Hôm nay,  

Chiều Văn Nghệ Do Hội Cựu SVQG Hành Chánh Tổ Chức Những Điều Xúc Động Bất Ngờ

30/04/201500:00:00(Xem: 5327)
Cuối tháng 4, hình như còn lưu luyến muốn giữ mùa Xuân ở lại, những cơn gió mang khí lạnh thổi đều trên các hàng cây dọc đường miền Nam California làm cho các tàng lá rung động mạnh, và khơi dậy bao kỷ niệm êm ái trong các trái tim lãng mạn. Ngày xưa ấy, những buổi văn nghệ chỉ có một sân khấu đơn giản, không trang điểm nhiều và những tiếng hát trầm ấm hay vút cao của các ca sĩ chỉ được lan qua những chiếc “microphone” thô sơ, làm thiếu đi tiếng vọng ngân dài như thời hiện đại. Tuy nhiên, các buổi văn nghệ ấy lại khắc sâu vào tâm khảm người nghe mãi cho đến bây giờ, không suy chuyển mấy vì đó là tiếng hát quê hương.

Đã tưởng sẽ không còn được hưởng những giây phút trầm lắng ấy nữa, nhưng khi đến nghe chiều văn nghệ do Hội Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh tổ chức tại hội trường VNCR, đường Moran, con đường báo chí Việt Ngữ, thuộc thành phố Westminster, ngày Chủ Nhật 26 tháng 4 năm 2015, để tưởng niệm Tháng Tư Đen, người mang nhiều tâm sự sẽ lại thấy những tình cảm xưa cũ trào dâng, và có lẽ cao và thấm sâu hơn xưa nhiều, bởi đây không phải là một buổi văn nghệ bình thường, chỉ hát cho nhau nghe, mà là một buổi văn nghệ đặc biệt có một tư tưởng chủ đạo: “Tưởng niệm 30 tháng 4 và 40 năm nhìn lại”! Những bản nhạc, những tiếng hát sẽ được sắp xếp theo trình tự thời gian, từ những ngày đất nước yên bình đến chiến tranh, rồi xa quê, rồi thương nhớ, uất hận, để cuối cùng là lòng tự tin của người dân Việt dâng lên, hứa hẹn sẽ cùng nhau trở về đất Mẹ trong sự vinh quang của lá cờ Tổ Quốc.

Điều đáng nói là sự trình bầy công phu trên sân khấu cũng như trên bức tường đối diện cửa ra vào do đồng môn Ngô Ngọc Trác chuẩn bị đã nói lên tinh thần của những đứa con tuy xa quê vẫn một lòng nhớ đến đất nước: một lá đại kỳ 8 feet giăng ngang, như chào đón những đứa con yêu của tổ quốc, và trên sân khấu, bức hình lớn gần 5 feet, “Tượng Tiếc Thương”, ghi lại cảnh người lính ngồi với cây súng trên đùi đang dõi mắt xa xăm làm cho nhiều khán giả chợt thấy chân khựng lại. Rồi những Youtube, Slide Show các hình ảnh thân thương của Saigon, của Việt Nam yêu quý, thích hợp với từng tư tưởng của các bản nhạc được trình bầy, khiến khung cảnh hội trường như mờ đi, biến thành một nơi nào không thật. Khán giả vừa nghe, vừa nhìn, vừa thấm nhập vào âm thanh của lời ca, và tiếng đàn của đồng môn Nguyễn Phú Hùng, người nghệ sĩ không chuyên nghiệp, nhưng chơi đàn với tất cả tâm hồn mình, thấy thân thể mình như lang thang, mờ nhạt trong không gian xưa cũ, nhớ lại tháng 4 Đen năm ấy… hãi hùng, tuyệt vọng, và đau đớn như trái tim đã bị nứt ra tan tác…

blank
Chiều văn nghệ.

Chương trình khai mạc với những nghi lễ chào cờ, mặc niệm do đồng môn Phạm Đức Thạnh hướng dẫn một cách nghiêm trang. Sau đó, đồng môn Ngô Ngọc Vĩnh giới thiệu Chủ Tịch Hội Đồng Chấp Hành Trần Bạch Thu chào mừng quan khách tham dự, rồi tiếp theo là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị Trần Ngọc Thiệu đọc bản Lên Tiếng, “Trong suốt 40 năm qua, bằng lừa dối và bạo lực, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã thất bại hoàn toàn về mọi mặt; nhất là về chính trị, kinh tế, giáo dục, và ngoại giao. Trong khi dân chúng ngày càng lầm than khốn khổ, một giai cấp mới “tư bản Đỏ” lại xuất hiện từ phe nhóm đảng viên lãnh đạo, đang sống xa hoa phung phí với nhiều tài sản khổng lồ hàng tỷ Mỹ kim do tham nhũng, bóc lột, buôn dân bán nước... Công hàm Phạm Văn Đồng năm 1958 và Thỏa thuận Thành Đô năm 1990, đã lột trần tội phản quốc của nhà cầm quyền Hà Nội.” Do đó, Hội kêu gọi “đồng bào trong nước kiên trì đấu tranh” trong khi đó, “hậu phương hải ngoại tích cực yểm trợ tiền tuyến trong nước hoàn thành sứ mạng cứu nước.” Bản Lên Tiếng này, một lần nữa, khẳng định lập trường của các Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh, những người từng phục vụ trực tiếp cho chế độ Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam.

