Hôm nay,  

Thảm kịch mùa Lễ tạ ơn

27/11/201600:11:00(Xem: 9284)
Thảm kịch mùa Lễ tạ ơn
 
Giao Chỉ, San Jose.
 

Chuyện cháu ngoại;
 

C:\Users\Giao Chi\Desktop\luke-go-fund-me3-1479846263.jpg

 
Đêm thứ sáu vừa qua, trước mùa lễ Tạ ơn 2016 một thiếu niên tên Luke Smith 15 tuổi cùng đứa bạn đã làm một liều ma túy LSD. (Lysergic Acid Diethylamide). Một thứ ma túy cao cấp mà bọn nhỏ có thể mua được ngoài đường phố. Ảnh hưởng  từ 12 giờ đến cả ngày. Có thể bọn chúng chơi thuốc quá độ, Luke phát điên vác dao về nhà chém cả bố và ông cậu. Lúc đó khoảng gần 3 giờ sáng thứ bẩy. Khi thằng con vị thành niên đi chơi khuya về nhà say thuốc thì bị phụ huynh la rầy, chuyện rất thường. Nhưng ông bố Smith không biết rằng thằng con lúc đó không còn bình thường. LSD đã biến đứa con thông minh ngoan hiền của ông thành một tên điên. Chém cả bố và ông cậu bị thương. Gọi 911. Lập tức xe cảnh sát, cứu thương và xe cứu hỏa chạy đến. 11 ông cảnh sát quận Santa Cruz từ 3 cơ quan cùng với những con chó nghiệp vụ vây quanh thằng bé.
 
Thằng Luke, Mỹ lai Việt thân thể cường tráng, tóc để dài như tài tử trong phim hải tặc Hoa Kỳ. Khuôn mặt sáng sủa nhưng đang say thuốc rất nặng. Nó phóng lên nóc xe cứu hỏa, tay giơ con dao bấm nhỏ có 4 inch. Cảnh sát hô. Mày muốn gì. Bỏ dao xuống. Luke bỏ chạy. Từ nhà ông bố ở Amesti Rd. nó chạy qua 300 block đường và ngừng lại tại Pioneer Rd. Đoàn cảnh sát rần rần đuổi theo. Vừa chạy xe vừa chạy bộ cùng những con chó.  Rồi cảnh sát vây quanh rất gần thằng bé.. Hình ảnh quay lại toàn cảnh qua máy đeo trên người các ông cảnh sát. Vẫn những tiếng hô. Bỏ dao xuống. Mày muốn gì...Tuy thằng nhỏ chỉ có con dao pocket Knife nhưng 11 ông cảnh sát rất to lớn được huấn luyện và võ trang cùng những baton điện, không ông nào xông vào khuất phục một thằng bé điên. Sau 13 phút thuyết phục đứa bé điên vẫn say thuốc nên không bỏ dao, cảnh sát bèn bắn súng Tasers. Loại súng điện có khả năng chỉ làm đối tượng tê liệt nhưng không sát hại. Một phát trúng tay phải Luke cầm dao, nhưng không kết quả. Luke vẫn giữ chặt con dao. Bèn cho chó đặc vụ K9 vào tấn công. K9 xông vào tấn công tay phải đang cầm dao của Luke. Cảnh người và chó chiến đấu với một vòng tròn cảnh sát đứng bên ngoài thu được trên phim thực là hết sức dã man phi lý . Nhưng đó là chuyện đã xảy ra. Sau cùng, không biết ai là chỉ huy vụ này có ra lệnh hay không. Có tay cảnh sát Chris Vigil với 9 năm công vụ và hàng trăm giờ được huấn luyện về việc giải quyết mọi trường hợp. Lần này Vigil giải quyết bằng cây súng trận nổi danh của Hoa Kỳ. Ông đã bắn một loạt đạn AR 15 tàn khốc vào ngực thằng bé. Luke ngã xuống, tay còn giơ con dao nhỏ bé và chết tức khắc.
 

