Hôm nay,  

Việt Tộc Sanh Tồn: Vô Cảm, Hèn, Sợ hay Bán Nước

13/07/201808:50:00(Xem: 6509)

2018-07-13: Việt Tộc Sanh Tồn:

 

Vô Cảm, Hèn, Sợ hay Bán Nước!

 

Phan Văn Song

 

- Không có can đảm nêu ý kiến mình kể như không có ý kiến - N'avoir pas le courage de son opinion, c'est n'avoir pas d'opinion.
 
Pensées et maximes  - Tư tưởng và châm ngôn(1867) Émile de Girardin (Nhà báo1806-1881)

 

Mở: Nước đã mất rồi. Không còn hy vọng Thoát Trung. (Trúc Giang MN)

 

Xin phép tác giả Trúc Giang được mở bài viết của chúng tôi bằng lời tựa của bài viết tác giả ngày 7/7 nầy, và cũng xin phép tác giả Trúc Giang được trích hoặc lấy ý của bài viết của tác giả. Lý do: chúng tôi đồng ý với những ý kiến và lập luận của tác giả, nên dùng lập luận hay ý kiến riêng tư đều dư thừa. Xin cảm ơn tác giả Trúc Giang, người viết Phan Văn Song. 

...

« Việt Nam đã lệ thuộc vào Trung Cộng từ lâu rồi, còn gì nữa mà mất, mà “Thoát Trung”?. Đảng CSVN, từ thời Hồ Chí Minh cho đến ngày nay, đã từng bước dâng đất, dâng biển cho Tàu Cộng. Đúng là Việt Nam đang ở thời kỳ Bắc thuộc lần thứ 5. Nguyễn Cơ Thạch đã xác nhận: “Một thời kỳ Bắc thuộc rất nguy hiểm đã bắt đầu”

Hiện tại, những tin “hot” trên youtube như “Nguyễn Phú Trọng bàn giao chính quyền”, “Trần Đại Quang âm mưu đảo chánh”, thơ của Nguyễn Tấn Dũng kêu gọi biểu tình… chỉ là những tin vịt, giả mạo, nhưng dù sao cũng có những ai đó đã “bức xúc” và mong muốn như thế.

Tôi viết bài nầy không phải để làm nản chí những người Việt Nam yêu nước, dấn thân đấu tranh bảo vệ chủ quyền của dân tộc chúng ta. Điều tôi muốn nhấn mạnh là, thật sự nước Việt Nam đã mất chủ quyền, do bọn Việt Cộng đã dâng đất nước nầy cho quan thầy Trung Cộng. Sở dĩ đại đa số người dân chưa nhận ra điều đó (mất nước), là do bọn Hán ngụy đã ma giáo dàn dựng những màn lừa bịp rất tinh vi, sử dụng những từ ngữ đẹp đẽ để qua mặt người dân, mà chỉ có bọn họ hiểu với nhau mà thôi.

Lực lượng công an là công cụ trấn áp để bảo vệ Đảng “còn Đảng thì còn ta”. Quân đội thì không còn ý chí chiến đấu, một mặt lo đếm tiền kinh doanh, một mặt bị kiểm soát chặt chẽ. Quân đội bất khả dụng.

Sinh viên Việt Nam không dám đấu tranh vì sợ bị đuổi học, không cho làm việc.

Chỉ còn quần chúng nhân dân. “Cách mạng là sự nghiệp của quần chúng”, nhưng đại đa số quần chúng mắc bịnh vô cảm. Vô trách nhiệm đối với xã hội, dân tộc và tổ quốc. Đó là hậu quả của trên 60 năm bị chế độ Cộng Sản cai trị.

Đối tượng mà chúng ta cần vận động là tuổi trẻ và quần chúng nhân dân.

Chẳng lẽ 90 triệu người Việt Nam tuyệt vọng chờ ngày bị diệt chủng hay sao? »…

1/ Nay, Chánh Trị đã bán Nước, bỏ rơi Người Dân, quên Tình DânTộc:

Đã  hơn một tháng rồi ròng rã, sôi sục, qua những phát biểu, qua những biểu tình phản đối của toàn thể người dân khắp ba miền đất nước, của toàn thể các cộng đồng gốc Việt tại hải ngoại khắp năm châu đã nói lên sự phẫn nộ của người dân đối với Nhà Cầm quyền Công Sản Hà nội. Thế nhưng, phẫn nộ như thế, phản đối như thế, Luật Đặc Khu vẫn không bỏ, trái lại Đảng Cộng Sản tiếm quyền, ngụy quyền, xảo trá, đang cho người đi viếng từng gia đình ép buộc các gia chủ phải ký tên thuận cho Nhà Nước Cộng Sản Bán Nước!