Ngay sau Bản Lên Tiếng, không một phút “thời gian chết”, chương trình âm văn nghệ bắt đầu dưới ánh đèn mờ vừa đủ soi dung nhan các ca sĩ đang cất tiếng hát bằng cả tâm hồn mình. MC Đặng Mạnh Hùng và “Stage Manager” Nguyễn Văn Sáu đã dắt khán giả cùng trở lại những ngày còn yên bình với bản “Bức Họa Đồng Quê” của Văn Phụng do ban hợp ca Thu Vàng trình bầy, rồi đột nhiên vui tươi hẳn lên qua bản “Ghé Bến Saigon” do Lâm Dung, Ngọc Quỳnh trình diễn, làm người nghe bồi hồi như đang đặt chân lên đất Saigon thân yêu với chợ Bến Thành, với Nhà Thờ Chính Tòa và Thảo Cầm Viên êm ả. Cũng từ sự hội ngộ của người Saigon, người khắp nơi trên đất miền Nam, dòng nhạc lại nhắc chúng ta về tinh thần dũng cảm của dân Việt qua bản “Hội Nghị Diên Hồng” do ban Phố Núi Pleiku trình bầy.

Lịch sử sang trang. Bầy chim bỏ xứ ra đi, tung đôi cánh đi tìm Tự Do, chờ ngày phục hận. Khi ra đi, hành trang chỉ là trái tim nứt vỡ, và tiếng hát nức nở của Túy Hoa với bản “Đêm Chôn Dầu Vượt Biển”, làm cho không gian như đọng lại, như âm u với những con người liều chết biển Đông, thà làm mồi cho cá, còn hơn làm nô lệ cho Cộng Sản. “Đêm nay anh gánh dầu ra biển anh chôn. Anh chôn, chôn hết cả những gì của yêu thương. Anh chôn, chôn mối tình chúng mình. Gửi lại em trăm nhớ ngàn thương

Hò ơi! Hò ới! tạm biệt nước non”. Để rồi, sau khi đến được bến bờ Tự Do, từ phương xa ấy, bên kia biển Thái Bình, người xa quê lại ngào nghẹn nhớ về những ngày xưa thân ái và họ gửi tâm hồn qua bản “Tình Hoài Hương” do Bích Huyền trình bầy. Với giọng ca thiên phú, Bích Huyền đã làm cho những con người có mặt trong phòng sinh hoạt như mê đi, trôi đi, bay đi trên những đám mây mơ mộng, nhớ nhà... Sau tiếng hát phiêu lưu của Bích Huyền, đột nhiên giọng ca của Kim Yến cất lên, dào dạt, vừa tràn đầy sức sống vừa xót xa, nức nở qua bản “Một Lần Miên Viễn Xót Xa”.

Và, sau khi tiếng hát Kim Yến ngưng lại, khán giả lại có dịp xem lại hình ảnh mình qua một “clip” phim tài liệu do anh Hội Trưởng Trần Bạch Thu sưu tầm, nói về những chiếc thuyền vượt biên mong manh, như chiếc lá giữa biển khơi, những thân xác phụ nữ, thiếu nữ èo oặt lả đi như xác chết, được khiêng, dìu, bế lên bờ Tự Do, và những cặp mắt trẻ thơ ngơ ngác, vì vừa chết đi, lại sống lại.Tiếng khóc chia lìa đứt đoạn. Tiếng gọi trong hư không. Hai bàn tay chắp lại vái lấy vái để tứ phương cho ai? Cho người thân đã lìa đời trong đau thương, uất hận? Cho đất mới, trời mới? Cho cả dân Việt đang chìm đắm trong bể khổ Cộng Nô?

Rồi các tiếng hát lại tiếp tục. Người kể chuyện lần này là Ngọc Hoa, cô đã kể lại chuyện “Chiếc Cầu Đã Gẫy” trước tấm “slide” về một chiếc cầu thân thương từng nâng các bàn chân Việt Nam đi qua. Từ sự nhớ lại cây cầu, mà Thanh Nguyên, giọng ca Soprano hiếm quý, ma mị, dẫn người thưởng ngoạn trở về tâm sự của người “Xa Quê Hương”, “khi bước chân đi, trên bến chia ly.. cánh chim lướt bay ngàn lối… xa bóng quê hương, đi tới muôn phương… lắng nghe lá khô, người ơi!” Rồi “Hận Ly Hương” do Ngọc Quỳnh tiếp nối làm cho tình cảm người nhớ quê càng thêm chua xót.

blank
Chiều văn nghệ.

