Hôm nay,  

Song Ngữ Anh-Việt: Three Young Patriotic Survivors in Vietnamese Communist Jail

9/14/201300:00:00(View: 14761)
1. Đỗ Thị Minh Hạnh

2. Đoàn Huy Chương

3. Nguyễn Hoàng Quốc Hùng

The Socialist Republic of Vietnam is considered a perpetrator of Human Rights violations by organizations such as Human Rights Watch, United States Commission on International Religious Freedoms, Amnesty International and etc. The Vietnamese Communist (VC) government has jailed or imprisoned its own citizens exercising their Right to Freedom of Expression and Association. Bloggers, activists, patriotic students and religious leaders are hunted down and arrested for simply Voicing Their Opinions. An example of abusive government power from VC follows below.

Three young labor activists are still being held prisoners by the Vietnamese Communist government such as Ms. Đỗ Thị Minh Hạnh, Mr. Đoàn Huy Chương, and Mr. Nguyễn Hoàng Quốc Hùng. They continue to survive inhumane treatment daily in their respective prisons. Đoàn Huy Chương was arrested on Feb. 13, 2010, Đỗ Thị Minh Hạnh on Feb. 23, 2010, and Nguyễn Hoàng Quốc Hùng on Feb. 24, 2010. They are young patriots who love Vietnam and against VC government who has allowed Communist China invading Vietnam’s land and sea areas gradually. They also helped abused workers and poor peasants whose land was taken by local VC government. The emotional and physical abuse from VC police and their jails has resulted in injuries and deteriorating health for all three activists. Ms. Đỗ has since lost hearing ability in one ear and Mr. Đoàn has lost the use of three of his fingers.

Detained since February 2010, the trio initially caught the eyes of the Vietnamese Communist government when they helped to organize workers at the My Phong shoe factory in Tra Vinh town, due to the company’s abusive treatment of their employees. A list of worker demands was circulated and a strike ensued. Despite having reached a successful compromise from both parties, the VC authorities still arrested these three young activists on charges of “disrupting national security” and “trying to overthrow the regime” (Vietnamese Communist Criminal Code Article 89).

A closed trial was held in October 2010 and all three were convicted and sentenced to prison (Mr. Đoàn Huy Chương and Ms. Đỗ thị Minh Hạnh 7 years, Mr. Nguyễn Hoàng Quốc Hùng 9 years). They were not allowed to speak in their own defense. An appeal was held in January 2011 and petitioners were allowed legal representation. However, allowing them legal representation was simply an act to deceive the public, the VC court upheld its previous verdict.

Đỗ Thị Minh Hạnh has since written a letter to her father regarding the ill treatment she receives while in prison. The VC prison guards turn prisoners against one another as part of their “security plan.” This tactic encourages prisoners as a group to beat other prisoners who do not fall in line with inhuman prison rules. The VC guards simply stand by and watch the evil beatings without intervening. Đỗ Thị Minh Hạnh wrote to her father that she has been the victim of these beatings many times.

The trio’s situation has impacted the lives of their loved ones and family members. Their relatives must wonder on an everyday basis how each of them is doing in VC prison. They wonder whether each of them is receiving enough food and clean water and how they are being treated by the communist prison system. The patriotic prisoners’ families eventually submitted Pleas For Help nationally and internationally to let the world know of Ms. Đỗ, Mr. Đoàn, and Mr. Nguyễn’s plight.

I am shocked and dismayed about the Socialist Republic of Vietnam’s treatment of its own citizens. Its authoritarian rule has placed its own people in fear and contempt of their own government. The three young patriotic adults mentioned above were merely assisting poor workers to receive better working conditions and compensation for their time in the factory. They were compassionate and wanted to help their brethren. Instead of supporting them, their own government turns against them and continues to abuse them. By writing this article, I hope to bring awareness to what is happening in our homeland juxtaposed with the freedoms we currently have in the U.S.

