Hôm nay,  

Vui Buồn Một Kiếp Tha Hương

7/30/201300:00:00(View: 12706)
Nói rõ tôi không phải là một nhà văn hay một nhà báo gì cả. Tôi chỉ là một “nhà gõ” bình thường mà thôi.

Tôi gõ chùa, gõ free, để tự mình trau dồi thêm kiến thức, để tự học hỏi, để giải khuây, để cho vui, để khỏi nghĩ quẩn, để bắt trí não làm việc, đề phòng bị bệnh Alzeihmer, để thoát ly, và cũng để giảm bớt stress trong cuộc sống.

Viết hay gõ được xem như là một trị liệu pháp vậy.

Thế cho nên, tôi gõ cho người đọc nhưng thật ra là tôi cũng đồng thời gõ cho chính tôi, cho cuộc sống tha hương của mình bớt phần tẻ nhạt.

“Giờ đây đừng khóc sầu chi đàn ơi!
Lên vai cùng lê đôi gót tha hương.
Mình dìu nhau khắp nơi chân trời,
tìm vần thơ ngát hương đời
để dệt thành câu hát quê hương” (Lam Phương- Kiếp tha hương)


Cơ duyên trong đời
Tôi chưa từng gõ báo bao giờ nhưng…

Năm 2000 tôi bạo gan, xăm mình, chập chửng bước đầu gõ ba cái chuyện ăn uống thịt thà cá mắm cho tờ Thời Báo Toronto.

Thôi thì cứ thử đại một vài lần xem sao.

Lúc đầu tính làm chơi, nhưng sau thành gõ thiệt. Thế rồi hết báo nầy đến báo khác…(chơi thành thiệt)

Có sao nói vậy

Tôi gõ như tôi đang nói chuyện thẳng với các bạn vậy. Tôi cố ý sử dụng những chữ thật bình dân, dí dỏm, tếu, và thường là những từ hoặc cụm từ rặc chảy miền Cần thơ cây xanh trái ngọt. Tôi thích sự chân thật. (Có sao nói vậy người ơi).

“…Xoài nào ngon bằng xoài Cao Lãnh -Vú sữa nào ngọt bằng vú sữa Cần Thơ
Chiều chiều quạ nói với diều-Ô Môn Bình Thủy có nhiều cá tôm
Cần Thơ gạo trắng nước trong-Ai đi đến đó lòng không muốn về…”


(Ngưng trích -Nguyễn Thị Kim Thu-THĂM LỤC TỈNH QUA CA DAO.)
http://namkyluctinh.org/a-dialy/kimthu-6tinhquacadao[6].pdf
vui_buon_voi_lan__resized
Vui buồn tha hương.
Cũng nhờ Internet

Ngày nay việc sử dụng Internet được xem như là một phần trong sinh hoạt hằng ngày của đa số chúng ta. Internet là tai mắt và đồng thời cũng là sợi dây liên lạc (email, chat, facebook…) giữa mọi người với nhau.

Chúng ta, trong đó có bạn và cả tôi nữa, ít nhiều đều ghiền Internet chẳng khác nào mình ghiền... một loại ma túy nào đó. Ghiền Internet chỉ biết vâng lệnh chớ không cằn nhằn, cãi lại. Sướng.

Báo mạng, blogs xuất hiện nhiều vô số kể. Vàng thau lẫn lộn, thượng vàng hạ cám.

Tại hải ngoại, ai muốn gõ gì thì mại vô cứ việc tự do gõ loạn xà ngầu lên.Vui lắm.

Không ai cấm cản ai hết, tự do tư tưởng, tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận. Quí.

Ngồi buồn, gõ phím sướng lăn tăn.
(bắt chước câu Ngồi buồn, gãi háng dái lăn tăn của cụ Trần V Hương)

Có cái lạ, là hể gặp tôi thì bạn bè hay người quen biết thường hay hỏi mình viết bài có tiền bạc gì không? Lẽ dĩ nhiên câu trả lời là không. Chắc có người cũng dám nói lén chắc ổng vừa ngu và vừa khùng lắm đó.Tò mò.

Hầu như 90% người gõ đều làm “chùa” hay làm “công quả”. Đây không phải là chùa một cột, chùa Phật, chùa Chà, chùa nhà, chùa Bà, chùa Ông gì hết, nhưng chùa ở đây là free…Tình cho không biếu không.

Nội việc tờ báo giúp mình thi thố “tài năng” , đăng bài vở cũng đủ làm mình sướng tê mê rồi chẳng khác gì “Ngồi buồn, gõ phím sướng lăn tăn” cả thể xác lẫn tâm hồn rồi.Phê.

