Hôm nay,  

Câu Chuyện Chàng Trưởng Lớp

08/09/201500:00:00(Xem: 8179)

Sau những trao đổi messages cho thích ứng với giờ giấc của mọi người, chúng tôi hẹn gặp nhau ở nhà Phan Văn Hải.

Vợ chồng Hoàng Trọng Kim đầu tháng 9 năm nay đến Orange County để tham dự buổi họp mặt lớp Y khoa của chàng sau thời Trung học vì thế nhân dịp này, tình bạn Nguyễn Trãi đã 53 năm vừa cũ rích vừa “xa mặt cách lòng” tưởng tắt ngúm từ lâu may thay, nó lại rộn ràng sáng trưng như pháo bông giữa bầu trời Anaheim tối hôm ấy.

Bẵng đi một thời gian khá lâu, vì công việc nhà bận rộn, tôi ít viết lách nhưng sáng nay, ngủ dậy vẫn còn dư âm từ mấy giờ phút gặp nhau đáng quý ấy nên tôi nổi hứng ghi ghi chép chép bên cạnh ly cà phê đầu ngày.

Nghĩ kỹ, nó đáng tâm sự ở nhiều điểm đặc biệt mà cuộc đời gần 70 năm qua, có thể nói... tôi ít gặp hay chưa gặp lần nào! Hạ hồi tôi sẽ kể các bạn nghe dù biết rằng cảm tình của mỗi người đều mang tính cá nhân nên chẳng dám nói chung chung mà ngược lại nội dung bài viết này rất riêng tư... chỉ phản ảnh trung thực những nhận xét đối với các bạn mà tôi vừa may mắn gặp lại.

Vâng! Sự trung thực khi tả cảnh thì dễ mà tả tình sẽ khó khăn gấp bội nhưng cần thiết nếu không người đọc dễ hiểu lầm như một áng văn giả dối thì mất hết giá trị. Tôi biết mình khi viết thường hay thả hồn rong chơi rồi gõ vào bàn phím những tư tưởng lãng mạn xa thực tế nên tự nhủ lòng, lần này sẽ phải cẩn thận hơn để tránh dùng văn chương chữ nghĩa bóng bẩy càng nhiều càng tốt! Cứ viết giản dị như bông hoa nhài sẽ vừa dễ đọc lại vừa “thơm lâu” tuy nhiên chẳng may có vài điều bộc phát thì xin coi đó chỉ là ngẫu nhiên... ngoài ý muốn.

Đến Cali, vợ chồng Kim tá túc nhà bạn ở thành phố Fountain Valley. Chúng tôi đi từ Irvine, phía nam xa lộ 405 nên hẹn hò, mời vợ chồng Kim đến một quán ăn nào đó vào chiều tối rất dễ dàng. Orange County là miền duyên hải tân kỳ có Little Saigon đầy đủ thực đơn tứ xứ, từ các món ăn đậm tình quê hương đến mùi vị cay cay Nam Mỹ hay thảo mộc miền Địa Trung Hải... chẳng thiếu một thứ gì!

Hẹn với Kim xong, tôi bắt đầu mơ mộng... Tôi mơ một chiếc bàn vuông, ngồi với vợ chồng bạn và vợ bên cửa sổ ở một nhà hàng Âu Mỹ giống như trên bến sông Seine khu Latin Paris năm nào... Nơi ấy có ngọn bạch lạp lung linh thắp sáng khuôn mặt từng người rồi nhấp ly rượu chát, nói chuyện đời xưa và đời nay, hiển nhiên biết bao thay đổi, đổi thay, gia đình, vợ con, con vợ, thành công, thất bại... nhất là lần đầu tôi sẽ gặp Huyền, vợ Kim. Cho đến nay, tôi chỉ biết mặt nàng qua hình ảnh mà chưa bao giờ hân hạnh đối diện. Hỏi các bạn xem tuổi già còn niềm vui nào thú vị hơn những giờ phút như thế?

Sáng hôm kia, đang cặm cụi ở ngoài vườn thì Hải điện thoại nói cũng mong gặp vợ chồng Kim. Hải muốn mời tất cả đi ăn tối và tùy tôi quyết định nhà hàng nhưng lại ngỏ ý vẫn tốt hơn nếu tổ chức ở nhà chàng vì có nhiều thì giờ bên nhau tâm tình. Chúng tôi bàn bạc hết một buổi chiều rồi chấp hành phương cách thứ hai... tại gia, nhà chàng chứ không phải nhà hàng.

