụ vì lúc đó tôi cũng không bận với một bịnh nhân nào khác cả.
Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt vì vậy tôi đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ. Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có môt cuộc hẹn với một bác sĩ khác sáng hôm nay phải không.
Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lão để ăn điểm tâm với bà vợ của ông ở đó.
Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà đã ở viện dưỡng lão một thời gian khá lâu rồi và bà bị bịnh Alzheimer (bịnh mất trí nhớ).
Khi nói chuyện tôi có hỏi ông cụ là liệu bà cụ có buồn không nếu ông đến trể một chút. Ông cụ nói bà ấy không còn biết ông là ai nữa và đã 5 năm nay rồi bà không còn nhận ra ông nữa.
Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông cụ:
"Bác vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buổi sáng mặc dù Bác gái không còn biết Bác là ai nữa""
Ông cụ mĩm cười vỗ nhẹ vào tay tôi rồi nói:
"Bà ấy không còn biết tôi nữa nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai."
Khi ông cụ bước ra khỏi phòng, tôi vô cùng xúc động và thầm nghĩ "Ước gì đời mình có được một tình yêu như thế!"
Rồi ông kết thúc câu chuyện rằng:
"Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa"
Mấy bà mấy cô cùng im lặng, ngẫm nghĩ./.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gửi ý kiến của bạn