Hôm nay,  

Một Vấn Đề Nhân Sinh Nan Giải

23/11/201300:00:00(Xem: 5112)
Trần Bình Nam
(Thuật theo phóng sự: "Murder or Mercy" (Sát nhân hay thể hiện của lòng nhân ) của ký giả Lee Romney - đăng trên Los Angeles Times ngày 11/11/2013.)

Chuyện xảy ra tại thành phố Oakland, California. Một cựu chiến binh, ông William Knox Roberts 88 tuổi, từng tham dự Thế giới đại chiến thứ 2 dùng súng bắn chết con gái rồi xoay súng bắn vào đầu tự vận.

Ông Roberts bị ung thư gan. Năm 1999 mổ, mầm ung thư được chận lại, nhưng Tháng Hai vừa qua mầm ung thư di căn lên phổi làm ông khó thở. Các bác sĩ Kaiser định gởi ông vào nhà hospice dưỡng bệnh chờ chết.

Ông nói với con trai, Tom Roberts, rằng nhiều lúc ông nghẹt thở như bị trấn nước, nhưng điều ông quan tâm hơn là sức khỏe của cô con gái, Marian Roberts, té bị thương đầu nằm một chỗ. Tom 59 tuổi, độc thân ở vậy săn sóc chị và giúp cha ra vào bệnh viện. Nhà có một tầng lầu. Ông Roberts ở gác trên. Tom ngủ trên một chiếc nệm đặt cạnh giường Marian ở tầng dưới.

Ông Roberts lảng tai, dị ứng với tiếng động và hay lo sợ mênh mang. Khi ngủ ông nhét một khẩu súng dưới gối. Nhiều đêm ông mang súng xuống phòng dưới nơi người con gái dưỡng bệnh, ngồi đó hằng giờ và nói với Tom: Ba ngồi đây để bảo vệ Marian.

Hôm 17 tháng 8 vừa qua ông nói với Tom chiều nay sửa soạn một bửa cơm gia đình với sườn heo nướng ăn với khoai tây nghiền. Tom biết đó là những món Marian thích nhất. Ăn uống xong, 11 giờ khuya ông Roberts trở lên phòng.

Khoảng 4 giờ 30 sáng Tom nghe tiếng pop… pop… choàng thức dậy, chân chạm vào một vật cứng hình tròn. Cầm lên xem Tom nhận ra một viên đạn đầu còn dính vôi trắng. Bật đèn Tom thấy cha mặt đầy máu ngồi chết trên chiếc ghế bành. Một viên đạn vào đầu. Nhìn qua Marian, Tom thấy Marian nằm bất động trên giường mình cũng đầy máu.Tom nhận ra thực tế là cha đã giết Marian rồi tự sát.

Ba ngày sau Tom thấy một mẫu giấy nhỏ trong một chiếc áo của cha với mấy chữ nguệch ngoạc: "Có đáng chịu đựng sự đau đớn của thể xác hơn nữa không? Phải kết thúc đi thôi! Ba cám ơn con đã hy sinh cho chị và Ba. Ba xin lỗi đã tạo ra quá nhiều phiền toái tinh thần và vật chất cho con."

Tom nói: "Hành động của ông cụ thật bất ngờ. Không một dấu hiệu gì cảnh giác tôi ông cụ sẽ giải quyết vấn đề như vậy. Nhưng thật ra ông cụ đã hằng đêm suy tính, chỉ là vì tôi không đủ bén nhạy đề nhận ra thôi."

Báo chí vùng Vịnh đăng tải vụ ông Roberts giết con gái một cách nghiêm khắc, nhưng trong phần bình luận có dành thiện cảm đối với ông. Một người láng giềng nói: "Không ai nghi ngờ tình thương của ông Roberts dành cho Marian, và động lực hành động của ông chỉ có thể là tình thương."

Tuy vậy các tổ chức bênh vực quyền lợi cho những người tật nguyền và những kẻ mắc bệnh nan y không chấp nhận một hành động "tự ý thay Trời" như vậy. Ông Yomi Wrong, giám đốc Trung tâm của Những người Sống Độc lập (Center for Independent Living) nói người tàn tật hay bệnh nan y có quyền được thân nhân và xã hội giúp đỡ và không ai có quyền quyết định số phận cho họ. Tuy nhiên đây là một vấn đề tranh luận bất tận cũng không tìm ra sự đồng thuận.

