Hôm nay,  

Hải Ngoại Về Vn Cứu Trợ: Đường Về Tây Bắc Quá Xa Xôi.

22/10/200500:00:00(Xem: 7362)
LGT: Bài viết này trong loạt bài của tác giả tường thuật chuyến đi cứu trợ đồng bào nghèo nạn nhân bão lụt của đoàn Tin Lành hải ngoại, do Mục Sư Nguyễn Xuân Bảo dẫn đầu.
Sau khi hoàn tất trao tặng 20 tấn gạo cho tỉnh Ninh Bình chúng tôi khởi hành lên Yên Bái lúc 5 giờ chiều với tính toán sẽ đến nghĩ đêm tại thành phố vùng tây Bắc này trể lắm là 10 giờ đêm. Đòan xe đi ngược về thành phố Hà Nội vượt ranh giới vào tỉnh Sơn tây, đi ngang qua địa phận tỉnh Phú Thọ để vào Yên Bái.
Hai phần ba đọan đường là men theo vách núi, quanh co, khúc khỉu, vừa rẽ trái thì tài xế đã bẻ tay lái cua phải khiến chúng tôi ngồi trên xe phải níu vào ghế để giữ thăng bằng. Tòan thể con đường dẫn lên thành phố Yên Bái chỉ vừa một xe chạy thỏai mái, nhưng nếu có xe ngược chiều thì phải giảm hẳn tốc độ để tránh nhau, khi vào địa phận Yên Bái thì chúng tôi chứng kiến có hai trạm cảnh sát giao thông chận xe để kiểm sóat, nguời tài xế cho biết là nhờ xe cứu trợ có mang cơ chử thập đỏ không thì phải ghé vào "làm luật" tôi suy nghĩ là một thành phố miền núi thì nếu có tiêu cực chắc cũng không bao nhiêu, mà cảnh sát giao thông phải thức đêm thức hôm, còn về tốc độ thì cho dù muốn chạy nhanh hơn 40 km/giờ chắc cũng ít có tài xế nào dám chạy trên đọan đường nhỏ xiu quanh co như thế này.
Tuy nhiên khi quay về Hà Nội sau 2 ngày lại đọc được trên báo chí VN nói về tệ "mãi lộ" của Yên Bái lớn gấp chục lần sự suy nghĩ của tôi. Trên đuờng đi chỉ có một vài nới thấy bên đuờng có sạt lỡ chút đỉnh nhưng không nhiều, hơn nữa trời tối nên cũng không thếy rỏ vì khác với tính tóan khi xe vào được thánh phố Yên Bái thì đã gần 12 giờ đêm.
Chiếc xe chở 20 tấn gạo được cho đi từ sáng sớm đã đến trước chỉ vài giờ và yêu cầu cô chủ tịch Chử Thập Đỏ mướn dùm 2 xe lọai 10 tấn vì cánh lái xe cho biết là con đường đi đến huyện Văn Chấn để phát gạo ngày mai rất khó, lọai xe có trọng tại lớn và dài như xe này không cách chi chạy tới nơi.
Quả nhiên sáng hôm sau khi đã sang gạo ra làm 2 xe nhỏ hơn chúng tôi cùng nhau rời trung tâm thành phố lúc 7:30 sáng thì đã thấy quyết định này là đúng đắn, từ Trung tâm chạy ra ngọai ô chừng 9 km vào huyện Trấn Yên bằng đường 37 thì còn khá, nghĩa là đuờng xe ít bị sát lỡ, chỉ là nhỏ, nhiều đọan cua rất gắt và hẹp nhưng khi chuyễn sang đường 32 đọan gần Ba Khe thuộc Huyện Văn Chấn thì đã hiện ra vài đọan đường bị sạt lỡ khá nặng, dấu vết của xe ủi mở đuờng còn rỏ nét, cả một sườn đồi đất đỏ đỗ xuống lấp hẳn mặt đường, vài nơi con đường đã nhỏ nay chỉ còn lại một nữa, chênh vênh thấy phát ớn.
Theo nguời hướng dẫn thì từ trung tâm Yên Bái đến Nghĩa Lộ (thị trấn chính của huyện Văn Chấn) khỏang 80 cây số mà đòan xe phải đi hết hơn 4 giờ mới đến nơi nghĩa là tốc độ chừng 20 cây số một giờ mà thôi. lúc xe đi lên gần nghĩa lộ thì suốt đọan đường nhiều tóan công nhân cùng xe cơ giới vẫn còn ra sức ủi đất xuống vực và mở rộng thêm phía vách núi chút đỉnh để xe có thể chạy qua an tòan hơn. Tại Nghĩa Lộ phong cảnh tuyệt đẹp, từ con đường chính một vài cặp nguời H'Mong, Mèo mặc áo quân dân tộc đang lang thang mua sắm mấy thứ bên lề đường, xa xa trên những ngọn đồi cao các khu ruộng, rẩy của dân thiểu số trông như vừong cỏ thật là đẹp.
