Hôm nay,  

Thơ, Nguyễn Quốc Thái

21/02/201300:00:00(Xem: 3230)
nguyen-quoc-thai_1
Tháng Chạp và…

Như cơn gió lùa qua căn chòi nhỏ ven sông
Em cũng vậy, tỉnh táo quá, yêu thương gì đâu -
vết thương thôi
Cuộc tình ngắn như một tiếng gọi đò
Ơi ới vùng vẫy trong sương chiều.

Chỉ còn một chiếc ghế trên hè đường đó với gió
Chỉ còn mình ta và nỗi buồn
Với chiếc cửa sổ đẫm lá.

27.XII.2011

Xuống đường

Tổ Quốc! Tổ Quốc!
Những tiếng gọi thất thanh, tả tơi
Trong buổi sáng Chủ Nhật Sài Gòn trĩu nắng
Anh không tìm thấy em
trong giảng đường đại học
Công viên ướt sũng lá vàng và gió
Tình yêu bị cản ngăn thô bạo
Em rơi mù mịt hồn anh.

Gió vỡ vụn bay tím ngát nỗi tin vụng dại
Anh muốn quên đi
những điều suốt đời không thể quên
Anh muốn quên đi những dịu dàng giả dối
Anh muốn quên đi quên đi nhưng vô vọng
Và bài thơ gẫy đôi
rơi vào mùa Thu.

6.IV.2012
Nguyễn Quốc Thái
nguyen-quoc-thai_2
Như một vết thương mở
Tặng NN, Đinh Cường, Từ , Nhã

Chú chim sâu gại mỏ
vào những câu thơ dở dang để lại trên bàn
Với ly cà phê ửng hồng dấu môi em
Gió lạnh cấu vào chiếc khăn quàng cổ
làm tim anh run lên khi nghĩ đến
Irène! Irène!
Cành hoàng lan nghiêng xuống thơm
ánh mắt em thiết tha
Ôi Cái Bè! Cái Bè! những trái cam chín hườm
căng vàng nỗi tiếc nhớ
Và Gia Định với ngõ gạch
khum khum bóng me keo chật cứng kỷ niệm
Những mơ ước sững sờ ngã xuống
Cùng với anh một mình
tay nắm chặt những níu kéo vô vọng
Bờ sông bật lên những tiếng sóng.

Nỗi đau đớn tráng lệ sang trọng
Nhịp điệu phụ rẫy réo rắt
suốt mùa bội bạc ngợp vàng hoa cúc dại
Mơ ước non nớt chưa đầy ánh mắt em
nheo nheo phảng phất mùi từ giã
Tháng Tư thơ anh buồn bã nhất trong năm
Không còn những buổi trưa
nắng hớn hở trên nỗi khát khao vô tận
Cong lên tiếng gọi đứt quãng ứa gió
Và em, và em, và em

Với lẵng hoa hồng đặt trên bàn rồi bỏ đi
Im lặng như lần đầu
nhìn em móc chiếc áo lên ngón tay anh
Môi hé mở còn rối khói Dunhill Xanh
Và anh múa may huy hoàng
trong nhịp tay của em.

Ly cà phê ở Land, ở Bean, ở Centro, Hai Bẩy
Có giọt nước mắt
của người đàn ông đứng tuổi rơi lặng lẽ
Bỗng ngon hơn, phải không
Nghĩ lại, anh đã bật khóc
Khi làm những câu thơ này
hốt hoảng gửi đến em
Gió Sài Gòn tháng Tư nhòe xanh mùi nước biển.

Tạ Lỗi Mẹ

Ngày giỗ bố con không về kịp lễ
Mẹ nhìn con mắt thăm thẳm u buồn*
Con lạy mẹ lòng con đâu dám thế
Áo cơm đời cay nghiệt trói chân con.

XII. 1978
*Nhắn tin các anh chị: Sau tháng Tư 1975, nhớ thương các con cháu tù đầy, trôi giạt không tin tức, mẹ đã khóc đến lòa cả hai mắt.