Giáo sư Danna Cohen, một chuyên viên về vấn đề giúp thân nhân "bị bệnh nan y và đau đớn thể xác" chết thuộc đại học South Floria qua một công trình nghiên cứu công phu thấy rằng nạn nhân đa số là phụ nữ và người hành động thường là chồng quá "thương vợ" hoặc bản thân không chịu nổi áp lực tâm thần hay bệnh hoạn của chính cơ thể mình.

Giáo sư Cohen cho biết tại Hoa Kỳ mỗi năm có từ 100 đến 250 trường hợp chồng giết vợ như vậy. Trường hợp ông Roberts giết Marian cũng trong sắp hạng này chỉ khác thay vì vợ là con gái. Mục đích nghiên cứu của giáo sư Cohen là tìm phương cách giảm thiểu những trường hợp thương tâm. Ông kết luận, vấn đề không đơn giản vì liên hệ đến nhiều lĩnh vực: nhân sinh, luật pháp, giáo điều tôn giáo và trật tự xã hội.

Tuy nhiên câu chuyện của ông Roberts và Marian đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi không giới hạn trong vùng Vịnh mà lan ra toàn quốc. Bà Susan Schweik, phụ tá Khoa trưởng Phân khoa Nghệ thuật và Nhân sinh thuộc đại học UC Berkeley nghĩ rằng không nên vội vàng chấp nhận một kết luận gì. Nhưng nên gạt ra ngoài cái ý nghĩ các hành động này chỉ vì tình thương. Bà nói: "Văn hóa Tây phương không chấp nhận quan niệm xem một đối tượng nào đó chết đi là tốt cho người đó. Văn hóa Tây phương đòi hỏi xã hội bảo vệ mạng sống của bất cứ ai - dù rất mong manh - với bất cứ giá nào."


Hình ảnh lựa chọn khó khăn.

Nhưng vẫn còn câu hỏi: Khi một cá nhân không chịu đựng nổi đau đớn triền miên của thể xác và muốn chết thì giải pháp nào được coi là nhân đạo và hợp lý?

Trở lại chuyện gia đình Roberts. Dù nhọc nhằn săn sóc chị, Tom Roberts vẫn thấy vui. Bây giờ anh cô đơn và cảm thấy cuộc đời mất ý nghĩa. Marian và Tom là hai chị em trong một gia đình 4 anh em sinh năm một tại Castro Valley, California. Một người em của Tom bất hòa với cha bỏ lên sống ở Lake Tohoe đã lâu. Từ nhỏ Marian thích chơi búp bê. Lớn lên cô góp nhặt đủ loại búp bê trên thế giới. Trong ngôi nhà của cha, một ngôi nhà vách gỗ kiểu trang trại rộng thênh thang tại Oakland, Marian kê tủ kính phủ cả bốn bức tường để chưng búp bê.


Vào tuổi teen, Marian đã là một chuyên viên về trang phục cho búp bê, và nhờ đó cô trở thành một nhân viên quan trọng của tiệm Whitey's Upholtery ở Hawaii. Tom theo chị qua sống ở Hawaii và cùng với một người bạn lập một công ty dọn nhà. Nhân viên công ty của Tom mặc đồng phục quảng cáo cho tiệm Whitey.

Marian với mái tóc vàng, trên môi không dứt nụ cười, sống một cách hồn nhiên không hề lo nghĩ tại thành phố Makawao. Tom thì thích để râu, mê coi san hô dưới nước và săn bắn dưới biển.

Ngày 18/3/1987, Marian trượt chân té đập đầu trong phòng tắm. Sau một lúc choáng váng Marian đứng dậy được tưởng không sao, nhưng sau đó Marian bị đột trụy (stroke), và trở thành một người tàn tật. Ông Roberts quyết định đưa con gái về Oakland để điều trị. Tom cũng đóng cửa công ty theo chị về California.

Hằng ngày Marian và Tom giải trí bằng chơi ô chữ và cho sóc rừng ăn. Tom giúp Marian tập cử động trên thảm hoặc đạp một chiếc xe đạp gắn hỏng bánh trên sàn nhà. Ban đêm nếu Marian bị tê chân hay cóng tay, Tom xoa bóp cho chị.

Vết thương ở đầu làm cho Marian nói khó khăn. Và chỉ có Tom hiểu được Marian ú ớ muốn nói gì. Hai cánh tay Marian càng ngày càng cong và cứng nhắc, cô không dùng được máy vi tính, không cầm được muỗng nĩa và tự đẩy xe lăn. Tom là người giúp Marian trong mọi sinh hoạt ăn uống, vệ sinh cá nhân. Ông Roberts cha thấy Tom có dấu mệt mỏi. Râu Tom thiếu săn sóc ngả màu không còn đen nháy như xưa.