Nguyễn Hoàng Điệp (Saturday Ocean Member, Dallas)

Sources:

1. Declaration of Vietnamese Mass Organizations in the U.S. (2013, July 23). Retrieved from
http://vietnamhumanrightsdefenders.net/2013/07/23/declaration-of-vietnamese-mass-organizations-in-the-us/#more-7827

2. Do Thi Minh Hanh (2013, July). Private letter. Retrived from
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/07/do-thi-minh-hanh-sent-out-letter-to.html#.Uii GUOo4R8

3. Committee to Protect Vietnamese Workers (2013, September 6). Update on Jailed Labor-Rights Advocates’ Conditions. Retrieved from
http://protectvietworkers.wordpress.com/2013/06/09/update-on-jailed-labor-rights-advocates-conditions/

4. Freedom Now (2013, September 4). Doan Huy Chuong, Do Thi Minh Hanh, and Nguyen Doan Quoc Hung Vietnam. Retrieved from
http://www.freedom-now.org/campaign/doan-huy-chuong-do-thi-minh-hanh-and-nguyen-doan-quoc-hung/

5. Robertson, Phil (2010, May 20). Vietnam: Overturn Labor Activists’ Harsh Prison Sentences. Retrieved from
http://www.hrw.org/news/2011/03/16/vietnam-overturn-labor-activists-harsh-prison-sentences

6. Human Rights Council United Nations General Assembly (2012, October 11). Petition to: The United Nations Working Group on Arbitrary Detention. Retrieved from
www.freedom-now.org/wp-content/uploads/2012/10/Doan-Do-and-Nguyen-UNWGAD-Petition-10.11.12.pdf

......................

Ba Người Trẻ Yêu Quê Hương, Đang Sống Trong Tù VC

Nước CHXHCN Việt Nam bị xem là kẻ thù nghịch vì xâm phạm Nhân Quyền, bởi các tổ chức như Bảo Vệ Nhân Quyền, Nhiệm Vụ của Hoa Kỳ về Các Quyền Tự Do Tôn Giáo trên Thế Giới, n Xá Quốc Tế, v.v… Nhà cầm quyền Việt Cộng (VC) đã giam tù những công dân người Việt khi họ thực hành Quyền Tự Do Phát Biểu và Hội Họp. Những người viết blog, các nhà đấu tranh, các sinh viên học sinh yêu nước, và các lãnh đạo tôn giáo bị săn đuổi và bắt giữ chỉ vì họ Lên Tiếng. Sau đây là một thí dụ về sự lạm quyền của nhà nước VC.

Ba công nhân tranh đấu vẫn đang bị giam giữ như tù nhân bởi nhà cầm quyền VC là Cô Đỗ Thị Minh Hạnh, Cậu Đoàn Huy Chương, và Cậu Nguyễn Hoàng Quốc Hùng. Các em đang phải sống trong cách đối xử vô nhân đạo hằng ngày trong tù. Đoàn Huy Chương đã bị bắt vào ngày 13/2/2010, Đỗ Thị Minh Hạnh vào ngày 23/2/2010, và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng vào ngày 24/2/2010. Các em là những người trẻ yêu quê hương Việt Nam và chống lại việc nhà cầm quyền Việt Cộng chấp nhận cho Trung Cộng xâm lăng dần dần các vùng đất, biển của Việt Nam. Các em cũng đã giúp các công nhân bị bóc lột và các nông dân bị chiếm đất bởi bọn cầm quyền VC địa phương. Sự đầy đọa về thể xác và tinh thần, tình cảm, từ bọn công an VC và nhà tù, đã gây ra thương tật và hủy hoại sức khỏe của cả ba người trẻ đấu tranh nầy. Em Mỹ Hạnh đã mất thính giác ở một bên tai và em Huy Chương đã mất khả năng xử dụng ở ba ngón tay.