Stabat Mater

Mẹ khi đứng bên Thánh Giá thảm thương
Thấy con treo trên…
Mẹ đứng đó mặt buồn như lỗi hẹn
Như dở dang như cơm áo chợ trời
Như vườn đời hoa trái lỡ quên vui
Như thương nhớ bay vào mùa biển động

Mẹ đứng đó ngạt ngào chùm chín mọng
Tay chưa đưa trái đã rụng ngợp lòng
Mắt vừa gặp tha thiết đã cho không
Môi Thánh Nữ bập bùng lời nhân ái

Mẹ đứng đó trông thơ ngây quá đỗi
Như người yêu áo tóc mới tung tăng
Như em thơ rực rỡ đến thiên đường
Chân non dại se bùn Kinh Tế Mới
Đầu mùa ngô đã xôn xao ngóng đợi
Cắn tơi bời đắng ngọt của trần gian.

Con về đây nghiêng ngả một lòng tin
Mùa gạo đắt nhìn mẹ thương muốn khóc
Trán thanh xuân ưu phiền lùa xơ xác
Nhưng trái tim vẫn ửng một đóa hồng

Và cuộc đời ôi kỳ diệu vô cùng
Và cay đắng lang thang cùng tinh tú
Và mẹ đứng nhìn con chừng nín thở
Và con đứng nhìn mẹ vui dễ sợ.

Trước cửa nhà thờ Đức Bà Sài Gòn yêu dấu VIII.1979

Nhấn Vào Đây Để Tải Tập Tin PDF

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tác giả tên thật David Huỳnh, cư dân Los Angeles, là một "chức sắc" của Hội Đi Câu tại Hoa Kỳ, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện đi câu đủ nơi, đủ loại, từ cá sấu gar Houston tới cá tầm California, câu tới Alaska, sang Mễ, qua tận Thái Lan, và nay thì câu về đến quê cũ.
Trương Ngọc Anh (hình bên) đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002. Bài và hình ảnh được thực hiện theo lời kêu gọi của chương trình Foodbank tại Quận Cam: "Nếu biết ai đó cần sự giúp đỡ, xin vui lòng hướng dẫn vào chương trình trợ giúp của chúng tôi."
Nếu viết về con rồng, thật dễ có văn chương bay bướm, kiến thức bao trùm thiên hạ, ai đọc cũng phục lăn. Vì sao? Vì con rồng chẳng hề có trên thế gian, chẳng ai thấy, nên cứ viết tào lao thiên địa, không ai bắt bẻ được. Giống như chuyện ma. Có hàng triệu chuyện ma mà chẳng ai thấy ma bao giờ.
Alice Springs? Gớm! Cái phố nhỏ như mắt muỗi, có đốt đuốc cháy mười ngày cũng chẳng nom thấy đâu trên bản đồ nước Úc.
"Hơn bốn mươi năm sau khi xuất hiện, Dương Nghiễm Mậu vẫn còn là nhà văn avant-garde đối với văn học Việt Nam bởi những suy tưởng và cách đặt vấn đề của ông vẫn còn nguyên những mấu chốt bí mật, nhiều truyện ngắn với lối cấu trúc rất lạ, chưa ra khỏi vòng trăn trở tìm tòi của người viết hôm nay." (Thụy Khuê viết về Dương Nghiễm Mậu, Con Người Nội Soi)
Nếu bạn có một người yêu, yêu rất yêu, bạn có muốn nói về người ấy không, có muốn giới thiệu người ấy cho cả “thế giới” biết không. Tôi chắc chắn bạn sẽ “lật đật” nói rằng có. Không cần hỏi, tôi đã thấy cả triệu người trên mặt đất này đã và đang làm việc đó.
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm; Vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện là cư dân Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer. tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Bài viết -trích từ Việt Báo Tết QWuý Tỵ - là một chuyện tình đẹp.
Tác giả là một luật gia và nhà hoạt động văn hoá xã hội của miền Nam trước 1975. Ông sinh năm 1934, tại Nam Định. Tốt nghiệp Đại học Luật khoa Saigon 1958. Du học tu nghiệp tại Mỹ 1961-62. Nghề nghiệp tại Saigon: Chuyên gia luật pháp tại Quốc hôi VNCH (1958-62),
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Mới đây, Khánh Vân đã hoàn tất việc đón ba má, và vợ chồng người em trai sang đoàn tụ. Bài tết năm nay của cô là chuyện vui.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.