Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

31/05/200400:00:00(Xem: 5225)
Cộng đồng cần có thái độ đối với những ai phản bội lý tưởng tỵ nạn CS!

Trung Tỉnh Cư Sĩ - Cabramatta NSW

Đọc báo Sàigòn Times số vừa rồi, tôi thấy cụ Hương Giáo đã dậy mấy điều rất chí lý và phù hợp với hoàn cảnh của cộng đồng mình, nên tôi viết thư này gửi cho qúy báo, xin được bàn rộng ra một chút những điều dậy bảo của cụ. Thưa qúy vị, cụ Hương Giáo nói rất đúng, trong bất kỳ trận chiến nào, dù là quân sự hay là chính trị, muốn thắng lợi thì mình phải đoàn kết, anh em một lòng một dạ, trong ngoài đồng lòng gắng sức, mà cái quan trọng nhất là phải có thái độ rõ ràng với những ai trong cộng đồng mình mà lại phản bội lý tưởng và chính nghĩa của người tỵ nạn, đi tiếp tay cho cộng sản. Cụ Hương Giáo đã dậy: "Môn hộ chưa thanh lý thì không thể nói tới việc đấu tranh với người ngoài". Bởi vậy, cái việc quan trọng nhất trong một cuộc đấu tranh với ngoại thù là phải biết rõ nội bộ cộng đồng của mình, phải thuyết phục để những thành phần bất hảo, nằm vùng ngay bên cạnh mình không có tiếp tay với địch. Cụ Hương Giáo nói rất chí lý: "Kẻ địch từ xa kéo quân tới, lạ nước lạ cái, chúng phải dựa vào những kẻ nằm vùng, táng tận lương tâm sẵn sàng vì miếng đỉnh chung rước voi dầy mả tổ, để dẫn đường dắt mối" cho địch. Nếu ta hóa giải được những kẻ nằm vùng là tự động kẻ địch sẽ tan tác ngay ngoài biên cương bờ cõi. Mà muốn biết rõ nội bộ cộng đồng mình, muốn hóa giải được những kẻ nằm vùng thì không phải là chuyện dễ dàng. Vì sao vậy" Vì những kẻ nằm vùng chúng ở ngay cạnh ta, chúng biết rõ ưu nhược của ta, lại có quan hệ làm ăn buôn bán, thậm chí họ hàng, bằng hữu với ta, nên ta cả nể cũng có, ngại ngùng chúng cũng có mà rồi thương xót chúng cũng có. Vì vậy nếu chúng ta biết rõ ưu nhược của mình và rồi can đảm cắt bỏ những ung nhọt ung thư đó trên cơ thể cộng đồng mình là chuyện không có dễ lắm đâu. Nếu không phải là người can đảm là không làm được. Tổng thống Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ nổi tiếng thế giới là cụ Ben Franklin đã nói: “Trên đời có 3 cái cực khó là thép đen, kim cương và biết rõ mình" (There are three things extremely hard: steel, a diamond and to know one's self). Bằng cớ hai năm rõ mười là suốt mấy chục năm qua, trong cộng đồng chúng ta vẫn có những kẻ khoác áo tỵ nạn cộng sản mà phản bội người tỵ nạn, ngang nhiên tiếp tay cho cộng sản đủ hình