Người chủ bán tạp hóa chỉ cho chúng tôi những vệt đất màu đỏ chảy dọc từi trên đỉnh xuống và nói: Đó là dấu tích của cơn lũ vừa qua. Có gia đình đang ngũ bị nước trên cao ào xuống lấp mất tiêu, cơn lũ bộc phát chưa tới 1 giờ đồng hồ và sau đó thì những nơi cơn lũ đi qua tạo nên một giòng suối nhỏ cho đến khỏang 5 giờ sáng thì chấm dứt, tổng cộng có gần 50 người đã chết trong khỏng thời gian này. Hầu như các cán bộ chử thập đỏ đều ngậm ngùi và cho biết là không ai biết chuyện gì, chỉ gần 12 giờ đêm thì nghe tiếng ấm ầm trên núi, cho nên không ai biết đâu mà chạy.
Tại huyện Văn Chấn nguồn thu mỗi năm chừng 37 tỷ VND (khỏang 2 triệu 500 ngàn USD) mà qua tai nạn này huyện thiệt hại tới 300 tỷ VND nghĩa là phải hết 10 năm sau mới phục hồi lại ngân sách.
Cánh đồng Mường Lò của Yên Bái (một trong hai cánh đồng nỗi tiếng sản xuất lúa vùng Tây Bắc, cánh kia là Mường Thanh, Điện Biên) thì hiện nay coi như mất hết 1/3 năng xuất thu họach vì đất lỡ tràn vào ruộng. Sau năm 1975 nhất là từ 1986 thì chính quyền địa phương và trung uơng đầu tư cải thiện cho vùng cao nguyên Bắc Bộ này rất nhiều nhất là về mảnh giáo dục, tỷ lệ người thiểu số biết đọc hay qua cấp tiểu học hơn rất xa các dân tộc vùng Tây Nguyên, nhưng về mặt kinh tế thì vẫn không tiến bộ cho mấy do địa hình và tài nguyên tại những nơi này không có mấy.

Sau khi dùng cơm trưa tại trung tâm thị trấn Nghĩa Lộ (nơi đây chúng tôi được giới thiệu một món ăn rất ngon là lọai cá suối lớn bằng cổ tay được chiên dòn ăn kèm măng muối thật là tuyệt vời, cá chiên luôn cả vảy, cắn vào có vị béo và dòn thơm rất lạ) chúng tôi phải đi thêm chừng 15 km để vào xã Sơn-A là nơi bị thiệt hại nặng nhất, con đường vào xã dĩ nhiên là còn tệ hơn trục lộ từ thành phố Yên Bái đến Nghĩa Lộ, hầu như cứ cách một vài cây số là có một đọan đường trong tình trạnh cần sữa chữa, theo danh sách đề nghị từ thôn lên chúng tôi thấy gia đình bình quân có 5 nhân khẩu chiếm đa số được đề nghị trợ cấp. Số này có 316 gia đình, số gạo dành cho nơi đây là 10 tấn (500 baoX 20kg) như vậy ngòai các gia đình có 3 nhân khẩu trở xuống được cấp 1 bao, còn lại là 2 bao cho mỗi gia đình. Ông xã trưởng và anh em chử thập đỏ cho biết số lượng gạo được cấp phát lần này là nhiều nhất từ trước tới nay.
Khi xảy ra thiên tai thì chính quyền cũng đã cứu khẩn cấp mỗi gia đình chừng 5 đến 10 kg gạo. Dĩ nhiên đây cũng là phái đòan từ thiện đầu tiên và duy nhất ngòai chính phủ đã tới tận nơi phân phát gạo cho đồng bào cho nên khi phát biểu lới cám ơn ông xã trưởng Sơn A đã tỏ ra rất xúc động.
Cũng theo nguyên tắc phát tận tay nên mãi đến gần 5 giờ chiều số lượng 10 tấn dánh cho Sơn A mới hòan tất vì có nhiều đồng bào dân tộc ở xa tới 4- 5 cây số đường núi tới nhận và họ rất thật thà nên nghe báo phát gạo lúc 2 giờ thì 2 giờ họ mới bắt đều rời nhà đến xã, vì tưởng là như lần phát gạo trước mỗi gia đình nhiều nhất là 1 yến (chừng 10kg) nên chỉ cử một phụ nữ đến, khi nhận được 2 bao tôi không biết làm sao những phụ nữ này có thể gùi về làng cách đó mấy cây số bằng đường núi. Có nguời nhờ nhắn tin cho gia đình đến gùi giúp, có nguời chia làm 2- 3 phần rồi gởi lại mấy nhà cạnh xã để sáng mai xuống lấy sau.