Bị bắt giữ từ Tháng Hai, năm 2010, cả ba em đã bị bọn cầm quyền VC chú ý khi các em giúp các công nhân tập họp thành tổ chức ở xưởng giầy Mỹ Phong, thị xã Trà Vinh, vì công ty giầy ở đó bóc lột nhân viên. Một danh sách đòi hỏi quyền lợi chính đáng cho công nhân đã được phân phát và một cuộc đình công đã xẩy ra. Mặc dù đã đạt được một thỏa thuận thành công từ hai bên, chủ và thợ, bọn cầm quyền VC vẫn bắt giữ ba người trẻ nầy với tội “gây rối an ninh quốc gia” và “định lật đổ chế độ” (Điều 89, Luật Hình Sự của VC).

Một cuộc xử kín được tổ chức vào Tháng 10, năm 2010, và cả ba bị xử và kết án tù. (Em Huy Chương và Minh Hạnh, mỗi em 7 năm tù, và em Quốc Hùng 9 năm tù). Các em không được cho phép nói để tự biện hộ. Các em đã kháng cáo vào Tháng Giêng 2011 và được luật sư biện hộ. Nhưng đó chỉ là thủ thuật đóng kịch bề ngoài để lừa dối công chúng, nên tòa án VC vẫn giữ nguyên tội-trạng cũ, chống lại các em.

Sau đó, em Minh Hạnh đã viết thư cho cha bộc lộ cách đối xử tàn ác trong tù. Các tên cai tù VC đã biến đổi các tù nhân thành các kẻ thù chống đối lẫn nhau, như một âm mưu cho “kế hoạch an ninh” của chúng. Độc kế nầy khuyến khích một nhóm người tù xúm đánh hội-đồng từng tù nhân khác, vì những người nầy không chịu tuân theo luật bất-nhân trong tù. Các cai tù VC chỉ đứng yên và nhìn ngắm các vụ đánh đập dã man nầy, không can thiệp. Minh Hạnh cho cha biết trong thư rằng em đã là nạn nhân bị đánh đập như vậy nhiều lần.


Hoàn cảnh của 3 em đã ảnh hưởng đến cuộc sống của những người thương mến các em và của cả 3 gia đình. Các thân nhân phải tự hỏi hằng ngày, mỗi em phải sống ra sao trong tù VC. Họ tự hỏi không biết các em có nhận được đủ thức ăn, nước sạch không, và bị đối xử ra sao trong hệ thống tù tội của Cộng Sản. Sau cùng, gia đình của 3 em đã viết Thư Kêu Cứu, trong và ngoài nước, để mọi người trên thế giới biết tình trạng nguy khốn của 3 em.

Tôi kinh hoàng và đau buồn về cách xử sự của chính quyền CHXHCN Việt Nam đối với công dân của họ. Luật lệ độc tài chuyên chế đã làm dân chúng sợ hãi và khinh thường nhà cầm quyền. Ba người trẻ yêu nước nói trên chỉ giúp đỡ công nhân nghèo đạt được những điều kiện làm việc tốt đẹp hơn và có tiền công xứng đáng với giờ làm việc của họ trong xưởng giầy. Ba người trẻ nầy có lòng nhân ái và muốn cứu giúp đồng nghiệp mình. Thay vì ủng hộ, bọn cầm quyền chống lại họ và tiếp tục hành-hung họ. Viết bài nầy, tôi hy vọng tạo nên ý thức hiểu biết về những gì đang xẩy ra ở quốc nội đã tương phản với những sự tự do mà chúng ta hiện đang được hưởng ở Hoa Kỳ.

GS Trần Thủy Tiên – M.A. in Human Sciences, Ngày 11.9.2013

Việt dịch từ bài viết Anh ngữ của Nguyễn Hoàng Điệp (Thành Viên của Nhóm Biển Xanh)

Below is the Plea For Help from the Three Young Vietnamese Patriots’ Families in the year 2010.

PLEA FOR HELP

From Families of Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, và Đỗ Thị Minh Hạnh

Saigon City, Ngày 26.10.2010

To: Leaders of Democratic Nations, Human Rights Organizations, Social Justice Organizations, and Unions around the world

We, the undersigned:

- Đỗ Ty, domiciled at Di Linh, Lâm Đồng, father of Đỗ Thị Minh Hạnh

- Nguyễn Kim Hoàng, at 14/12 Bến Chương Dương, Phường Cầu Kho, Quận 1, Sàigòn City, father of Nguyễn Hoàng Quốc Hùng,

- Chiêm Thị Tường Mạnh, domicied at Trà Vinh, wife of Đoàn Huy Chương.