đủ kiểu đó thôi, nhưng ngoại trừ báo Sàigòn Times thỉnh thoảng viết bài phản đối, chớ còn có ai công khai lên tiếng phản đối họ đâu. Vậy rồi cái sẩy nẩy cái ung, càng ngày họ càng làm tới, rồi những người khác theo đuôi, mà rồi tụi cộng sản nó cũng quay ra coi thường cộng đồng mình là không có đủ can đảm chống lại những kẻ nằm vùng thì nói chi đến chuyện chống chúng nó. Bảo giới thương gia, doanh nhân vì coi đồng tiền to như trái núi nên lu mờ cả nhân tâm lý trí của người tỵ nạn, thôi thì ta trách móc họ mười phần. Nhưng còn giới khoa bảng, bác sĩ, kỹ sư, ký giả, rồi qúy vị chức sắc trong cộng đồng nữa, học hành cho lắm vào mà rồi cũng xếp hàng, cúi mặt làm tay sai cho nó thì quả là đáng trách gấp ngàn lần, gấp vạn lần. Mình là người tỵ nạn, dù già hay trẻ, đàn ông hay đàn bà, thì cũng phải lên tiếng bảo vệ danh dự của mình, của cộng đồng. Chính bản thân tôi đã nhiều lần gọi điện thoại góp ý thẳng mấy ông chủ báo lúc nào cũng vỗ ngực chống cộng mà lâu lâu lại thì thụt về Việt Nam làm ăn với cộng sản. Bà xã tôi thấy tôi làm vậy cứ cằn nhằn bảo tuổi già thì lo yên phận mà hưởng già. Nhưng yên làm sao được. Mình tỵ nạn sống ở đây nhìn thấy những cảnh trái tai gai mắt như vậy mà bảo muốn yên thì chỉ có nước đui mù điếc câm thì mới họa may. Nếu chỉ nghĩ đến mình thì cũng dĩ hoà vi qúy, chín bỏ làm mười để mua được sự an lành. Nhưng nghĩ đến tổ quốc, dân tộc, đến bà con hàng xóm, rồi nghĩ đến Cha Lý, đến Thầy Thích Quảng Độ, thì tôi thấy mình càng im lặng bao nhiêu, tội mình càng nặng bấy nhiêu. Cũng may là mấy tháng gần đây, tôi thấy cộng đồng mình đã dám vạch mặt chỉ tên những người tiếp tay cho cộng sản. Làm như vậy là rất đúng. Cộng đồng mình là cả một tập thể có sức mạnh, lại có chính nghĩa, nếu chúng ta không sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ chính nghĩa thì thử hỏi ai làm cho mình. Điều tôi thấy thiệt đáng mừng là trong mấy cuộc biểu tình gần đây, cộng đồng mình đã hô lớn những khẩu hiệu tẩy chay những kẻ tiếp tay cho cộng sản. Được như vậy là nhờ ở khí thế của cộng đồng sau chiến thắng VTV4 cũng có, mà nhờ ở sự thẳng thắn, can đảm của qúy vị trong ban tổ chức biểu tình cũng có. Nếu qúy vị lãnh đạo không can đảm chỉ mặt vạch tên những kẻ tiếp tay cho cộng sản thì thử hỏi những người dân bình thường như chúng tôi sao dám làm" Còn nếu qúy vị đã can đảm hô lên một tiếng "tẩy chay" thì cả chục ngàn người chúng tôi sợ gì không dám hô theo.