Tôi gọi cho Nguyễn văn Đức nhưng không gặp, đâm lo vì mất liên lạc hơn tháng nay chẳng biết tình hình sức khỏe của Đức có tấn tới hơn không? Giống như Kim, hai bạn ấy vừa trải qua major surgery và đều ở thời điểm phục hồi chức năng. May thay chỉ nửa tiếng sau, Đức gọi để báo sẽ tham dự ở nhà Hải. Phân chia công việc, Hải lo bữa tiệc, tôi đóng vai "bác tài" nên đề nghị đón Đức sau khi rước vợ chồng Kim... Thương hại tôi phải lái xe bên ngược bên xuôi, Đức từ khước và nhờ con trai đưa đón vì nhà ở gần khu Hải. Tôi biết ơn chàng.

Hải cũng đề nghị tôi gọi Nguyễn Hồng Vũ, Vũ Xuân Thân và Nguyến Phước Quan... Cộng với mấy đứa chúng tôi, đó là tất cả anh em lớp B4 NT 58-62 ở Orange County không thiếu một ai tuy nhiên rủi thay, hai người cuối là Thân và Quan sức khỏe hiện nay suy yếu. Thân đau chân, Quan bị tai biến nên chẳng thể nào di chuyển.

Riêng chàng Vũ cự ngụ và làm việc ở Lampoc, gần Santa Barbara trên quốc lộ # 1 đi San Francisco, cách Little Saigon cỡ chừng 150 miles, lái xe nhanh cũng mất 3 tiếng, vị chi đi về 6 giờ vì hôm sau thứ sáu Vũ phải đi làm sớm. Tôi gọi cầu may cho phải đạo vì Hải có nhiều thiện ý nào ngờ nói chơi mà Vũ làm thiệt! Thấy Vũ tỉnh bơ, tôi đâm lo làm chàng vừa cười vừa nói "anh cứ cho biết mấy giờ và địa chỉ nhà Hải là tôi sẽ có mặt! Đừng bận tâm về cái chuyện xe cộ...". Cuối cùng, tôi chỉ còn biết dặn chàng "Lái xe dù vui cũng không được uống rượu và nếu xin nghỉ hôm sau thì về nhà tôi ngủ qua đêm...". Hãng xưởng vì cần Vũ nên bắt buộc chàng phải mò về Lampoc cho dù bữa tiệc có kết thúc trễ vào nửa khuya chăng nữa!

Tôi kể như thế để các bạn thấy không ai bằng anh chàng “độc thân vui tính” này! Cả đám chúng ta sẽ phải bái phục chàng D'Artagnan Vũ về nhiều lãnh vực qua cái lối sống bất chấp không gian và thời gian khi mà tuổi già không còn cho phép bất cứ sự bồng bột nào vì bất cứ lý do gì chứ chẳng phải một tình bạn cũ kỹ xa xưa. Ngoài cái sức khỏe trời cho vẫn mạnh mẽ cả về tâm hồn lẫn thể xác sau nhiều năm "cải tạo", hành động của Vũ còn nói lên sự thầm kín tha thiết mà những người bạn (chứ không phải “bè”) chân tình cư xử với nhau. Thật đáng khen.

Ấy là điều đặc biệt thứ nhất mà tôi muốn kể qua lá thư này! Sự kiện tưởng thông thường giản dị nhưng thật hy hữu. Không tin các bạn thử đặt mình vào đôi giầy của hắn thì biết mình sẽ đi hay ở rồi rõ ngay trắng đen. Đi hay ở đều tốt cả, mình có thể ngồi nhà nghĩ đến bạn và gởi lời thăm qua Skype hay Facetime không ai trách nhưng lái xe đường trường sau một ngày làm việc để đến gặp bạn ở trường hợp “draconien” vì thời gian eo hẹp và không gian khuya khoắt mới là điều đáng nói! Chiều hôm ấy là thứ năm chứ chẳng phải cuối tuần nên lái xe đường xa mệt mỏi tưởng như ngoài sức chịu đựng...

Tất nhiên nếu đã làm, nó phải là một quyết định có chiều sâu. "Đường đi không khó vì ngăn sông cách núi, khó vì lòng người ngại núi e sông". Đây là một thí dụ điển hình cho câu nói trên và đáng để chúng ta đề cao. Tôi biết Vũ là kẻ ít nói, chẳng bao giờ huyênh hoang nên để đoán động lực nào đã thúc đẩy Vũ có lẽ tôi phải nhận định khách quan... cho là chàng muốn gặp Kim bằng xương bằng thịt để hỗ trợ tinh thần và chia sẻ nỗi vui mừng khi thấy bạn vừa mới thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo.