C:\Users\Giao Chi\Desktop\imagesvgy.jpgÔng Hart, cảnh sát trưởng
 

Vụ thảm sát chấm dứt lúc 3:15 am thứ bẩy ngày 19       tháng 11 năm 2016 tại miền duyên hải Santa Cruz, bên bờ Thái Bình Dương. Đây là vụ súng giết người lần thứ sáu trong năm qua tại vùng đất du lịch thơ mộng ven biển CA và là vụ cảnh sát bắn người lần thứ hai trong hơn 30 ngày vừa qua. Ông Hart, cảnh sát trưởng cho biết việc làm của cảnh sát Vigil là biện phát cuối cùng. Ông nói: Vigil did not do anything wrong. Ông nói về loạt đạn AR 15 không có gì sai trái cả.  
 

Câu chuyện không có gì sai trái cả, hiện đang là đề tài làm cho những ngày Thanksgiving của phụ huynh Aptos High trở thành u ám. Gia đình của cậu bé Luke đau thương đã đành, nhưng tất cả bạn học và những người biết Luke Smith đều đồng loạt lên tiếng khen ngợi thằng bé thông minh, tử tế, học toàn điểm A. Được cảm tình với hầu hết mọi người. Lẽ đi nhiên không ai phủ nhận chuyện chơi ma túy là vô cùng tai hại. Nhưng đem đến cái chết bất thường là điều không ai chờ đợi. Những cô bé mắt xanh tóc vàng bạn học với Luke khóc đẫm lệ nói về người bạn chết thảm thương khi được báo chí phỏng vấn. Hiệu trưởng Margaret Pughe bày tỏ sự thương cảm như dè dặt nói rằng còn quá sớm để đi đến kết luận về trách nhiệm vụ thảm sát nầy. Nhưng người đứng đầu tổ chức thanh thiếu niên tại Watsonville mà Luke là thành viên đã có ý kiến trực tiếp. Joar Opheim nói rằng thảm kịch này phải chấm dứt. Không thể chấp nhận được việc hạ sát một thiếu niên không có súng trong khi hiện trường đầy những cảnh sát và chó. Chúng ta phải làm mọi thứ cần thiết để có được công lý.
 

C:\Users\Giao Chi\Desktop\imagescdr.jpg 3 tên bán ma túy LSD bị bắt
 

Chuyện nhà.

Chúng tôi có đọc San Jose Mercury mỗi ngày nhưng vô tình lại bỏ qua bản tin kể trên. Cô Carina Hoàng, con của trung tá Hoàng Tích Hữu Ái vừa bay từ Úc về đã liên lạc với tôi. Cháu cho biết đứa con trai của cô chị chính là người vừa bị cảnh sát Santa Cruz bắn chết. Chị cháu cũng vượt biên qua Mỹ lúc còn trẻ mấy chục năm trước. Lập gia đình với ông chồng Smith. Sinh được một gái một trai. Dường như sau đó hai người đã chia tay. Đứa con trai đầy hy vọng của người mẹ gốc tỵ nạn Việt Nam mà báo có nói đến chính là thằng nhỏ Luke mới bị bắn chết. Gia đình Carina có mấy anh chị em. Nhưng chỉ riêng Carina Hoàng cư ngụ từ Úc Châu nghe tin đã bay về CA. Những người khác ở vùng Sacramento. Tất cả đều cùng về xum họp trong một lễ tạ ơn rất muộn ở Santa Cruz. Chủ nhật này là ngày thằng nhỏ Luke Smith sinh nhật 16 tuổi. Không phải chỉ có gia đình ty nạn tham dự lễ sinh nhật trong bầu không khí tưởng niệm. Sẽ có tất cả học sinh của trường Aptos High và dân chúng dễ thương của địa phương. Ở đây họ coi nhau như một gia đình . Họ gọi nhau là gia đình Mariner. Xem ra cuộc kết hợp giữa mối tình Việt Mỹ của cha mẹ Luke không phải là trăm năm hạnh phúc. Làm ăn chật vật. Bố và ông cậu của thằng Luke chỉ vẫn là nhân công cho hãng lợp mái nhà. Cả hai anh em ông Mỹ đều bị thằng Luke nổi điên chém mấy nhát nhưng đã bình phục. Mẹ Việt Nam ở riêng đi làm nuôi con. Con gái ở với mẹ. Thằng con trai ở với bố nhưng cũng thường về ở nhà mẹ. Tang lễ của cậu bé với hình ảnh giơ dao đứng trên nóc xe cứu hỏa thách thức sẽ còn ghi dấu cho cả sở cảnh sát Santa Cruz. Khi bị bắn hạ trên đường Pioneer Rd. thằng bé vẫn còn giơ cao con dao lần chót. Hình ảnh ghi lại cảnh đứa nhỏ chiến đấu với con chó trước sự chứng kiến của 11 tay cảnh sát được đưa lên youtube hết sức bất nhẫn. Gia đình của Luke không đồng ý những cảnh sát vẫn muốn đưa ra công khai.


