Hôm nay,  

Hàn Gắn Vết Thương

25/04/200000:00:00(Xem: 5660)
Bất cứ vết thương nào cũng có thể hàn gắn miễn là có phương pháp và phương tiện đầy đủ với một tấm lòng. Chỉ hiềm nỗi vết thương tuy lành vẫn để lại vết thẹo... suốt đời.

Tháng 4 năm nay, Oklahoma City kỷ niệm 5 năm vụ đánh bom tòa nhà liên bang có tên là Alfred P. Murrah. Lễ rất long trọng vì có thêm khánh thành đài Tưởng niệm Quốc gia của thành phố. Đài không có kiến trúc cao nguy nga đồ sộ, chỉ nằm trên một mảnh đất rộng nhưng mang nhiều ý nghĩa. Tường phía Đông đường Robinson Ave có một cửa kép, hai cửa cách nhau một chút nhưng phải bước qua cả hai trong thời gian ngắn mới vào được trong khuôn viên khu Tưởng niệm. Đây là “Cửa Thời gian”. Thời gian nào vậy" Khung cửa đầu ghi con số “9:01”, khung thứ hai ghi số “9:03”, tất cả để nhắc nhở đến phút trước sau 9 giờ 02 phút sáng 19 tháng 4 năm 1995, đúng lúc quả bom khủng bố nổ. Bên trong, cạnh một hồ dài nước trong vắt phản chiếu là một khu sân nhỏ rất trang trọng có ghế trống, nhưng không phải dành cho du khách. Tất cả có 9 dãy ghế tiêu biểu cho 9 tầng của tòa nhà bị đánh bom, tổng cộng có đúng 168 chiếc ghế, thay mặt cho 168 người đã chết. Phía sau, bên cạnh một tòa nhà lưu niệm có một khu dành cho trẻ em. Nơi đây một bức tường lát gạch nung có hình vẽ tay, với những thư từ điện văn của các học sinh và thầy giáo trên khắp nước Mỹ gửi về.

Tôi theo sự tường thuật của báo Mỹ phác qua hình ảnh khu tưởng niệm để nói đến chiều sâu của một vết thương đẫm máu ở một thành phố bình dị hiền hòa nằm ngay giữa nước Mỹ. Cũng ngày hôm đó năm 1995, có lẽ chỉ vài phút sau khi bom nổ vì hơn 11:00 giờ sáng theo giờ PDT của tiểu bang California, tình cờ mở TV tôi thấy tin đột ngột (Breaking News) của CNN trên màn hình. Tháng 4 năm ngoái tôi có dịp ghé qua Oklahoma City, trước một cử tọa cả Việt lẫn Mỹ tôi có nhắc lại chuyện này và tôi nghĩ gọi đó là tin ngột tim (Heartbreaking News) mới đúng bởi vì nó quá khủng khiếp, gây chấn động đến tâm can. Khi đi qua trước tòa nhà bị bom, tôi ngậm ngùi tự hỏi tại sao ở ngay giữa nước Mỹ lại có nạn này.

Cố nhiên bom khủng bố đã từng nổ ở Mỹ, chẳng hạn như vụ nổ dưới hầm xe tòa nhà chọc trời World Trade Center ở New York năm 1993 tuy làm cả thế giới quan tâm, nhưng cũng không thê thảm bằng vụ nổ này vì ở New York chỉ có 6 người chết, còn trong tòa nhà ở Oklahoma City có một lớp học sinh đang học và 19 em đã chết vì bom, chết chung với những người dân vô tội, thêm một nhân viên cứu cấp chết trong khi bới đống gạch vụn để tìm người sống sót sau khi bom nổ.

Vết thương thật quá lớn nhưng chiều sâu của nó cũng thật não nùng. Nó để lại biết bao người tàn phế, những nguời khỏe mạnh đang trong tuổi thanh xuân nay bị tê liệt hay suốt đời phải ngồi xe lăn, và những nỗi thương đau khó nguôi cho gia đình những người đã chết. Khủng bố ở đâu cũng có, thời nào cũng có. Nhưng nếu đó là bàn tay của một nước ngoài thù nghịch hay của một tổ chức khủng bố quốc tế thọc vào thì đó là một điều dễ hiểu. Đàng này bom lại nổ vì bàn tay một người Mỹ. Vâng, một người Mỹ cũng như mọi người ở quanh chúng ta, chung đụng trong cuộc sống với chúng ta. Đó là một kẻ nội thù. Tại sao cảnh sát Mỹ bất lực không ngăn chặn được một vụ nổ làm bằng những hóa chất thô sơ nặng hàng tấn dễ thấy" Đó là vì đối phó với kẻ nội thù còn khó khăn gấp bội so với việc đối phó với kẻ ngoại địch.

Kẻ thủ phạm Timothy McVeigh không phải là Cộng sản hay tay sai của bất cứ nước nào bên ngoài. Hắn là người trong tập thể xã hội của nước này, cũng như trong bất cứ cộng đồng dân chúng nào khác. Ba năm trước đây McVeigh đã bị kết án tử hình, còn kẻ đồng lõa với hắn là Terry Nichols chỉ bị xét là có tội vô ý làm chết người. Công tố quận Oklahoma City muốn đưa Nichols ra xử theo cáo trạng tiểu bang vào mùa thu này. Tại sao McVeigh lại hành động như vậy" Hắn không phải là một kẻ khùng điên, và cũng không hành động trong một lúc nóng giận mất trí. Hắn đã chuẩn bị đánh bom từ hàng tháng trước, nhiều lần đã lảng vảng trước tòa nhà để điều nghiên hiện trường. Hắn khai hành động vì thù ghét các nhân viên công lực liên bang, năm 1993 đã xông vào khu Waco của một ông đạo quái gở ở Texas gây hỏa hoạn chết người. Chỉ vì thù ghét liên bang mà đem bom đến đánh vào một tòa nhà có nhiều thường dân vô tội sinh hoạt hay sao"
5 năm đã trôi qua, vết thương vật chất đã được hàn gắn, những người sống sót tàn phế đã có xe lăn, có bệnh viện chăm sóc suốt đời. Người chết đã an nghỉ và được tưởng niệm đến thật trang trọng. Nhưng còn những vết thương trong lòng người sống" Liệu người dân Oklahoma City có tha thứ cho McVeigh hay không" Đã đành tha thứ không phải là quên, nhưng thật cũng khó lòng tha thứ. Vì tháng trước McVeigh đã được truyền hình CBS phỏng vấn trong tù. Hắn không hề tỏ ra một chút hối hận nào. Hình ảnh này càng làm cho người dân phẫn uất. Tha thứ chỉ đến với những kẻ biết ăn năn tội lỗi.

Ngày nay nhiều người nói hãy bỏ qua quá khứ sang một bên để nhìn về tương lai. Câu nói thật hay. Khốn thay có những kẻ mồm nói bỏ quá khứ sang một bên mà bụng nghĩ khác. Cái quá khứ đó, họ vẫn lôi ra khi cần kiếm lợi, trong khi họ muốn người khác quên quá khứ để tiện dụng cho âm mưu của họ. Tôi muốn kết luận bằng câu nói của một bà già ở Oklahoma City có đứa cháu nội chết trong vụ khủng bố: “Tôi cười vào mặt những người bảo chúng tôi bỏ quá khứ sang một bên. Họ không ở trong hoàn cảnh chúng tôi nên họ không biết. Và tôi cũng mong cho họ chẳng bao giờ ở trong hoàn cảnh của chúng tôi”.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.