*

Những trái đạn lương tri...

Việt Phong - NSW

Trong thời gian mấy tháng qua, để chống lại nghị quyết 36 của đảng CSVN, tôi thấy người Việt tự do hải ngoại mình đã liên tục tạo được những chiến thắng thật oanh liệt, thiệt chẳng khác gì những trái đạn lương tri, tấn công vào đầu não CS. Theo dõi những chiến thắng đó, gia đình tôi rất vui mừng nên xin được điểm lại những trái đạn lương tri để mọi người cùng chia sẻ.
Chiến thắng đầu tiên thật ngoạn mục là CDNVTD tại Cali đã tích cực vận động để hội đồng thành phố Garden Grove và thành phố Westminster biểu quyết thông qua một nghị quyết không chấp nhận CSVN xuất hiện trong thành phố của họ dù là thăm viếng hay ngoại giao mậu dịch, hoặc chỉ đi ngang qua hay tạm dừng chân một cách tự do, mà chúng phải báo trước 14 ngày để HĐTP thông báo cho cư dân địa phương biết. Ngoài ra quyết định trên cũng nói rõ, họ không muốn lãng phí thời gian và công quỹ để bảo vệ an ninh cho đám CSVN. Hơn nữa quyết định này cũng nhằm bảo vệ đời sống yên bình cho cư dân, nhất là những người Mỹ gốc Việt. Như vậy dù không cấm hẳn nhưng cũng coi như cấm. Bởi một khi đến mà không có Cảnh Sát bảo vệ thì dù ma mãnh như Hồ Chí Minh có sống lại chăng nữa, hắn cũng phải cố thủ trong hang Pắc Pó, chứ lảng vảng ở nơi đó thì chỉ mang nhục và không khéo còm ôm đầu máu nữa...
Tuy nhiên, theo nhận định của nhiều người, Nghị quyết này không đơn giản chỉ là một trong những Nghị Quyết thông thường với cái tên "No Communist zone", mà còn có tầm ảnh hưởng rất quan trọng và cũng là một vũ khí chiến lược cho công cuộc tìm kiếm Tự Do, Dân Chủ và nhân Quyền cho Việt Nam. Theo thiển nghĩ của tôi và bà xã thì, nghị quyết của hai thành phố này là điểm khởi đầu của một cuộc chiến mới, khắc tinh của cái nghị quyết lừa bịp 36 CSVN. Rồi nó cũng sẽ lan dần như chiến dịch cờ Vàng trên đất Mỹ trong gần hai năm vừa qua với 64 thành phố và 4 tiểu bang và sẽ còn lan rộng hơn nữa trong tương lai.
Song song với Garden Grove, tại Úc Châu chúng ta cũng đã có ba cuộc biểu tình rầm rộ chống bọn văn công CS đến trình diễn tại ba thành phố Sydney, Adelaide, Melbourne để chống lại Nghị Quyết 36 của chúng.
Có điều đáng buồn là một số người đã chỉ vì một chút lợi nhuận, mà bội nghĩa, vong tình với hai chữ Tỵ Nạn của chính họ, để tiếp tay cho lũ tay sai tổ chức những sinh hoạt tuyên truyền của CS, mặc dù những giới chức trong BCH/CĐNVTD/NSW đã vận động, giải thích và kêu gọi nhiều lần. Tuy nhiên, có một tin rất đáng mừng là trong giờ phút chót, sau buổi nói chuyện của ông Phan Đông Bích (Chủ Tịch CĐNVTD/NSW) trên đài phát thanh 2VNR, anh Hoàng Nam đã nỗ lực thuyết phục ban nhạc Viễn Du và đã được ban nhạc Viễn Du đáp lại một cách nhiệt tình bằng hành động tẩy chay không cộng tác với đám văn công CS trong buổi dạ vũ tại nhà hàng Đại Lam Sơn. Đây là một thắng lợi lớn của chúng ta. Chính sự nhiệt tâm và ý thức cuả toàn thể đồng hương đã cho bọn CSVN và đám tay sai biết thế nào là sức mạnh của chính nghĩa. Sau cùng, Chúng tôi thành thật cảm ơn anh Hoàng Nam và hoan hô ban nhạc Viễn Du đã sáng suốt trở về tiếp tay với CĐ, để chúng ta cùng xiết tay đánh tan âm mưu Văn Hoá Vận của CSVN trong những ngày sắp tới.

*

Hãy Kiêu Hãnh Như Lời Hát của BS Nguyễn Mạnh Tiến!