 
Cũng ghi nhận thêm rằng không có chỉ dấu cậu bé dùng dao tấn công cảnh sát. Luke cùng với cơn phê thuốc LSD chỉ đứng một chỗ. Chẳng biết làm gì. Trời đã khuya. Việc thuyết phục chỉ kéo dài 13 phút. Có thể đã quá khuya. Ai cũng muốn giải tán về nhà. Không hề có một nhân vật chuyên môn kiên nhẫn đối thoại như trong phim ảnh. Không ai kiên nhẫn chờ cho nạn nhân giải tỏa được cơn điên LSD. Không nghe nói sẽ kêu mẹ hay chị gái đến để thuyết phục Luke như những bài học căn bản của cảnh sát. Những tay bảo vệ luật pháp ở đây xem ra quá vội vàng. Không hề có một chút kiên nhẫn. Thằng nhỏ hết đường chạy. Không xông vào tấn công cảnh sát. Vậy mà mấy ông thả chó vào cắn thằng bé không xong nên bắn ba phát súng điện cũng không thành công, bên dùng ngay súng trận AR 15. Như vậy từ tên thủ phạm nhỏ bé chết rồi, nó biến thành nạn nhân. Tuổi 15 bước qua 16.  Straight A student. Chưa hết trung học mà đã học thêm cả chương trình College. Cả cộng động thương tiếc. Nếu nạn nhân nằm đó rồi thì bây giờ ai là thủ phạm. Phải chăng ông bố chính là thủ phạm? Bố giết con? Ông gọi 911 để 11 ông cảnh sát của 3 tổ chức đến tham dự cuộc đuổi theo thằng bé 15 tuổi say thuốc. Hay thủ phạm là 11 ông cảnh sát đứng chung quanh coi thằng bé vật lộn với con chó. Tất cả đều muốn mọi chuyện xong sớm đề về ngủ lại. Hay là anh cảnh sát 9 năm cộng vụ với 100 giờ học về việc giải quyết vấn đề giao tế nhân sự trong giờ phút nguy kịch. Anh chỉ nhớ trang cuối cùng và giơ khẩu súng trận đi luôn một loạt đạn tàn khốc. Ông cảnh sát trưởng họp báo 2 lần và tuyên bố thuộc viên của ông đã làm đúng. Không có gì sai cả. Đây là biện pháp cuối cùng. Như vậy không có ai là thủ phạm. Thủ phạm đích thực sẽ không bị bỏ tù. Thủ phạm là LSD và AR 15.
 

Chuyện ông ngoại:  