Trong khi cac thiện nguyện viên chử thập đỏ giúp Mục sư Bảo phát gạo, tôi lân la trò chuyện cùng vài người, có nguời đang làm việc cho xã thì nhiều người không biết internet, vi tính... là gì và họ chưa bao giờ nghe nói đến danh từ này và dĩ nhiên cho dù có giải thích thì họ cũng "nghe để cho vui lòng người nói".
Khi ra về Mục Sư Bảo nghĩ là mỗi xã cần có một máy vi tính để ghi nhận tình trạng dân số, thống kê hộ tịch và gởi văn bản cũng là điều khó thực hiện được cho những khu vực quá hẻo lánh này nói gì đến chuyện truy cập thông tin trên mạng lười tòan cầu. Trong khi đó các thành phố vùng đồng bằng chính quyền đang điên đầu lo giải quyết nạn xử dụng vi tính, "chat" truy cập web-sex ... của trẻ em dưới tuổi thành niên đang lên tới mức báo động. Sự "cân bằng kiến thức" giữa thanh thiếu niên hai vùng chắc chắn người có trách nhiệm cần phải quan tâm nhiều hơn gấp trăm lần hiện nay. Thay vì cứ kêu gào và đầu tư phát triển cho những ngôi trường vốn đã có qua nhiêu ưu đãi ở thành phố lớn thì đã đến lúc cần phải san sẽ kinh nghiệm và kỷ thuật này cho giới trẻ tại những nơi đây. Tất nhiên là dân vùng cao, vùng sâu, vùng xa rất cần lương thực nhưng muốn giải quyết rốt ráo vấn đề cải thiện đời sống vất chất thì nâng cao kiến thức của thế hệ sau là điều kiện cần thiết phải được đưa lên lên hàng đầu. Cho cần câu cá lúc nào cũng có ưu thế cải thiện hơn là cho một con cá ăn liền.
Trong khi đòan thứ nhất do Mục sư Bảo hướng dẫn phát 10 tấn gạo tại xã Sơn-A thì Mục sư Lê Văn Khải hướng dẫn một đòan khác phát 10 tấn cho xã Nghĩa Tâm.
Khi chúng tôi về đến ngã ba Đá Gan (giao điểm đường 32 và 37) thì gặp một số thợ rừng đang rao bán 3 tổ ong vò vẽ đen, một lọai ong rất độc dùng ngâm rượu chữa bệnh thấp khớp, nhức xương rất hiệu nghiệm, nhìn đàn ong được lấy trọn ổ trong bao lưới, dân vùng cao cho biết nếu đi rừng lỡ có con bò, con trâu nào vô tình đạp vỡ tổ thì cái chết là cầm chắc vì lọai vò vẽ náy rất hung dữ và rất độc.
Chúng tôi mua mỗi người một tổ, người thợ rừng dùng 1 thau sạch đẩy vào trong bao, đỗ chừng 1 lít rượu trắng xuyên qua lưới, sau đó họ đập vỡ cái tổ bằng đất và lá cây rừng, cả đàng ong bay ra bám đen cả túi lưới, sau đó người thợ rừng chỉ việc đập mạnh vào bao, những chú ong rơi vào thau rượu ướt cánh không bay lên được và sau vài giây thì đầy say như chết, chờ cho cả tổ rơi hết vào hau rượu lúc đó nguời thợ rừng mới lấy ra cho vào thẩu nhựa giao cho khách tại chổ. Mỗi tổ kể cả tiền rượu giá khỏang 80 ngàn VND (7 USD) và phải ngâm ít nhất 3 tháng mới dùng được vì trước đó hàm lượng chất độc còn cao uống vào có thể làm nguy hiểm cho đường hô hấp.
Xe quay lại đến Yên Bái hơn 8 giờ tối vì chuyến về không có xe gạo cũng như đường vắng nên có vẽ nhanh hơn. Một điều rất ngạc nhiên là ngay thị xã Thanh Hóa sau khi ăn cơm, cánh lái xe và mấy người phàm phu chúng tôi đề nghị kiếm một tiệm massage để thư giản sau một ngày bị dằn vặt trên xe mới hay tòan thể thị xã này không hề có một tiệm xông hơi, massage nào, anh chàng lái xe tại Yên Bái cho biết là cũng có vài nơi bán dâm lén lút còn vấn đề địa điểm xông hơi massage như "dưới suôi" thì hòan tòan không có tại thị xã này. Đến khoảng 10 giờ đêm thì hầu như toàn thị xã chìm trong giấc ngủ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.