Lại Giang - Lidcombe NSW

Thưa ông Hoàng Tuấn. Đầu tiên xin cảm ơn ông đã đăng bài của tôi. Tuy văn tôi không hay, ý tôi không có gì đặc sắc, nhưng những tâm tình chân thật của tôi ông đã đăng không sót một chữ, không sai một dấu chấm phẩy. Một lần nữa xin cảm ơn ông nhiều lắm, và cũng xin cảm ơn sự đóng góp ý kiến của hai chị Bạch Tuyết và Vũ Thị Hoa đối với bản thân tôi. Cũng xin thưa rằng qua ý kiến của hai chị thì chúng ta tuy là phận đàn bà nhưng đã “đồng hội tương lân, đồng thanh tương ứng”. Đúng vậy, tôi đã đến Úc gần 20 năm, với bản chất đàn bà VN thiệt thà chơn chất, tình cảm gia đình luôn là một mấu chốt quan trọng trong cuộc sống của tôi. Tôi làm lụng cực nhọc là luôn nghĩ về ba mẹ, anh chị em còn lại ở VN - cho chồng cho con ở đây. Thật sự tôi cũng chẳng lo được gì cho chồng, vì chồng tôi là một người đàn ông biết thương con, nên ông cũng biết tiếp tay với tôi chăm sóc bầy trẻ. Chúng tôi bận rộn, vất vả, lo âu vì chúng, không phải là mong chúng sẽ thành ông này, bà nọ (dĩ nhiên làm cha mẹ ai lại không mong điều ấy). Nhưng điều mong mỏi nhất là chúng thành người tốt trong xã hội, biết ơn biết nghĩa, biết phải biết chăng để khỏi hổ danh cho dòng họ và một điều rất nặng nề trong tâm nữa là đừng làm ô danh giòng giống Việt Nam nơi xứ tạm dung này. Các con càng lớn thì việc chia sẻ với chúng lại càng khó hơn. Tôi thì chưa từng đi học tiếng Anh tại đây. Vốn liếng giao tiếp thì chỉ nhờ vào mấy năm trung học ở VN thời trước 75, còn các cháu đông anh em nên nói tiếng Anh nhiều hơn tiếng Việt. Khoảng cách tuy có, thế nhưng bao lâu nay giữa phòng gia đình lá cờ Vàng ba sọc đỏ trang trọng như lúc nào cũng ở trong tim của chúng tôi. Nó là một biểu tượng thiêng liêng để nói lên sự tự do, dân chủ, độc lập và nhân hòa. Và dù con chúng tôi đã được sinh ra và lớn lên ở đất nước bao dung này, chúng cũng luôn biết rằng vì sao chúng đã hiện diện nơi đây - sống cho xứng danh với dòng giống Tiên Rồng và màu cờ thiêng liêng ấy. Đó là một gia tài duy nhất mà ba mẹ để lại cho các con mà thôi. Chính vì vậy mà những trăn trở của vận nước nổi trôi luôn luôn khắc khoải trong tôi. [... ...]
Thưa quý vị, là đàn bà tầm thường như những người đàn bà khác, tôi vẫn giống như mẹ tôi lam lũ làm ăn phụ với chồng để nuôi con nên người hữu dụng. Với sự cố gắng của chúng tôi thì con cái tôi như thế nào tôi vẫn bằng lòng như vậy. Cái mình làm mình đã cố gắng làm rồi, nhưng tương lai của nó là do nó. Nhưng còn đất nước thì sao" Với bản tính trầm lặng của chúng tôi, chúng tôi không thể nổi bật như những người có tài năng trong xã hội này, trong cộng đồng này nhưng chúng tôi có cái tâm của những người Việt yêu giống nòi, yêu Tổ Quốc. Tuy 20 năm qua lúc nào cũng làm bạn với cái máy may nhưng những sinh hoạt cộng đồng chúng tôi luôn sát cánh và hỗ trợ. Ngày trước con còn nhỏ, cứ đến mùa 30 tháng Tư chúng tôi đi xe nhà lên Canberra biểu tình. Bây giờ con