     C:\Users\Giao Chi\Desktop\imageshuu ai.jpg                                                            
 
Trong khi các gia đình họp mặt dự sinh nhật cậu bé đã ra đi thì ông ngoại của cháu không có mặt. Từ nhiều năm qua cựu trung tá nhảy dù nguyên cảnh sát trưởng Tây Ninh đã nằm trong Nursing Home. Ông không sống với hiện tại. Ông không nghĩ gì về tương lai. Ông chỉ sống với quá khứ. Đầu óc lãng đãng. Lâu lâu ông trốn ra khỏi nhà dưỡng lão. Lúc tìm thấy ông trở về, quầy áo bị rách, mặt mũi xây sát nhiều chỗ. Chắc là đã bị té vào bụi gai hay vườn cây quanh vùng. Ông bình tĩnh báo cáo. Tao vừa quần nhau với cộng sản một trận. Tụi nó đâu rồi? Ông trả lời, chúng chạy hết rồi. Một tay ông tưởng tượng cầm cây M16. Một tay ông tưởng tượng cầm con dao giơ lên cao. Ông không biết rằng thằng cháu ngoại thương yêu của ông cũng đã giơ cao con dao trước khi nằm xuống. Phải mà ông biết được thì chỉ có M16 mới hạ được AR 15. Nhưng ông đâu có xài LSD. Ông vẫn còn tỉnh táo. Chuyện 20 năm quân ngũ vẫn còn nhớ như tuần trước. Chuyện 10 năm tù vẫn tưởng như hôm qua. Nhưng chuyện hôm nay, ông vừa mất đi đứa cháu ngoại. Tuyệt nhiên ông không hay. Gia đình cũng không ai nói cho ông biết. Ông ngoại đã ngoài 80, ông sống bình yên với quá khứ. Mỗi tuần ông ra ngoài phục kích đám cộng sản mò về ở chân núi bà Đen. Trận nào ông cũng toàn thắng. Con dao giơ cao trên đầu, như đứa cháu ngoại đứng trên nóc xe cứu hỏa. Toàn thắng...
 

Chúng tôi với tay Hoàng Tích Hữu Ái vốn cùng là lính trừ bị con nuôi của trường Đà Lạt. Ngày xưa, lúc còn tỉnh táo anh về San Jose thăm tôi. Ngồi độc thoại như Hốt Tất Liệt trong kịch của Vũ Khắc Khoan. Mấy năm sau, bệnh già có lúc tay đã bắt chuồn chuồn, con gái nhờ chúng tôi chuẩn bị cho một lễ phủ cờ. Chiến hữu trên thủ đô CA cho biết mọi chuyện đã sẵn sàng. Dù bây giờ ông chẳng còn nhớ anh em. Người còn đó mà đầu óc đã phiêu bồng. Chúng tôi vẫn xin chia buồn cùng ông và tang gia. Lá cờ dành phủ cho chiến hữu vẫn còn đây. Chờ mãi tưởng người đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây.. Ai ngờ thằng cháu con lai của ông vừa 16 tuổi đã đi trước. Chiến tranh đã qua rồi hơn 40 năm, sao cháu ông lại chết vì đạn súng nhà binh..  
Giao Chỉ, San Jose.

Giao Chi San Jose.   [email protected]  (408) 316 8393

 blank blank blank blank blank blank blank

Giao Chỉ, SanJose City, VietMuseum, Book 1, 2 đã phổ biến, sẽ in 3, 4, 5 đến 12.

Một cuốn $10 Mua sách ghi IRCC 3017 Oakbridge Dr. San Jose CA 95121

Lịch sử ngàn người viết, tác giả ghi chép lại, giữ sách là giữ lửa cho mai sau.

 


