Hôm nay,  

Dân Chủ Gian Nan

10/20/200700:00:00(View: 9303)

Giữa thiện và ác, cái ác vẫn dễ thắng...

Benazir Bhutto đã thoát chết trong vụ mưu sát tối 18 tháng 10 tại Karachi của xứ Pakistan. Dư luận được biết như vậy về một đòn khủng bố tự sát khiến hơn 130 người Hồi giáo Pakistan bị thiệt mạng, cả trăm người khác bị thương.

Từ biến cố này, chúng ta hãy thử nhìn qua một khiá cạnh khác.

Tại Karachi, hai đặc phái viên Carlotta Gall và Salman Masood của tờ International Herald Tribune xuất bản tại Paris đã mau mắn có bài tường thuật rất dài, trên hai ngàn chữ, về biến cố này với một tựa để bỉ ổi: "Bhutto bàng hoàng..."

Bỉ ổi vì sai lạc. Nguyên Thủ tướng Benazir Bhutto không có vẻ bàng hoàng hốt hoảng, dù biết rằng mình là mục tiêu của vụ đánh bom. Cũng bài tường thuật ấy, khi xuất hiện vài tiếng sau trên tờ The New York Times thì đã có tựa đề khác, trung thực và lương thiện hơn: Bhutto cho biết bà đã cảnh báo nhiều ngày trước về vụ tấn công. International Herald Tribune là một liên doanh Anh ngữ của hai nhật báo The New York Times và Washington Post, được xuất bản tại Pháp cho độc giả Anh ngữ của Âu châu.

Cùng một biến cố và cùng người tường thuật, truyền thông đã thể hiện hai cách nhìn khác nhau và dễ gây ấn tượng sai lầm. Ấn tượng ban đầu họ muốn gây ra là Benazir Bhutto hốt hoảng và rằng Hoa Kỳ phải duyệt lại quyết định ủng hộ nhân vật này. Sau đó, ban biên tập mới sửa lại khi đăng tải trên tờ New York Times. Chỉ vì hầu hết những người trong cuộc, ở tại hiện trường, và các thông tín viên khác trên thế giới đều nhấn mạnh đến sự kiện Bhutto không hoảng hốt mà còn bình tĩnh khẳng định rằng bà vẫn tiếp tục đấu tranh cho dân chủ chứ sẽ không lùi trước bạo lực.

Thật ra, là một người đã bị hăm dọa và coi như lãnh án tử hình, nếu Bhutto có giật mình hốt hoảng thì cũng là chuyện thường tình. Ngày 20 tháng Chín, thủ lãnh al-Qaeda là Osama bin Laden đã công bố cuốn băng ghi âm và kêu gọi dân Pakistan nổi dậy lật đổ chính quyền. Hai tuần sau, ngày năm tháng 10, một lãnh tụ Taliban là Baitullah Mehsud nói rõ hơn là nếu Benzir Bhutto trở về Pakistan, bà sẽ bị khủng bố tự sát tấn công. Ngày 18, Bhutto vẫn trở về và quả nhiên bị tấn công nhưng thoát chết. Và từ trong xe chui ra, bà lập tức hiệu triệu quốc dân về nhu cầu đẩy lui bạo động và gìn giữ ổn định cho Pakistan.

Là phụ nữ đầu tiên đã lãnh đạo một xứ Hồi giáo, Benazir Bhutto đã là một ngoại lệ. Nét văn hoá phổ biến của Hồi giáo là coi thường phụ nữ, tại Pakistan thì khác. Tại Bangladesh cũng thế, tại Indonesia cũng vậy. Hồi giáo Á châu có những đặc tính đáng kính trọng mà nhiều người Mỹ không biết. Nước Mỹ tự kiêu là dẫn đầu thế giới về dân chủ vẫn chưa tự chuẩn bị cho một Tổng thống phụ nữ, nhiều xứ Tây phương khác cũng vậy. Người ta nên nhìn Pakistan và nhiều xứ Hồi giáo Á châu với con mắt khác khi họ thực thi dân chủ với cái giá phải trả còn đắt đỏ hơn dân Mỹ gấp ngàn lần.

Trước khi trở về sau tám năm lưu vong, Benazir Bhutto biết trước là mình bị quân khủng bố Hồi giáo kết án tử hình và rằng nhiều sĩ quan tình báo cao cấp của Pakistan cũng là đồng lõa của xu hướng Hồi giáo cực đoan quá khích này. Bà vẫn trở về và tự chuẩn bị cho việc thanh lọc cả bộ máy tình báo trong cơ quan mật vụ ISI bị nhiễm độc Hồi giáo cực đoan.

Nhiều người, nhất là người Mỹ tối dạ, đã thầm nghĩ rằng sở dĩ về được là do áp lực của Chính quyền Bush để tìm một giải pháp dung hoà giữa Tổng thống Pervez Musharraf và bà Bhutto, một nhân vật "thân Mỹ" đã tốt nghiệp Đại học Hoa Kỳ.