We ask that you use your power and influence to help save our daughter, son, and husband, Đỗ Thị Minh Hạnh 25 years old, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng 29 years old, and Đoàn Huy Chương 25 years old, to be free from the harsh conviction which the Vietnamese authorities have declared, accusing them of “disrupting national security and trying to overthrow the regime”, and sentencing them 7, 9, and 7 years in prison.

They are innocent and the conviction is unjust.

They are youths who are patriotic and humane who, for many years, have quietly helped poor people, people whose properties who have been forcibly taken, and workers who have been exploited and mistreated by employers. Those actions are the right thing to do and are not illegal.

But, instead of encouraging such actions which benefit society, eliminate injustice, build a fair society, our loved ones have been arrested by the police and accused under Clause 89 of the criminal act.

Đoàn Huy Chương was arrested on Feb. 13, 2010, Đỗ Thị Minh Hạnh on Feb. 23.2010, and Nguyễn Hoàng Quốc Hùng on Feb. 24, 2010.

During the 8 months of imprisonment without charges, our loved ones were held in solitary confinement, were forcibly questioned, and treated like common criminals. During this whole time, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng was not allowed any visit by us; he was beaten and we were not allowed to send in provisions for him. From a strong and healthy young man, Hùng was physically beaten into a sick and weak man. The same with two others.

At the trial on 26.10.2010 at Trà Vinh, South Vietnam, the court violated its own trial procedures. Our loved ones decided to defend themselves but the judge did not allow them to speak. The trial was very quick and the sentences were decided beforehand.

When allowed to say their last words, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đỗ Thị Minh Hạnh, and Đoàn Huy Chương strongly denied any wrongdoing and asserted that the court was wrong.

All they have is their love for the country, in their hand they have no weapon, how can they be accused of “harming national security”? This is a most unjust conviction. Our loved ones are unjustly tried.

After their arrests, we were heartbroken but maintained some hope in justice because they had done nothing wrong. But the court of this regime has caused us pain and we are disappointed in the regime’s justice system.

We cannot find justice in the Socialist Republic of Vietnam.

We plead for your help, please help end our loved ones’ days in jail.

Respectfully and gratefully yours,

Đỗ Ty, Nguyễn Kim Hoàng, and Chiêm Thị Tường Mạnh

...............................................................................................................................................................

THƯ KÊU CỨU

Của Các Gia Đình Đoàn Huy Chương, Nguyễn H. Quốc Hùng, và Đỗ Thị Minh Hạnh

Thành phố Sàigòn, ngày 26 tháng 10 năm 2010,

Kính gửi các ngài Tổng Thống, các ngài Thủ Tướng các nước Dân Chủ trên toàn thế giới,

Kính gửi các tổ chức Nhân Quyền, các tổ chức Xã Hội trên toàn thế giới,

Kính gửi các tổ chức Nghiệp Đoàn trên toàn thế giới,

Chúng tôi là:

– Đỗ Ty, thường trú tại Thị Trấn Di Linh, Tỉnh Lâm Đồng, Việt Nam, là ba của Đỗ Thị Minh Hạnh.

- Nguyễn Kim Hoàng, thường trú tại 14/12 Bến Chương Dương, Phường Cầu Kho, Quận 1, thành phố Sàigòn, Việt Nam, là ba của Nguyễn Hoàng Quốc Hùng,

- Chiêm Thị Tường Mạnh, thường trú tại tỉnh Trà Vinh, là vợ của Anh Đoàn Huy Chương

Kính xin quý ngài bằng uy tín, quyền lực và ảnh hưởng của mình cứu giúp các con và chồng của chúng tôi là Đỗ Thị Minh Hạnh 25 tuổi, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng 29 tuổi, cùng với Đoàn Huy Chương 25 tuổi, khỏi chốn lao tù vì bản án khắc nghiệt mà tòa án nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam xét xử, với bản cáo trạng và buộc tội vô lý là “vi phạm an ninh quốc gia và định lật đổ chế độ”. Bản án dành cho Nguyễn Hoàng Quốc Hùng là 9 năm tù; Đỗ Thị Minh Hạnh và Đoàn Huy Chương, mỗi người 7 năm tù.