Quan trọng hơn hết là có người để ý, quan tâm, kiên nhẫn, chịu khó đọc, chê khen hổng thành vấn đề, thì quả thật đây làm điều làm mình bay bổng lên chín tầng mây.Đã.

Bất cứ chuyện gì cũng đã có người gõ cả rồi. Từ chuyện phòng bệnh, ăn uống sao cho sống lâu sống khỏe để có sức mà kéo cày ngày như đêm, để trả nợ đời, nợ nhà băng và đóng thuế cho tới ngày lên bàn thờ ngồi. Chuyện thiền, tu hành, chuyện tuổi già, chuyện dê, chuyện nam nữ vật lộn ạch đụi trên giường, chuyện vợ nổi cơn ghen cắt chim chồng. Chuyện xe cán chó, chuyện kinh bang tế thế, chuyện phe nhóm bôi bác đả kích, chửi bới nhau loạn xạ lên. Chuyện cựu Tổng Thống Nam Phi Nelson Mendela chết chưa hay chưa chết. Chuyện vợ chồng hoàng tử William và Kate sanh con trai đầu lòng, mừng húm..

Chuyện cao niên xuân thu nhị kỳ, trốn vợ già, về bên nhà tìm hoa lạ ngắm chơi đỡ ghiền… Yamaham
vui_buon_tha_huong
Vui buồn tha hương.
Như một chợ trời.

Có người viết để phổ biến những thông tin hữu ích, còn người khác thì viết để khuyên bảo bá tánh nên ăn chay sám hối, mau mau lo tu tập đi kẻo hổng còn kịp nữa đâu. Thời mạt Pháp đã tới rồi.Tốt.

Thậm chí có Ông Mỹ già Harold Camping bên Cali, một kỹ sư công chánh về hưu, cho biết dựa theo Kinh Thánh và sự tính toán riêng của ông thì chắc chắn như đinh đóng cột, là ngày 21/5/2011 là ngày tận thế. Ông nầy là sáng lập viên đài phát thanh Family Radio bên Cali... Thầy hù có khác. Tào lao.

Có người gõ để giải khuây cho tâm trí bớt khùng, có ngưòi gõ để xả xú bắp, có người gõ để chọc tức, chọc giận phe nầy, đá giò lái phe kia, để gây chia rẽ…để mình thấy sướng. Đời là thế.

Có người gõ, người đọc không biết họ nói cái gì, không thể hiểu nỗi. Cao siêu nhức đầu.

Có người gõ để hù cho thiên hạ sợ khơi khơi chơi. Đây là mấy cái thơ dây chuyền chain letters được gởi qua I Meo. Họ dọa thòng một câu bắt buộc mình phải chuyển thơ đi cho người khác nếu không thì mệt lắm. Bộ hết chuyện làm rồi sao? Bỏ qua đi tám.

Có người gõ để bán ảo tưởng. Để làm gì? Chắc ngày xưa ở gần nhà thương Chợ Quán hay Biên Hòa.

Có người gõ vì muốn phô trương, vì ganh tị, vì ghen ghét, để trả thù, để trả lời, để chửi cho đã tức. Sân si.

Có người gõ để xin tiền làm từ thiện, cứu đói, xây nhà tình thương, xây chùa, xây miểu, đúc tượng, sửa am. Tiền là tiên là Phật.

Có người gõ để cho biết là mình vẫn còn sống nhăn răng đây nè. Yêu cái tôi, thương cái ngã.

Ai thích thì cứ đọc. Không ai ép buộc ai cả. Tự do muôn năm.

Vậy, viết, gõ phải cẩn thận, coi trước ngó sau, cân nhắc chữ nghĩa cho kỹ. Nhắm mắt gõ đại dám bị người ta hiểu lầm, diễn giải sai ý, rắc rối lắm chớ hổng phải chơi đâu. Cẩn thận.

Rồi còn phải gõ cho đúng chữ nghĩa, cho chỉnh về chánh trị (politically correct) để khỏi bị bên nầy hay bên kia chụp mũ oan. Sợ
vui_buon_ngoi_go__resized
Vui buồn tha hương.
Mỗi người mỗi cách gõ

Gõ bừa, cương ẩu, gõ đại thì dễ.

Còn gõ đàng hoàng, có suy nghĩ thì khó hơn vì phải tốn thì giờ, phải phối kiểm tin tức, tra cứu tự điển, hỏi han ý kiến bạn bè và các người chuyên môn, nhưng đôi khi cũng bị tổ trác như thường. Cẩn thận.