Ý kiến bạn đọc
29/11/201602:54:00
Khách
Nhìn chung đây là một cái chết thương tâm. Xin thành thật chia buồn cùng tang quyến và cầu nguyện cho linh hồn Luke Smith được nghỉ yên trong lòng Thương Xót của Chúa.
Tạm miễn bàn nguyên nhân đúng sai. Do gia đình hay do ma túy, bè bạn. Hay do cảnh sát có quyền sát thương (delete) nghi phạm tại hiện trường - Chúng ta những công dân Hoa Kỳ phải mạnh dạn lên tiếng với sở Cảnh sát Địa Phương. hoặc Toà Án tiểu bang đi đến một luật định bắt buộc cảnh sát chỉ có thể vô hiệu sự nguy hiểm của nghi phạm bằng đạn mã tử hoặc thuốc mê. Không biết đã có luật này chưa, nếu có thì áp dụng trong trường hợp nào? Để lực lượng cảnh sát không dùng đó như một lạm dụng không cần thiết và cũng tránh đi một cái kết thương tâm cho gia đình và xã hội. Quyền sống và quyền được làm lại cuộc đời là điều chúng ta phải suy nghĩ và cân nhắc không để cho người thi hành công vụ được khe hở để diễn giải theo ý họ được nữa. MUST STOP !!
28/11/201619:37:43
Khách
Bác NVN rất tàn nhẫn
Cậu bé tưong lai học gioi như vậy mả viết : " " Cũng may mà nó chết ngay, chứ chỉ bắn què thì lại báo hại gia đình và well fare !
Chuyện này có thể kiện, nếu không thắng thì cũng có tiền, giống như tích ngày xưa với Nguyễn thị Bích Câu !
Bác chỉ sợ tổn tiền còn tánh mạng con cháu thiên hạ thì cho đáng kiếp. Thật tấm lòng của bậc trưong thượng này rất hạn hẹp. VN có câu : Nguoi sống hơn đống vàng. Chắc bác quên rồi!
Cần sa có thành luật là do ý cử tri chử mắc mớ gì đến Obama và trách ẩu, không hiểu luật.
Xin thận trọng khi góp ý.
28/11/201617:33:29
Khách
Ngành Police dạy họ nếu bất kỳ ai bất tuân lệnh thì sẽ bắn , và đã bắn là bắn chết , không bắn bị thương . Có như thế mới trị được một đất nước có quá nhiều sắc dân cùng chung sống .
< cầm dao gọt cà rốt ... > bị bắn do không bỏ dao xuống khi nghe lệnh của họ .
Sống ở Mỹ phải tuân theo luật pháp và hiểu luật pháp để không oan mạng .
28/11/201603:55:08
Khách
Rất cảm ơn Phó Thường Dân đã cho ý kiến rất chính xác.
Hãy nhìn khuôn mặt của những người bán LSD. Họ là những thanh niên còn rất trẻ, có thể họ cũng là những người đã và đang là con nghiện LSD, bán LSD cho bất cứ ai cần đến để có tiền xử dụng tiếp LSD cho chính bản thân. Họ chỉ là những người bán lẻ tẻ . Người có tội thật sự phải tính đến là những người bán sỉ, những đường dây buôn lậu ma túy vì lợi nhuận khổng lồ mà đánh mất lương tâm. Hiện giờ còn phải kể tội thêm những người đã và đang phê chuẩn cho việc hợp thức hóa xử dụng cần sa: mỗi người đã thành niên trở lên có quyền sở hửu một ounce cần sa . Hãy nghĩ xem, một sinh viên trẻ nào đó muốn bán cần sa cho bạn học với lý do là cần tiền để đóng học phí . Rồi những người bạn sinh viên thấy việc mua bán nhẹ nhàng mà thu lợi được nhiều cũng bắt chước kiếm tiền bằng cách này thì thật là tai hại cho thế hệ trẻ, là tương lai của đất nước.
Đạo luật về việc hợp thức hóa xử dụng cần sa chỉ được đưa ra bàn thảo và phê chuẩn trong nhiệm kỳ của tổng thống Obama.
27/11/201621:03:04
Khách
Với tôi, thảm kịch bắt nguồn từ chuyện cha mẹ ly dị nên em Luke chỉ có một nguoi cha săn sóc thay vì cả hai cha mẹ.

Nếu em ở với mẹ, em có thể không bị giết chết.
Mẹ VN tuy hiền lành nhưng rất cương quyết về việc ngăn chận con dính vào ma tuý. Một bà mẹ VN goá chồng tôi biết có cậu con trai con một, hỗn hào bất trị, trốn học, nhưng bà ta tha thứ cho đến khi bà tìm dược gói heroines trong cặp của nó. Bà ra tối hậu thư là chỉ tha thứ cho nó lần đầu, lần thứ hai bà sẽ giao nó cho Police, coi như không có nó.

Cậu này học xong high school loại dành cho deliquent students rồi vào lính qua Iraq mấy năm, học nghề sửa computer, nay có việc làm tốt trong chính phủ, lưong khá, ổn định và trở nên có hiếu với mẹ.

Bà mẹ VN sẽ không gọi Police khi con cái nỗi loạn vì biết Police đến thường thì hay bắn chết nguoi để xong phận sự.