Chiều Cali đầu tháng 9, trời sắp vào thu, nắng vẫn chan hòa trên khắp các nẻo đường góc phố. Vợ tôi lái xe, chúng tôi đến Fountain Valley 5:07pm trễ vài phút vì giờ tan sở nơi đây xa lộ thường kẹt xe mỗi ngày. Kim bước xuống từ cầu thang, chậm rãi hơn bình thường. Thấy chàng thở dốc, tôi biết là sức khỏe Kim giới hạn. Chấp nhận cuộc gặp gỡ này cũng là một cố gắng thiết tha nơi chàng. Tôi thấy Kim gầy đi so với năm 2009 lúc gặp nhau ở Saigon. Chàng thổ lộ đã mất 4 kilos sau vài tháng điều trị căn bệnh. Ngạc nhiên vì mái tóc Kim tuy bạc nhưng vẫn mọc bình thường. Hơi thở ngắn nên chuyển vận khó khăn. Kim giới thiệu tôi với Huyền và đáp lễ, tôi trình diện Thanh ngồi bên cạnh. Chúng tôi cùng lên xe đến nhà Hải vì hẹn 6 giờ ở tận Anaheim thuộc hướng Đông Bắc nên sợ các bạn chờ. Vô tình tôi để quên cái kính mát của mình trên bàn mà không hay!

Pick up xong hai khay bánh bèo ở quán Tân Hoàng Hương trên đường Euclid nơi gần nhà bạn của Kim, chúng tôi lái đến tiệm Hiển Khánh nổi tiếng ở Little Saigon để Huyền và Thanh chọn xôi chè. Kim và tôi đứng trước cửa tiệm, mỗi người một suy tư, cùng nhìn nắng chiều trôi dần trên khu phố Bolsa. Tôi thấy Kim man mác buồn, chẳng biết vì bản tính ít nói, ít cười hay cảnh chiều ảm đạm tạo nên nỗi nhớ nhung ẩn hiện trên nét mặt chàng... Nhớ nhà! Nhà bây giờ là đâu? Hai nơi chẳng biết chính xác nơi nào? Tôi lặng thinh quàng tay ôm lấy vai Kim. Đúng lúc ấy, các bà cũng vừa mua bán xong, tất cả lên xe thẳng đường đến nhà Hải.


Xe lăn bánh trên đại lộ Beach góc Lampson thì phone của tôi reo. Đầu giây bên kia Hải hỏi thăm đến đâu rồi, cho biết mọi người đã tề tựu chỉ còn chờ vợ chồng Kim. Nhìn đồng hồ chưa 6 giờ hóa ra các bạn sốt sắng hơn tôi. Quay sang Kim, tôi thấy chàng mỉm cười, nắng chiều hắt vào mặt nên chàng vội lấy cái sun shade tìm cách che ngang.

Đến nơi, chúng tôi thăm hỏi vội vàng rồi chụp nhanh những tấm hình khi nắng còn vương trên mặt nước hồ bơi phía sau nhà. Phải nói là Hải và Vân có một căn nhà 5 phòng Hollywood style lý tưởng nên con cái hiện nay yên ổn về sống chung tạm thời. Nhìn bàn tiệc và mọi thứ sắp sẵn, tôi khám phá vợ chồng Hải không sửa sọan bữa tiệc mà là đại tiệc. Đủ thứ trên đời! Để tôi kể sơ thực đơn do tính rộng rãi và lòng hảo tâm cố hữu của vợ chồng Hải cho các bạn nghe.

Bàn tiệc đặt ghế cho 8 người được trình bày theo cung cách Tây phương, muỗng nĩa mạ vàng chỉ có chiếc đũa mủ là made in China. Champagne ủ đá lạnh được Vũ mở nút nổ vang, mọi người vỗ tay, tôi uống một lèo hết cả ly vì đang khát mà rượu brut lại lạnh nên quá ngon. Chưa hết! Sự chu đáo của Hải chẳng dừng ở đây... Chàng đã dặn tôi bánh bèo và xôi chè mua cho vui thôi chứ ở đây đầy đủ cả rồi... nào là ăn chơi có mực tươi hấp cách thủy chấm nước mắm gừng, trái cây tráng miệng có đủ loại: chôm chôm, nhãn, nho, táo, lê... món chính là lobster và soup măng cua. Ôi chao no bụng đói con mắt, Đức lại còn mang cả một khay bê thui chấm tương Cự Đà.