Tôi yêu tiếng nước tôi.

Danh từ chuyên môn, danh từ khoa học, tiếng Tây tiếng U (Usa) thì đã khó rồi nhưng tiếng mẹ đẻ của mình cũng không phải dễ gì hơn. Mỗi vùng, mỗi miền đều có cách nói, cách gõ khác nhau. Bắc, Trung, Nam. Danh từ chuyên môn bên nhà, các ổng mỗi người viết mỗi cách.Vậy, chữ nào thấy không chắc ăn là tôi hay thêm tiếng Tây tiếng U bên cạnh cho rõ nghĩa hơn. Gõ cho đúng, bà con cô bác mới hiểu, vui vẻ cả làng, khó lắm. Lo.

Ngôn ngữ của mình mang theo là tiếng Việt xài trước 75, còn bây giờ thì có nhiều từ nhiều chữ lạ quá, và có quá nhiều tiếng mới lạ mà tôi bù trất. Chịu thua.

Khoa học không biên giới

Gõ một đề tài về khoa học để quảng bá thông tin đến đại chúng rất phức tạp chớ không đơn giản chút nào hết. Phải tốn rất nhiều thời giờ để sưu tra tài liệu, phải gõ sao cho dễ hiểu bằng cách tránh né tối đa những khía cạnh quá chuyên môn, quá kinh điển, quá kỹ thuật technicité chỉ làm cho bài gõ trở nên khó hiểu, quá khô khan nhàm chán mà không có mấy người muốn đọc. Quan trọng là phải kèm theo tài liệu, links tham khảo để kiểm chứng.Nói có sách mách có chứng.

Mỗi người mỗi kiểu

Mỗi người gõ mỗi kiểu, mỗi cách, mỗi văn phong khác nhau. Mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười. Wow!

Gõ sao cho mọi người đều hiểu hết là điều rất cần thiết.. Đó là ý muốn và mục đích chung của nhà gõ, cũng như của tất cả các nhà văn nhà thơ...

Một gạch nối với bà con hải ngoại.

Nhờ những bài viết cho cộng đồng VN tại Canada phổ biến kiến thức vệ sinh ăn uống, đồng thời cũng là sợi dây liên lạc của cơ quan Canadian Food Inspection Agency (CFIA) với cộng đồng VN, Gs Nguyễn Thượng Chánh được trao tặng giải thưởng Presidential Prize, Community Services tại cơ quan Canadian Food Inspection Agency (CFIA) Ottawa, Nov 2000. Các người trong hình là President, Vice presidents personnel và program của CFIA.

Chanh Nguyen Thuong se fait communicateur auprès de la communauté vietnamienne

Par Rhonda Wilson, Affaires publiques
http://www.advite.com/ChanhNguyen.htm
vui_buon_giai_thuong__resized
Vui buồn tha hương.
Văn là người?

Đôi khi mình thấy bài nào hay trong báoTây, báo Mẽo thì dịch ra, xào nấu nêm nếm lại cho đúng gu người “Việt trung bình” nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi bị người ta gán mình vào nhân vật đã được nêu ra trong bài. Chắc ổng như vậy nên ổng mới viết. Không chắc đâu.

Có khi bị sửa lưng, sao ổng nói vậy mà ổng lại làm khác. Chỉ biết cười trừ mà thôi. Nghe những gì tui nói nhưng đừng có coi tui làm.

Người nào chê mình là thầy mình. Phải cố gắng thêm hơn nữa để không phụ lòng mong đợi của bà con bá tánh. Xả.

Trăm người trăm ý

Vậy thì không thể nào thỏa mãn, gõ đúng như ý muốn của tất cả mọi người được hết. Vô ích.

Phản hồi mặn để sửa lưng, để bắt giò, bắt cẳng thường thấy hơn phản hồi ngọt để khen tặng và khích lệ mầm già. Cám ơn.

Nghĩ tới chuyện các người mù rờ con voi, mình thấy tâm hồn được an ủi phần nào. Bình thản trong tỉnh thức…

Kẹt

Chuyện trích dăng lại bài vở của người khác từ một blog, từ một báo mạng không phải là một vấn đề gì quá đáng, hiếm thấy xảy ra đâu. Người gõ cũng thường làm. Đó là chia sẻ thông tin.