lớn, chúng không muốn đi chung thì mình đi xe bus. Năm nay đứng trước tòa “đại xú” của Cộng sản VN có ba điều làm tôi xúc động đến rưng rưng: Thứ nhất là rừng cờ và rừng người, thứ hai là giới trẻ tham gia nhiều quá và trên những đôi môi thanh xuân ấy họ hát bài Quốc Ca rất là hùng hồn không một chút ngượng ngập hay vấp váp. Điều thứ ba là tôi đã gặp lại cô bạn nhỏ tên Hường. Gặp cô tôi lại nhớ đến kỷ niệm của chị em cách đây chừng 10 năm. Cũng quen nhau vào ngày 30 tháng Tư và cũng tại nơi này. Đứng sát bên nhau cùng la hét và nói chuyện. Lúc ấy Hường còn trẻ lắm, ngoài hai mươi thôi. Cô có dáng cao thanh và đôi mắt lá răm quyến rũ, giọng Bắc thật ngọt và có hơi đặc biệt. Hỏi chuyện thì mới biết cô là du học sinh từ Hà Nội. Những năm sau cũng ngày này và tại đây tôi vẫn thường gặp cô, cô đã bớt đi những sự dè dặt của lần đầu gặp gỡ. Có lần cô tâm sự: “Lúc đầu cầm lá cờ này em hơi ngượng vì chưa bao giờ cầm cả”. Sau này tôi được biết cô có người anh chết trận trong mùa 78-79, và cô cũng mong muốn đất nước thật sự dân chủ và tự do.
Thời gian đó du học sinh qua đây chỉ là để đi làm kiếm tiền. Và những lần chúng tôi gặp gỡ, những câu chuyện chỉ là vu vơ ngắn ngủi, có năm gặp có năm không, và cho đến ba, bốn năm gần đây tôi không gặp Hường. Kỳ 30 tháng 4 năm nay gặp lại, tôi hỏi lâu quá sao không thấy. H cười và chỉ vào chiếc xe đẩy trước mặt, một đứa bé trai bụ bẫm dễ thương đang trong tay cha và một bé gái còn nằm trong xe đẩy. Thì ra Hường đã lấy chồng và được ở lại định cư. Trên tay em không còn cầm lá cờ vàng ba sọc đỏ nữa, mà đã được chuyển đến bàn tay bé nhỏ của đứa con trai. Mỗi lần hô “đả đảo Cộng sản” thì tôi thấy tay em nắm lấy tay cầm cờ của đứa con trai đang được bố bế và hô to “đả đảo, đả đảo, đả đảo”. Tự nhiên tôi cảm thấy ân hận vì bấy lâu nay tôi đã có những khoảng cách đối với em. Xin lỗi nghe Hường! Em có thấy là hôm biểu tình ở Bankstown tự nhiên chị em mình gần nhau hơn không" Chị đã hôn đứa bé trai con em, chị cảm nhận được em đã chuyển lửa đến thế hệ thứ hai của em một cách chính đáng.
Là con dân Việt, dù sống bất cứ nơi đâu, hãy lấy chính nghĩa và dân tộc làm đầu. Đừng vì tiền bạc mà bán rẻ phẩm giá đạo đức của chính mình để tiếp tay cho một chế độ phi nhân đã và đang dày xéo quê hương, dân tộc. Hãy noi theo các bậc tiền nhân đã có công dựng nước và bảo vệ nước. Hãy nêu cao tinh thần bất khuất để sớm lật đổ chế độ CS, làm sáng danh con cháu các đấng vua Hùng, Lê, Đinh, Lý, Trần, Nguyễn...Bà Trưng, bà Triệu... Hãy kiêu hãnh giống như lời hát mà bác sĩ Nguyễn Mạnh Tiến đã hát trong đêm gây quỹ xây dựng Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng vừa qua: Dân nước tôi là gái toàn là Trưng Vương, là trai rạng ngời Quang Trung.... Trôi theo giòng lịch sử chúng ta chớ nên sống và chết nhục nhã như công chúa Mÿ Châu, ươn hèn như vua Lê Chiêu Thống và đốn mạt vong ân như Trần Ích Tắc. (Còn tiếp)