Các con và chồng chúng tôi vô tội và đã bị kết án oan ức.

Là những Thanh Niên yêu nước và giàu lòng nhân ái, từ nhiều năm nay, các con và chồng chúng tôi đã âm thầm giúp đỡ người nghèo, giúp đỡ những người dân oan, bị chiếm đất, những công nhân bị giới chủ bóc lột hành hạ. Những việc làm đó phù hợp với đạo lý làm người và không hề vi phạm pháp luật.

Nhưng, thay vì khuyến khích những việc làm giúp ích cho xã hội, xóa bỏ những bất công, tạo nên một xã hội công bằng lành mạnh, thì các cháu Nguyền Hoàng Quốc Hùng, Đỗ Thị Minh Hạnh và Đoàn Huy Chương bị lực lượng công an vây bắt, và bị vu cáo là “kích động công nhân đình công”, làm ảnh hưởng đến “an ninh quốc gia” theo Điều 89, Bộ Luật Hình Sự nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Đoàn Huy Chương bị bắt ngày 13.02.2010, Đỗ Thị Minh Hạnh bị bắt ngày 23.02.2010, và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng bị bắt ngày 24.02.2010.

Hơn 8 tháng trong tù chưa thành án, các con và chồng chúng tôi bị biệt giam, bị đối xử như tội phạm, bị bức cung. Riêng Nguyễn Hoàng Quốc Hùng suốt thời gian bị giam, cha mẹ không được gặp mặt, bị đánh đập và bị hạn chế gửi quà nuôi nấng. Từ những thanh niên nhanh nhẹn, khoẻ mạnh, các cháu trở thành những người ốm yếu, bệnh tật.

Tại phiên tòa, ngày 26.10.2010 ở tỉnh Trà Vinh, Nam Việt, tòa án đã vi phạm nguyên tắc xét xử. Vì cảm thấy vô tội, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đỗ Thị Minh Hạnh và Đoàn Huy Chương đã không thuê luật sư, mà quyết định tự bào chữa, nhưng chủ tọa phiên tòa đã không cho các cháu nói để tự biện hộ, phiên tòa kết thúc rất nhanh với bản án đã định sẵn trước.

Khi được phép nói lời cuối cùng, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đỗ Thị Minh Hạnh và Đoàn Huy Chương đã kiên quyết không nhận tội, phản đối lời buộc tội của chánh án, phản đối bản án.

Chỉ có tấm lòng yêu nước, không có một tấc sắt trong tay, làm sao các con và chồng chúng tôi có thể “làm mất an ninh quốc gia” được? Một bản án vô lý. Các con và chồng chúng tôi bị oan.

Từ khi các con và chồng bị bắt, gia đình chúng tôi mặc dù rất đau lòng, rất thương con, biết rõ con mình không làm điều gì sai trái, nên vẫn hy vọng vào sự công minh của pháp luật và chờ đợi phiên tòa có thể giải tội cho con. Nhưng toà án của nước CHXHCN Việt Nam đã làm chúng tôi đau đớn, thất vọng, và mất hết niềm tin.

Chúng tôi không thể tìm công lý ở nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Chúng tôi gửi lời kêu cứu đến quý ngài, mong được sự cứu giúp, để các con và chồng chúng tôi được trả tự do, thoát khỏi cảnh tù đày.

Xin gửi đến quý ngài lòng biết ơn và kính trọng.

Đỗ Ty, Nguyễn Kim Hoàng, và Chiêm Thị Tường Mạnh

http://baovelaodong.com/2010/11/thư-keu-cứu/

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.