Nhưng cần phải tôn trọng tác giả, tôn trọng nội dung bài viết. Phải có chút liêm sĩ. Không được lờ cái tên của người ta, không được sửa lại tên cúng cơm hay bút hiệu của người ta, không được thêm những gì người ta hổng có viết trong bài gốc. Và cũng nhớ ghi thêm là trích lại từ báo nào, từ website nào… theo đúng luật giang hồ.

Báo Quốc Nội Copy Hải Ngoại Xóa Tên Tác Giả, Ghi Tên Khác

Tác giả : Phan Tấn Hải

“Báo Quốc Nội Copy Hải Ngoại Xóa Tên Tác Giả, Ghi Tên Khác; Tác giả Nguyễn Thượng Chánh yêu cầu tờ Tin Tức Xã Luận đính chánh và xin lỗi, vì tự ý copy bài, xóa tên tác giả và ghi tên khác vào…”(Ngưng trích PTH, Việt báo Cali)
http://vietbao.com/D_1-2_2-282_4-184341/

Một nhà báo chuyên nghiệp mách nước

“Khó khăn nhất là cách dùng chữ sao cho khéo léo và tế nhị, nơi dễ bị hiểu nhầm và gây đau đớn, nhất là:

- về chính trị (thí dụ, dùng chữ TPHCM);

- về tôn giáo (thí dụ, khi dịch tin Vatican bao che các linh mục lạm dụng trẻ em);

- về đảng phái (thí dụ, khi có bài nào nhắc tới đảng tranh, xưa thì là thời ông Diệm, gần là các đảng trong cộng đồng bây giờ);

- về thẩm định nghệ thuật (thí dụ, lỡ lời chê văn thơ người này, người kia dở).

Đề tài dễ câu khách là sex, về chuyện gay cấn tình, tiền, về y khoa, sức khỏe, bảo hiểm... nhưng với nhiều độc giả thì họ chỉ quan tâm về tình hình quê nhà. Không thể biết chính xác bao nhiêu phần trăm độc giả ưa thích.

Vui thì viết là vui, lại là môn thể thao luyện chữ, luyện Anh văn, thấy mình giúp nhiều cho đồng bào... Buồn là khi đọc các thông tin quê nhà làm mình khóc, như đọc về cảnh dân nghèo, về Lời Tuyên Bố của TS Cù Huy Hà Vũ, về bài của TS Nguyễn Thanh Giang viế "Thương Hạnh Lắm" và nhiều nữa...

Phản ứng thì trả lời tế nhị, nếu thấy càng gây thêm chia rẽ, thì đành im lặng... Thêm nữa, có những người hình như ngồi 24 giờ gửi bài lên các diễn đàn mạng, trong khi mình đâu có dư thì giờ mà đọc kỹ từng email, mà trả lời hết các ý mình muốn nói...

Muốn viết không đụng chạm ai hết là nên làm thơ tình, nhưng đừng gia nhập các hội văn nghệ, kể cả Văn Bút, vì mất thì giờ, rồi có khi chia phe, tan rã lại buồn, lại nghe đổ tội cho nhau...

Bài viết lý tưởng? Không biết. Xấu đẹp, hay dở tùy người đối diện”.(Ngưng trích Cư sĩ Nguyên Giác PhanTấn Hải, Việt Báo Cali)

Kết luận

Vui buồn một kiếp tha hương. /.

Mời các bạn nghe một bài hát hay:

Vidéo Khánh Ly –Kiếp tha hương (Lam Phương)
http://www.youtube.com/watch?v=T6cJh9xOo6Y

Chiều đi lặng lẽ màn đêm dần trôi.
Bâng khuâng vì gió đông đến tim côi
Ngã mình che lá khô nhẹ rơi.
Thấy lòng bớt cô đơn
giữa ánh đèn kinh đô sáng soi.
.
Hồn theo làn khói về nơi mộng mơ.
Chim non mỏi cánh tung gió chơi vơi.
Thẫn thờ nghe tiếng chuông ban chiều,
ngỡ rằng câu hát mỹ miều
vì đời mình chỉ biết cô liêu.
.
Thương cho thân gái đường xa
mang vào kiếp không nhà
trời đông thiếu chăn êm.
Thương ai chốn xa xôi,
chiều nay trên bến sông
nghe đông sang lạnh lùng.
.
Giờ đây đừng khóc sầu chi đàn ơi!
Lên vai cùng lê đôi gót tha hương.
Mình dìu nhau khắp nơi chân trời,
tìm vần thơ ngát hương đời
để dệt thành câu hát quê hương.


Sáng tác: Lam Phương
Montreal, July 30, 2013

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.