Như mọi người Việt chúng ta, trong hay ngoài nước chúng ta đã biết rõ, và bài viết của tác giả Trúc Giang cũng đã nói rõ: «  Ngày nay Đất Nước Việt Nam đã mất rồi! Dân tộc Việt chúng ta đang trên tiến trình Hán Hóa! ». Chính người Cộng Sản cũng biết rõ. Bằng chứng, một tướng Việt Cộng của Quân đội Nhân dân cũng đã nói rõ trong một You Tube rằng: « ... suốt chiều dài của lịch sử  ta, chúng ta đã bị Tàu đô hộ 4 lần rồi, ... và trong 23 lần quân dân đất nước (Đại) Việt chống giặc ngoại xâm, đã 21 lần chống giặc Tàu - 1 lần  chống Pháp, 1 lần chống Mỹ,…! »

 

Nhưng ngày nay, và đây, lần thứ 5 Tàu đã và đang hoàn toàn đô hộ ta:

 

1.1- Việt Nam lệ thuộc Tàu về chánh trị: (đầu não - đã đành – vì Văn Tự Bán Nước đã ký):

 

Cán bộ cao cấp Việt Nam đều phải qua Trung Quốc thụ huấn. Phải học những bài học định hướng dư luận:

 - đối với dư luận Việt Nam – 16 chữ vàng, 4 chữ tốt, hay sai tên Bùi Hiền nghiên cứu đề nghị thay đổi cách viết chữ quốc ngữ Việt bằng cách viết bính âm-pinyin kiểu Tàu. Buộc Bộ Chánh trị Đảng Cộng Sản Hà nội thái thú, thi hành tất cả những cam kết với Tàu Cộng.

 - đối với dư luận Tàu, rằng “Dương Khiết Trì qua Việt Nam dẫn đứa con hoang đàng về nhà”!

 - và, nhục nhã thay, cho dân tộc Việt Nam! Tàu Cộng bắt buộc mọi lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam  tất cả các cấp, Đảng hay Nhà Nước đều phải qua « khấu đầu dưới trướng liệu điều kêu ca  (Kiều)» hầu Beijing, xin phép, nhận chỉ thị, lệnh lạc, trước khi xuất ngoại, và đặc biệt qua Mỹ!

 

1.2- Việt Nam lệ thuộc vào Tàu về kinh tế: ( miếng ăn bao tử! Một thực tế phũ phàng):

Nhập siêu: Việt Nam nhập siêu: -32,3 tỷ US$ đối với Tàu. Cán cân thương mại mất cân bằng. Việt Nam mua hàng Tàu nhiều hơn bán hàng cho Tàu. Lỗ nặng!

Chẳng những lỗ, mà hoàn toàn nương tựa vào hàng hóa căn bản và nguyên liệu Tàu. Điển hình, Việt Nam đang nhập 110 món hàng với giá 37 tỷ USD. Nếu Tàu đột ngột ngưng bán các món hàng, trong ấy, có một số nguyên liệu hay thiết bị căn bản sẽ làm tê liệt những hoạt động kỷ nghệ của Việt Nam ngay! Chưa kể cạnh tranh bất cân bằng, do hàng tiêu dùng Tàu được bán phá giá - dumping làm kiệt quệ ngành kỷ nghệ Việt Nam. Hàng Tàu nhập cảng giá rẻ hơn hàng nội địa Việt Nam!

1.3- Quy chế đối đãi đặc biệt nhơn danh tình hữu nghị về đầu tư và xây dựng (thái độ nô lệ):

Các hàng thầu Tàu chiếm 90% các cuộc đấu thầu trọn gói EPC (EPC=Engineering, Procurement, Construction-Thiết kế, Mua sắm, Xây dựng – Gói thầu lãnh toàn bộ công trình - từ A đến Z - của một dự án). Nhà gọi thầu (Việt Nam) chỉ chờ hoàn tất, trả tiền, nhận chìa khóa, bàn giao là xong (Nếu là Nhà Nước Việt Nam thì nhận ngược lại tiền cò huê hồng hưởng lợi).

Ngày nay, Tàu Cộng hầu như đã chiếm và thắng tất cả mọi đấu thầu của mọi dự án của những ngành chiến lược của Việt Nam  như: thủy điện, nhiệt điện, xi măng, hóa chất, kim loại, bauxite…

Và nguy hiểm hơn!

1.4-  Hán Hóa bằng Tư tưởng Văn Hóa:( Trí tuệ, tương lai – Diệt chủng Việt tộc! )

Đã có một Viện Khổng Tử ở ngay Đại học Hà Nội. hoàn toàn do Trung Cộng điều hành, từ nhơn viên giảng huấn,  đến chương trình học. Một thí dụ: chương trình giáo dục bằng tuyên truyền, rằng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Tàu. Sanh viên tốt được cấp học bổng sang du học Tàu. Ra trường, nếu đạt yêu cầu, được chọn vào dạy học tại Viện nầy. Tóm tắt lại, là đào tạo những viên chức nô bộc phục vụ Tàu, kiểu Hồ Chí Minh vậy!