Đó là điểm đặc biệt thứ hai... Đối với bạn, Hải có tính quảng đại, chi tiêu rộng rãi, chàng vui vì bạn vui. Tôi vẫn nhớ ngày Bố tôi mất, Hải đến nhà quàn cùng với Vân, chỉnh tề, trịnh trọng để chào Bố tôi lần cuối bằng cả một vòng hoa phúng điếu. Tôi cảm động chẳng biết nói lời nào.

Suốt bữa tiệc, tôi là người tỉ tê ăn nhiều, hết món này đến món kia kèm theo vài ly rượu đỏ cho đúng điệu. Hải với tôi uống hết nửa chai rượu chát còn Vũ, Đức và Kim chỉ cầm chừng cho vui... Kim ăn chẳng được nhiều, nhấm nháp chừng mực mỗi món một ít vì vẫn ở thời điểm convalescence hay cũng có thể vì chàng cảm động?

Cảm động vì sau 53 năm gặp lại các bạn nhất là thấy chàng Vũ “điếc không sợ súng” lặn lội cả nửa ngày lái xe về dự bữa tiệc đón mình làm chàng rưng rưng nước mắt. Vô tình tôi nhìn thẳng vào mắt Kim giây phút ấy nên bị lây cái tê tái. Biết mình xúc động mà thiếu can đảm đối diện với sự tình nên tôi lảng tránh, nhìn vội xuống mặt hồ lóng lánh ánh nước màu hoàng hôn.

Rồi đây sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ phải xa nhau, người đi trước kẻ đi sau và nói dại... Chiều nay cũng có thể là lần cuối gặp gỡ không chừng, có ai đoán trước được ngày mai đâu? Tự nhiên tôi thấy yếm thế tưởng như hoàng hôn đang đi trên đầu đã reo rắc cảnh chiều vào tận bên trong tâm hồn. Thôi thì cuộc đời phù du, sau hơn nửa thế kỷ mà còn tìm nhau ngồi bên nhau kể chuyện xưa như chiều nay phải là phép nhiệm mầu.

Bàn tiệc được kê dưới một canopy ngay cạnh bể nước và tôi ngồi đối diện với Huyền. Nàng chính là điểm đặc biệt thứ ba tôi sắp nói đến. Giữa bàn tiệc, tôi đã tuyên bố với mọi người: “Xa nhà lâu hơn các bạn nên hình ảnh người phụ nữ Việt Nam giữa tình yêu và hy sinh tôi chỉ thấy trong văn chương chứ ngoài đời mỏi mắt cũng chẳng tìm ra chẳng hạn lời thơ Hồ Dzếnh Nếu chữ hy sinh có ở đời, tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực, cho lòng cô gái Việt Nam tươi... nhưng chiều nay, tôi vừa gặp người phụ nữ ấy lần đầu tiên trong đời bởi chị Huyền qua cung cách trao đổi khiêm tốn nhỏ nhẹ với chồng đã làm tôi cảm mến. Ấy là tâm tình thẳng thắn từ ý nghĩ buổi ban đầu cuả tôi về Huyền. Được biết trong cuộc sống chị hành nghề dược sĩ và cả ba đứa con chị đều trưởng thành trong ngành y dược.

Tuổi già thường hay kể quá khứ và câu chuyện con cháu, Kim tâm sự những đức tính của chàng rể nàng dâu làm tôi quá đỗi ngạc nhiên. Chàng rể ở gần nhà nên lo cho cuộc sống của vợ chồng chàng từng chi tiết cả nhiều năm nay nhất là khi chàng lâm bệnh... các con đến thăm hỏi một ngày 3, 4 bận. Bạn tôi thật may mắn nhưng chuyện đời thường có sẵn lý do. Tôi bảo: “Người ta có thể giả dối một tháng, một năm nhưng cư xử tốt hơn cả thập niên phải là tình thật mà nếu đã là tình thật thì giống như trái chín ngọt trên cây... Bạn rào cây nào sẽ ăn trái đó!”.