Nếu quả là được Mỹ bồng về làm vua theo sự suy luận ấy, việc gì Bhutto lại chuốc họa bằng cách công khai diễn hành từ phi trường về, qua chặng đường dài trong tám tiếng liền trên một cỗ xe bỏ mui" Nếu là một con rối, Bhutto có thể chui vào xe bọc thép giữa một dàn hộ tống và chỉ xuất hiện phát biểu ở nơi an toàn để hốt phiếu đã được mua sẵn bằng đô la Mỹ! Nhưng, nền dân chủ lại không chấp nhận như vậy.

Hơn hai trăm ngàn người đã đi đón bà, nhiều người đến từ rất xa, từ cả ngàn cây số. Và họ tụ tập hai bên đường trên suốt lộ trình từ phi trường Karachi tới quảng trường bà sẽ đọc diễn văn. Việc Bhutto hồi hương để sẽ tranh cử vào tháng Giêng này đã trở thành một đám rước, và đám rước trong một xứ mà Tổng thống Musharraf đã bốn lần bị bọn "Thánh chiến" ám sát hụt và khủng bố đã từng ra tay rất tàn độc với thường dân.

Theo đúng kiểu đánh dồn của al-Qaeda, quân khủng bố đã tung lựu đạn để gây chấn động và khiến đội hình cận vệ bị náo loạn, sau đó mới đánh bom tàn sát. Giữa một đám rước thì việc ngăn ngừa như vậy coi như bất khả. Benazir Bhutto và đảng Nhân dân PPP của bà tất nhiên là hiểu như thế, nhưng đấy là cái giá của nền dân chủ. Lãnh tụ phải có quần chúng và phải gặp quần chúng. Các lãnh tụ độc tài hay bù nhìn thì khỏi cần chuyện đó, nhưng đã muốn dân chủ thì phải chấp nhận quy luật ấy. Và lãnh rủi ro.

Bà Bhutto đã lãnh và may mắn thoát chết. Nhiều người đã chào mừng bà tối Thứ Năm và sẽ đi bầu vào năm tới chưa chắc đã được may mắn như thế. Nhưng, nếu không chấp nhận rủi ro ấy, họ mặc nhiên chấp nhận ách độc tài họ kết án từ chế độ Musharraf, hay sự hỗn loạn cùa quân khủng bố, tiền đề cho một ách độc tài mù quáng khác của đạo Hồi theo lối suy diễn lạc hậu nhất của quân khủng bố.

Cho nên, biến cố vừa qua tại Pakistan không chỉ nói tới nhân vật Bhutto mà còn cho thấy nỗi gian truân của tiến trình dân chủ. Giữa thiện và ác, cái ác bao giờ cũng dễ thắng hơn. Nhưng, nếu vì vậy mà lùi bước thì cũng là từ bỏ quyền làm người, để cho loài thú lên ngự trị. Điều ấy, ta lại không thấy truyền thông Mỹ nói tới. Chỉ vì dân Mỹ vẫn chưa hiểu gì về cái giá mà các xứ khác phải trả cho nền dân chủ.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Washington vừa bật sáng lại sau bốn mươi ngày tê liệt. Nhưng cái cảm giác “ổn rồi” chỉ là ảo giác. Đằng sau cái khoảnh khắc “chính phủ mở cửa trở lại” là câu chuyện nhiều tính toán, mà trung tâm của cuộc mặc cả chính là Obamacare – chương trình từng giúp hàng chục triệu người có bảo hiểm y tế – nay trở thành bệnh nhân bị đặt lên bàn mổ của chính quyền Trump, với con dao ngân sách trong tay Quốc hội.
Đã là người Việt Nam, nếu không trải qua, thì ít nhất cũng đã từng nghe hai chữ “nạn đói.” Cùng với lịch sử chiến tranh triền miên của dân tộc, hai chữ “nạn đói” như cơn ác mộng trong ký ức những người đã sống qua hai chế độ. Sử sách vẫn còn lưu truyền “Nạn đói năm Ất Dậu” với hình ảnh đau thương và những câu chuyện sống động. Có nhiều người cho rằng cũng vì những thăng trầm chính trị, kinh tế, mà người Việt tỵ nạn là một trong những dân tộc chịu thương chịu khó nhất để sinh tồn và vươn lên. Thế giới nhìn chung cho đến nay cũng chẳng phải là vẹn toàn. Dù các quốc gia bước sang thế kỷ 21 đã sản xuất đủ lương thực để nuôi sống tất cả mọi người, nạn đói vẫn tồn tại, bởi nhiều nguyên nhân. Có thể kể như chiến tranh, biến đổi khí hậu, thiên tai, bất bình đẳng, bất ổn kinh tế, và hệ thống lãnh đạo yếu kém.
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.