*
Đêm nay, giữa thành phố Sài Gòn xôn xao náo nhiệt này, có một người bật khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Chính tôi khóc, và chính bài hát “Đêm chôn dầu vượt biển” đã làm tôi khóc.
Tôi khóc cho cảnh chia ly, một tình yêu tan nát của đôi vợ chồng trong khát vọng tìm kiếm tự do.
Tôi đau xót cho họ, bỗng nhiên tôi đau xót cho chính tôi, cho bố tôi và cho gia đình tôi, tôi đã thực sự khóc.
Đêm nay anh gánh dầu ra biển
anh chôn
anh chôn chôn hết cả những gì của yêu thương
anh chôn
chôn mối tình chúng mình
Gửi lại đây trăm nhớ ngàn thương.
Đêm nay đêm tối trời
anh bỏ quê hương
ra đi trên chiếc thuyền
hy vọng vượt trùng dương
em đâu đâu có ngờ đêm buồn
bỏ lại em trăm nhớ ngàn thương.
…
Đêm nay trên bản đồ có một thuyền ra đi
hiên ngang trên sóng gào tự do đón chào
xin chào tự do với nỗi niềm cay đắng
nhìn lại bến bờ nước non mình ôi mặn
khóc nghẹn ngào.
Tạm biệt nước non.
Bố ơi, đến bây giờ con mới thực sự hiểu và cảm nhận được tại sao bố phải ra đi, và tại sao con phải sống cuộc đời không có cha như bây giờ.
Bao nhiêu căm hờn, tủi nhục, bao nhiêu chết chóc đau thương, không biết con đường phía trước là gì, là thiên đường hay là nơi đày đọa, nhưng vì sao thế, vì sao bố phải ra đi.
Bố nỡ bỏ lại người thương - người vợ hiền mà bao năm gắn bó, chung lưng đấu cật khi bố bị Cộng sản bắt lao động khổ sai. Bố nỡ bỏ lại đàn con thơ ngây dại nheo nhóc 6 đứa . Bố nỡ bỏ lại bà con họ hàng, những người chòm xóm thân thương. Và bỏ cả quê hương, bỏ cả cánh đồng, những điều mà thiêng liêng không gì sánh được.
Bố đã đi mà không chắc rằng con thuyền sẽ đưa mình đi đến đâu, chỉ biết rằng nó đưa Bố xa rời những người cộng sản tàn bạo. Dẫu biết rằng trước mặt là đêm đen, là bão táp, là hàm cá mập và hải tặc, bố vẫn hạ quyết tâm, vì sao vậy" Vì, còn có một thứ đáng sợ, ghê rợn và xấu xa hơn nhiều lần biển khơi hiểm ác – Cộng sản.
Mẹ cực khổ thân xác để nuôi nấng dậy dỗ chúng con, và ngày ngày trông đợi mỏi mòn; chúng con 6 đứa –đứa nào cũng suy dinh dưỡng vì cơm không đủ no mà lại làm việc quá sức, đứa nào cũng vô cùng khó khăn để đi học với lý lịch của Bố. Và còn nhiều nữa, tất cả những hệ lụy đó, hôm nay con mới biết– cội nguồn do đâu, tất cả là vì đâu.
Khi con bắt đầu có trí khôn để cảm nhận thế giới này, thì cũng là lúc con biết rằng con không có Bố. Danh từ Bố đối với con nghe sao xa lạ. Con chỉ hình dung Bố đã đi đến một nơi thật xa xăm và không bao giờ về nữa, chỉ có thế. Chứ con không biết đằng sau sự ra đi bình lặng đó, là cả một vùng trời căm hờn uất hận, là tiếng nói đanh thép không hợp tác, là đau đớn khi phải lìa xa gia đình, xa quê hương. Tại sao là một phần máu thịt của người, con lại thờ ơ và không hiểu được, con lại không kế thừa được chút ít ý chí và nghị lực của Bố.
Con xin lỗi bố thật nhiều, giờ đây bao nhiêu mất mát thiếu thốn do cuộc sống mồ côi dần lắng, con chỉ xin bố từ nơi đại dương sâu thẳm, mang về cho con cái hoài bão và ý chí mà thế hệ trẻ như chúng con không dễ dàng có được: Đối đầu với bạo quyền cộng sản.
Anh phải bỏ đi thắp lên ngọn lửa hy vọng
Anh phải bỏ đi để em còn sống
Anh phải rời xa mẹ Việt Nam đau đớn
Quê mình giờ đây em gắng đợi chờ
Anh tạm rời xa nước non mình yêu kiều
Phố phường thân yêu người quen hàng xóm
Mong vuợt biển Đông mà lòng anh tan nát
Núi rạng mờ xa ôi ngọn núi ở quê hương./.
Vâng, hôm nay và trên mảnh đất quê hương này, chính chúng con sẽ đương đầu để vợ con chúng con, con cháu chúng con được sống như một đời sống. Con xin nguyện không bao giờ quên sự tủi nhục mất mát này.
Xin cảm ơn trung tâm Thúy Nga, xin cảm ơn nhạc sỹ Châu Đình An, ca sỹ Như Quỳnh – “Đêm chôn dầu vượt biển” đã dựng lại cảnh chia ly như đứt từng khúc ruột, cho chúng tôi - những thế hệ thanh niên vừa mới trưởng thành, chẳng hiểu gì về thế hệ cha anh, thậm chí vì sao Bố mình phải ra đi thì cũng chỉ là mường tượng, không biết rằng có bao nhiêu nỗi đau thương tủi nhục trong đó. Tất cả do cộng sản không quen nói sự thật cho thế hệ chúng tôi biết.
Cũng xin cám ơn những người đã có công để phổ biến đĩa nhạc này về Việt Nam.
(Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam - Điện Thư - Số 49 - Tháng 08 năm 2005)