Để trả lời cho lời hát đẫm nước mắt của người xa quê ấy, thì người ở lại, không giống như những ai mong nhận quà từ nơi xa xôi ấy, người nhạc sĩ Trần Quang Lộc,còn ở Saigon, lại viết thư trả lời thư của người em ở xa, không muốn nhận quà của em, vì em không thể nào cho anh được những gì anh đang thiếu thốn: sự Tự Do, và Tình Cảm chân thật của con người. Đồng môn Phạm Đức Thạnh làm cho người nghe bồi hồi với bản “Trả lời Thư em”: “Sài Gòn giờ đã thay tên. Cũng như em đã đổi họ năm nào. Sài Gòn vui buồn dấu trong tim. Chỉ biết thương nhau bằng ánh mắt nhìn. Sài Gòn bây giờ sống hôm nay, còn sáng hôm sau hỏi lại ơn đời. Sài Gòn quen dần bước chân xiêu. Chỉ biết nuôi nhau bằng nụ cười héo hon …”

Vì thế, mà “Em vẫn mơ một ngày về”, Lâm Dung thay mặt cho nhiều tâm hồn, nhất định rằng sẽ có một ngày em trở lại quê hương, nối lại tình thân khi trước. Vừa khi tiếng hát dịu dàng của Lâm Dung ngưng lại, chợt giọng ca trầm ấm, trữ tình của đồng môn Huỳnh Nhân Hậu bỗng xót xa, “Đêm nhớ về Saigon”: Tiếng nhạc vàng gọi từng âm xưa. Ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa. Ai sầu trong quán úa? Bóng mẹ hiền mờ mờ bên song. Mắt người tình một trời mênh mông. Gợi bao nhiêu cho cùng.. Yêu me một khối tình quê. Yêu em từng bước tình si. Đêm đêm mộng thấy đường đi đường về..”

Đang lúc lãng đãng bềnh bồng, chợt những tiếng hát hợp ca hùng tráng của ban Tù Ca Xuân Điềm dồn dập cất lên bài “Tổ Quốc Nghìn Năm”, thay thế hàng trăm ngàn tiếng chân dội trên đất, gọi Mẹ Việt Nam dang tay đỡ những đứa con đang trôi nổi phương xa.

Nói đến Mẹ…Trời ơi! Nhớ mẹ hiền quá đỗi! Nhớ con sông hiền, nhớ hàng tre cũ, nhớ tiếng sáo diều, và nhớ giọt nắng bên thềm. Nhớ và nhớ. Đang lúc nhớ tận cùng đó, tiếng hát Liêu Trai của Bích Thủy lại cất lên, người ca sĩ kể lại “Đêm Nhớ Trăng Saigon”: “Đêm về trên chiếc xe qua. Nhớ tôi xa lộ, nhớ nhà Hành Xanh. Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè. Nắng Trương Minh Giảng, lá hè Tự Do. Nhớ nghĩa trang xưa, quê hương bạn bè. Nhớ pho tượng lính, buồn se bụi đường…”

Từ nỗi nhớ đó, mà có lời hỏi thăm người còn ở lại quê xưa. “Ai trở về xứ Việt, Thăm giùm ta, người ấy ở trong tù. Cho ta gởi một mảnh trời xanh biếc. Thay giùm ai, màu trời âm u..” Người hỏi thăm là ca sĩ Vân Phương, thuộc gia đình Quốc Gia Hành Chánh, muốn chuyển một bức thư cho những kẻ bất hạnh, không được hưởng không khí Tự Do, và muốn chia xẻ một phần tâm tư của kẻ xa quê hương cho người ở lại biết rằng vẫn có hàng triệu trái tim còn chung nhịp đập với nhau.

Rồi Ngọc Quỳnh và Lâm Dung lại trở lại, cùng hát vang bài “Tiếng Gọi Phố Phường”, để chuẩn bị cho đồng môn Trần Văn Lương tha thiết gọi: “Thượng Đế hỡi có thấu cho Việt Nam này.Nhiều sóng gió trôi dạt lâu dài. Từng chiến đấu tiêu diệt quân thù bạo tàn.

Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền. Vì đất nước đang còn ưu phiền.

Còn tiếng khóc đi vào đêm tường triền miên…” Bản “Đêm Nguyện Cầu” do đồng môn Nhạc Sĩ Trần Văn Lương đã mời gọi ngay mọi đồng môn có mặt lên hát bài Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ, chấm dứt buổi chiều văn nghệ đầy xúc động, luyến lưu và nhớ tiếc khi hội trường vẫn còn gần đầy người tham dự. Tất cả đều mong một ngày quê hương sạch bóng quân Cộng, để tình cảm của toàn thể dân Việt, tại hải ngoại cũng như ở quê nhà được chan hòa trong một tình yêu duy nhất: Tình Yêu Tổ Quốc Việt Nam bất diệt.

Chu Tất Tiến

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.