Vợ tôi vẫn thắc mắc về những giọt nước mắt của Kim ban chiều, nó vẫn như còn nóng hổi trước mặt nàng. Giữa bàn tiệc, Thanh hỏi Kim: “Tại sao anh Kim có thể khóc được nhỉ? Em ít khi thấy người đàn ông khóc và anh làm em quá đỗi ngạc nhiên”. Tôi lắng nghe bạn tôi trả lời với chút ngượng nghịu: “Khi đối diện với tình cảm, cái tốt dễ mủi lòng hơn cái xấu nên nước mắt tuôn ra vô tình...” Vâng! Kim đã bị giao động mạnh vì ngỡ ngàng qua cái tình mà các bạn vừa trao tặng.

Thông thường những con người ít nói ít cười, bề ngoài có vẻ lạnh lùng thì nội tâm chính là ngọn núi lửa có áp xuất cao phát động dễ dàng. Tôi nghĩ Kim chính là con người đó! Chơi với nhau cần thành thật và chính xác, nhận thấy bạn tôi đều có hai yếu điểm ấy chẳng hạn khi tôi hỏi: “Kim tuổi chó như tôi à?” Chàng trả lời: “Mình khai gian 48 chứ thực tình 45 hơn Vinh một tuổi”

Trời Cali, đêm về khuya nhiệt độ thường xuống thấp, sợ bạn cảm lạnh nên tôi hỏi chủ nhà chiếc jacket cho Kim choàng lên người. Đến 9 giờ thì thấy mắt bạn mỏi mệt, chúng tôi kiếu về sớm nhưng rồi cũng nán lại thêm nửa tiếng để chụp vài tấm hình kỷ niệm trước khi chở vợ chồng Kim về lại Fountain Valley.

Trên đường về chỉ còn hai đứa chúng tôi. Tiếng xe chạy đều trên xa lộ. Thanh nói: “Anh Kim là một người đặc biệt. Khuôn mặt ảnh có sẵn authority having a firm sense of decorum, cái power ấy làm người đối diện kính nể”. Tôi tiếp lời: “nhưng cái nghiêm nghị autority ấy cũng có từ người gian ác” và cuối cùng nàng kết luận: “của ảnh là do tình thương nảy ra”

Về nhà, tôi mới nhận ra mình đã quên cái kính mát ở nhà bạn Kim, chàng texted trả lời ngay lúc 10 giờ đêm là đã giữ nó. Sáng hôm sau, Kim cho biết đi chơi biển cũng mang theo vì sợ tôi đến không ai ở nhà để đưa lại. Chi tiết đó “nhỏ như con thỏ” nhưng lại chứng tỏ chàng là con người biết nghĩ đến quyền lợi của tha nhân. Cảm ơn Kim, những đức tính của bạn chính là điểm đặc biệt thứ tư và cuối cùng.

Người ta sinh ra có số! Số giầu, số nghèo, số làm lãnh tụ và kể cả... số làm trưởng lớp! Suốt 4 năm Trung học, Kim làm trưởng lớp tôi vì tư cách chàng đã được các bạn và Thầy Cô tín cẩn. Hôm nay, qua một buổi chiều tối tiếp xúc, tôi kết luận cho riêng mình: Kim là một người bạn có nội tâm nhạy cảm vì đa cảm, một người bạn thành thật từ lời nói đến hành động có thể trust như anh chàng trưởng lớp ngày xưa, một trí thức thông minh biết đạo lý, điều hay lẽ phải... và chàng là một con người quan tâm, yêu nước Việt không cộng sản. Giản dị bởi vì người cộng sản không bao giờ có đầy đủ tất cả ba yếu tố căn bản ở trên.

Tôi có hẹn với Kim trưa nay ở quán Thành đường Bolsa để lấy kính và được biết anh chàng DArtagnan Vũ hôm ấy một giờ khuya mới về đến nhà và sáng sớm lại đi “cầy” như chẳng có gì đã xảy ra đêm hôm trước.

Cuối thư, mến chúc các bạn một ngày vui vì nếu chẳng may không vui thì chúng ta cũng mất một ngày.

Thân tình,

Cao Đắc Vinh

Ý kiến bạn đọc
10/09/201515:09:11
Khách
bác sĩ Hoàng Trọng Kim là một học sinh xuất sắc, tài đức vẹn toàn của lớp B4 (Pháp Văn) vào trường Nguyễn Trãi năm 1958.
08/09/201522:23:24
Khách
"Mot Ngay La Nguyen Trai, Mai Mai La Anh Em".
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.