Kẻ hèn này có học hai khoá về Criminal Justice ở college nên biết Police không nhìn nguoi như bình thường mà luôn luôn nghi ngờ; họ tìm lỗi để phạt và sẵn sàng rút súng bắn khi chớm nghi ngờ. Nếu bạn có một hành động nhỏ như cho tay vào túi quần hay mở glove compartment của xe, thì họ nghĩ là bạn tìm súng.
Cầm dao gọt cà rốt trong bếp khi họ bước vào nhà do hàng xom báo cáo có hai em bé chơi ngoài đường không ai canh chừng cũng đủ cho họ bắn chết bà mẹ chúng, cô Câu Trần vốn ốm yếu chưa đến 100 pounds.
Có lẽ vì Police quá lo cho an ninh của chính họ!
Cầm đồ chơi, cầm súng giả truớc mặt Police hay phản kháng họ khi bị giữ ngoài đuờng đều là những chuyện dại dột đưa đến uổng mạng.

Phim ảnh Mỹ glorify vai trò anh hùng của Police hy sinh cho sự an toàn của dân chúng nhưng họ sống trong sự căng thẳng nhiều quá, chứng kiến tội lỗi của con nguoi nhiều quá nên hay giết nguời làm nhiều nguoi cảm thấy
sợ khi Police can thiệp.

Tránh xa là hơn.
27/11/201615:05:15
Khách
Thật đáng thương !
Nguyên nhân chính vẫn là thuốc, Obama đã cho dùng thuốc bán thuốc phải không tác giả Giao Chỉ sang số xe ?
Tại sao Giao Chỉ sang số xe lại không hô hào dân Cali biểu tình thật đông để phản đối việc cho bán thuốc và chích thuốc thoải mái để đến nỗi ngày nay gây tai họa cho gống nòi mình ?
Gia đình cũng cho con trẻ thoải mái mà, con nít không có tiền, cha mẹ chu cấp nên đây là gía cuả buông thả, của tự do ! Cũng may mà nó chết ngay, chứ chỉ bắn què thì lại báo hại gia đình và well fare !
Chuyện này có thể kiện, nếu không thắng thì cũng có tiền, giống như tích ngày xưa với Nguyễn thị Bích Câu !
27/11/201612:32:28
Khách
Tội nghiệp thằng bé 16 tuổi học giỏi tương lai đầy hứa hẹn vậy mà bị dính vào LSD nên ra nông nổi. Thủ phạm là kẻ bán ma túy, không phải cảnh sát hay ông bố Mỹ. Mỹ khi có ai hành hung là kêu cảnh sát. Cảnh sát thấy ai không nghe lệnh là nổ súng dù cầm dao nhỏ hay súng giả, dù là con nít hay đàn bà họ như rôbô chỉ ra lệnh ai không tuân là nổ súng (đảng dùi cui Mỹ) là vậy. Bài học cho người Việt gốc Mỹ: nên để ý đến con cái trước khi quá trể, không nên gọi cảnh sát khi không cần thiết nếu không bị nguy hiểm, giải quyết chuyện tranh chấp với nhau tốt hơn là nhờ cảnh sát, gọi CS thì chỉ có chết mà thôi. Làm sao có nơi nào là thiên đường trên trái đất này. Cảnh sát Canada mà tôi biết trước kia không có hành vi giết dân bừa bải so với Mỹ, có lẻ nước Canada không có luật cho mua súng cá nhân. Nước Mỹ hiến pháp bảo vệ dân có súng vì an toàn cá nhân nhưng hậu quả là giống như phim cao bồi Mỹ lúc mới lập quốc bắn giết xẩy ra hằng ngày ở nước Mỹ bây giờ, làm sao cảnh sát không thành rô bô ? Cảnh sát Mỹ mấy năm gần đây bị ám sát và phục kích do dân da màu, cảnh sát không thương tiếc bất kỳ ai không tuân lệnh buông súng hay dao, họ bắn chết ngay không do dự. Một phút thương tiếc cháu trai Luke Smith và chia buồn với thân nhân người Việt nhất là người mẹ và ông ngoại của cháu. Thành ra nói cho cùng thủ phạm là những kẻ bán ma túy đủ loại. Quí vị nên suy nghỉ lại là TT Phi giết bọn buôn ma túy là có lý do ?
Một người Việt quan tâm.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.