Giữa năm 2006 Tom lên Idaho giúp một người bạn bị bệnh, và ở lại trên đó một năm. Năm 2007 trở về, tình trạng sức khỏe của Marian đòi hỏi sự có mặt hằng ngày của Tom. Tom nói với bạn bè một cách chịu đựng: "Hoàn cảnh đòi hỏi thì phải đáp ứng, không có sự chọn lựa nào khác."

Tom thường đưa Marian đi bệnh viện và làm vật lý trị liệu tại thành phố Berkeley, thỉnh thoảng chở chị chạy qua các siêu thị quen thuộc và đãi chị ăn cơm Mễ. Marian vui ra mặt mỗi lần được đi như vậy.

Tom nói: "Tội nghiệp chị tôi. Không nói được, không cử động được nhưng đầu óc chị còn rất tỉnh táo. Chị còn khả năng chơi chữ, thích sưu tầm chim hồng hạc (flamingo) và theo dõi sát sinh hoạt của đoàn dã cầu 49ers. Chị luôn luôn nói như tự nhũ với lòng mình 'tôi cố gắng sống không làm phiền ai'. Nhưng nói thế thôi tính khí chị không thể không có lúc lên xuống thất thường."

Tom thuật lại rằng, một hôm xem TV nói về bác sĩ Jack Kevorkian, người chủ trương giúp người bệnh hoạn muốn chết được chết (và vì vậy ông vào tù ra khám nhiều lần), Marian hỏi Tom có thể giúp cô chết một cách yên lành được không? Thấy chị vẫn yêu đời Tom không quan tâm đến câu hỏi của Marian cho là hỏi cho có mà thôi. Mới đây qua một người bạn thân của cha Tom biết rằng có lần Marian hỏi cha: "Cha có giết con không?" Ông Roberts đã trả lời: "Không bao giờ, không bao giờ cha có thể giết con."

Tom kết thúc câu chuyện: "Thế mà ông đã giết Marian!"

Đối với Tom cuộc đời bổng thay đổi. Tom nghĩ mình sẽ sống vậy để chăm sóc người chị bệnh hoạn cho đến cuối đời của bà. Nay trước mắt là hai cái đại tang, Tom thấy chới với. Tom nói với mình: "Đời sống là của riêng của mỗi người dù bệnh hoạn hay tàn tật" như có ý trách ngầm cha đã giết Marian.

Ông Roberts vốn là một thợ mộc giỏi. Ông truyền nghề cho Tom khi Tom còn nhỏ. Năm 14 tuổi Tom đã là một người thợ khéo tay. Những giờ rảnh rang bên giường bệnh của Marian, Tom đẽo và chạm những khúc gỗ cứng lượm trongvườn thành hình thú vật. Tom có ý định sau này sẽ tự tay dựng một cái nhà bằng gỗ để chưng bày tác phẩm của mình.

Sau tang lễ của cha và Marian, Tom tìm cách tiếp xúc với người em đã 8 năm nay chưa gặp. Tom định lên Lake Tahoe thăm em và tổ chức đi cắm trại với người cháu năm nay đã 30 tuổi, sau đó về bán nhà dọn đi nơi khác.

Nhưng Tom đổi ý. Nhìn bộ da gấu ông Roberts săn được ở Alaska, một bộ sưu tầm các loại rong biển hiếm và nhiều vật kỷ niệm của cha, của chị và của thời thơ ấu của mình Tom không nỡ bán đi.

Mới đây Tom tỉa ngắn bộ râu, và nhận việc sửa sang một phòng chữa răng bằng gỗ của một người bạn. Tom nói làm để có việc ra khỏi nhà.

Hàng xóm thỉnh thoảng mang thức ăn đến mời Tom, hoặc ghé lại cùng Tom chơi phóng tên tính điểm. Thỉnh thoảng để chia sẽ nỗi niềm của Tom người ta chỉ nói nhẹ nhàng rằng, họ choáng váng trước hành động của cụ Roberts nhưng họ tế nhị không nói lời trách móc hay kết tội ông.

Tom nói: "Ai cũng có tấm lòng, không ai ép tôi phải bày tỏ cảm tưởng gì. Mọi người để yên cho tôi sống với ý nghĩ của riêng tôi." Tom nói tiếp: "Riêng tôi, tôi không bao giờ quên được mấy tiếng nổ pop…pop … làm tôi choàng thức dậy cái đêm hôm ấy!"

Trần Bình Nam thuật

November 22, 2013

[email protected]

www.tranbinhnam.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.