*

Suy nghĩ về biểu tình Cabramatta

Ái Thơ - Sydney NWS

Không hiểu sao dạo này đàn bà phụ nữ chúng tôi lại thích đi biểu tình chống cộng sản quá đi thôi. Vẫn biết là mỗi lần đi biểu tình là mất công mất việc, lại phải lo chuyện nhà cửa bếp núc đâu vào đấy mới đi được, nhưng ngồi may mà nghe qúy vị lãnh đạo trong cộng đồng kêu gọi biểu tình là nôn nóng không đi không được. Nhớ lại mấy năm trước, cũng đi biểu tình mà số người không có nhiều, tôi cứ nói với ông xã nhà tôi là tôi bi quan đáo để đi thôi. Nhưng nói vậy thì đúng là mình chẳng hiểu lòng của người dân Việt tỵ nạn cộng sản chút nào. Bây giờ cứ ngó vào các cuộc biểu tình rồi nghe những tiếng hô, tiếng hét chống tụi cộng sản thì mới thấy sức mạnh của bà con mình. Cái tối hôm Chủ nhật vừa rồi, tôi đã đi dự thêm một cuộc biểu tình chống văn công cộng sản thiệt khí thế ngất trời tại Cabramatta vào đêm 23-5-2004. Tôi nghe ban tổ chức nói là có khoảng 3000 đồng hương. Tôi nghĩ chắc phải hơn thế, vì cả hai mẹ con tôi chen lấn mãi mà cũng không đến được trước cửa nhà hàng Đại Lam Sơn.
Mà phải nói rằng chúng ta đã thành công trong bước đầu chống lại âm mưu lũng loạn CĐ của CSVN. Thành công này là do tâm huyết của đồng hương và ban tổ chức cùng qúy vị lãnh đạo ở NSW và Úc Châu nữa. Thiệt là chưa bao giờ tôi thấy cộng đồng mình ở Úc ở Mỹ lại chống cộng sản nhịp nhàng và đầy khí thế như mấy tháng vừa qua. Mà chúng tôi cũng không quên sự tích cực của đài 2VNR và anh Hoàng Nam đã thuyết phục ban nhạc Viễn Du tẩy chay đám văn công Việt cộng này. Nhờ có các anh tẩy chay nên chúng tính tổ chức dạ vũ ồn ào, rút cuộc thành tẻ nhạt với số lượng không đầy 30 thực khách, ngồi ngáp vặt, ngửi nước mắm thiu chứ đâu có ăn uống, tiệc tùng nhảy nhót gì. Thiệt chưa có cái cuộc dạ vũ nào mà khách đến ngồi chưa nóng đít đã đứng dậy đi về. Mà người ta đi nhảy nhót, ăn uống thì vui tươi hớn hở, đằng này mấy người đi dạ tiệc của CS người nào người ấy đều cắm mặt mà đi. Nhiều người cứ chui vô trong bãi đậu xe, thấp thỏm, thập thò hệt như rắn mùng 5 thì thôi. Ấy cũng vì thất bại và nhục nhã như vậy nên MC Ngọc Lan với khuôn mặt trắng nhợt vì sợ sệt khí thế của đồng hương, đã vu khống cho đoàn biểu tình là có người đánh y thị. Tôi nghe nhiều người nói là, thân phụ MC Ngọc Lan cũng là một sĩ quan trung cấp trong QLVNCH từng một thời chống cộng sản một cây. Rồi chính bản thân MC Ngọc Lan cũng là một người Việt tỵ nạn cộng sản. Vậy mà bây giờ đi tiếp tay cho cộng sản thì thật là vừa phản bội chính lý tưởng của mình, của gia đình mình, và nhất là phản bội cả thân phụ. Tôi rất mong chị Ngọc Lan nên nghĩ lại, đừng dại dột chạy theo mấy tên cán bộ cộng sản lúc nào cũng hô hào "đỉnh cao trí tuệ, ngang tầm thời đại" mà làm đau lòng chính thân phụ của chị.
Trong cuộc biểu tình tại Cabramatta tôi còn thấy một sự kiện đáng xấu hổ, nhục nhã cho cộng sản là có một phụ nữ đi dựï bữa ăn do cộng sản tổ chức, đã có một thái độ rất mất dạy, đã tụt quần [...]... ngay tại cửa nhà hàng trước khi bước vào. Chúng tôi nghĩ hành động này rõ ràng là lối hành xử mất dạy do CSVN xúi.
Tôi cũng rất ngạc nhiên và buồn khi có một vị [...] đã có thái độ hung hãn đối với anh Nguyễn Hoàng Thanh Tâm. Trong khi anh đang kêu gọi đồng hương bình tĩnh tự chế để cuộc biểu tình được hoàn hảo thì vị [...] này đã xông đến lấy tay xỉa xói vào mặt anh Tâm với một ngôn ngữ khiếm nhã [...]. Còn đối với nhà hàng Đại Lam Sơn, chúng tôi nghĩ sự ngoan cố của họ chắc chắn có hậu ý. Tuy nhiên nhiều người cho rằng hành động ngoan cố này là một sự thách thức lớn đối với Cộng Đồng Tỵ nạn chúng ta. Do đó, đa số đề nghị rằng, kể từ nay trở đi đừng ai tổ chức bất cứ tiệc tùng hay đám cưới tại nhà hàng này. Thiên hạ ai không biết, còn với tôi thì nếu mai này, bất cứ ai gửi thiệp mời đến ăn uống tại nhà hàng này thì vì bất cứ lý do gì, tôi cũng không đi mà còn nghỉ chơi với người đó luôn.
Viết như vậy là quá dài rồi nên tôi xin tóm lại là cuộc đấu tranh chống CSVN của cộng đồng chúng ta đã thành công trên khắp thế giới. Điều này đã làm nức lòng đồng hương ngay ở VN. Tuy nhiên chúng ta sẵn sàng biểu tình tiếp chống CS, và xin qúy ông cứ vững tâm đã có đàn bà con gái chúng tôi luôn ở cạnh.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.