1.5- Phố Tàu mọc lên khắp nơi trên đất nước Việt Nam: (Chiếm đất - Những Đặc khu trá hình)

 

Trên khắp toàn đất nước Việt Nam, hầu như chỗ nào cũng có những khu phố Tàu.  Có những cái lớn, đồ sộ, hoàn toàn như một thành phố Tàu riêng biệt như ở Quảng Ninh, Đà Nẵng, Nha Trang, Bình Dương ... với những cộng đồng hoàn toàn Tàu với những phong cách, sanh hoạt. từ nhà cửa trang hoàng, bảng hiệu, tên đường, phong tục, tập quán đến luật lệ, đều riêng biệt Tàu. Khép kín! Dân Việt không nhập Luật Việt không ứng!

Từ năm 2008, người Tàu lại được tự do đi lại khắp nước Việt Nam - chiếu khán nhập cảnh được bỏ. Đất Việt -  đất Tàu là một! (Nhưng dân Việt dân Tàu là HAI! Tàu sẽ là chủ, Việt sẽ là tớ)

1.6- Du khách Tàu: (Lại một Đại Họa nữa!)

Du khách Tàu chiếm 1/3 số du khách. Trong 3 tháng đầu năm 2018 đã có 1.38 triệu người Tàu đến Việt Nam. Du khách đông đảo như thế nhưng các cửa hàng người Việt không có thu nhập bao nhiêu  Khách Tàu CHỈ đến mua, ĂN XÀI ở các CỬA HÀNG CỦA người TÀU! Nói tiếng Tàu, ăn món ăn Tàu, ngủ giường Tàu, khách sạn Tàu ... xài Tiền Tàu - nhân dân tệ – « châu về hợp phố » Tiền Tàu trở về Tàu! Thí dụ: có ngày, hơn 10,000 du khách Tàu đến thăm Vịnh Hạ Long, và đi tour! Cũng trên 600 chiếc tàu của người Tàu có giấy phép hành nghề. Tiền Tàu rồi cũng về Tàu. Việt Nam  ta « trớt quớt!»

1.7- Việt Nam lệ thuộc Trung Cộng về quân sự: (Sơn hà nguy biến)

Tàu Cộng đã chiếm đầu não, Tàu Cộng đã chiếm trí tuệ, Tàu cộng đã chiếm bao tử, như chúng ta đã thấy! Nay, Tàu Cộng lại cần phải cột tay, buộc chơn Việt Nam chúng ta lại, bằng phải kiểm soát Quân đội Nhân dân Việt Nam. Thoạt đầu bằng chiếm các yếu điểm chiến lược qua những Đặc Khu thuê mướn của Việt Nam, tuy nói rằng kinh tế, tuy nói rằng kỷ nghệ, nhưng thật sự đều là quân sự chiến lược cả… Công sở có thể biến thành công sự chiến đấu, công nhơn biến thành quân nhơn, cơ khí biến thành vũ khí ...Trung Cộng lại, được Đảng Cộng Sản Việt Nam ngu dại, bán nước, cho thầu thiết kế toàn diện hệ thống máy tính cho Tổng Cục 2, tình báo của Bộ Quốc Phòng Việt Nam! Chẳng những giao toàn bộ phần cứng, Bộ Quốc Phòng Việt Nam và toàn bộ hệ thống máy tính nhà nước Việt Nam lại giao cả phần thông minh và phần mềm cho Tàu Cộng bằng cách thuê dịch vụ máy tính của công ty Hoa Vi (Huawei) của Tàu Cộng. Do đó, Tàu Cộng đã nắm toàn bộ đầu não chiến lược, Tàu Cộng không cần gián điệp, đã có máy điện tử thay người « nằm vùng » trong Ban Quân sự Việt Nam rồi. Thảo nào Tàu Cộng đã từng đe dọa rằng chỉ trong một tiếng đồng hồ họ sẽ đánh chiếmtoàn bộ lãnh thổ Việt Nam từ Hà Nội đến Sài Gòn.

2/ Hy vọng chỉ còn nơi: Lưỡi Gươm Thiêng Cứu Quốc: Quân Đội Nhân Dân:

Trước hàng vạn ngưởi dân biểu tình khắp nơi trên đất nước, chống hai Dự luật Đặc khu Kinh tế và An ninh mạng, phản đối Đảng Cộng Sản Hà nội  Bán Nước cho TàuCộng và Bịt Miệng NgườiDân, một video clip trên youtube ghi lại buổi lễ tri ơn các bộ đội đã tử trận và những người đã tham gia trận chiến Vị Xuyên, Hà Giang (1985-1989), Thiếu tướng Nguyễn Đức Huy, cựu Tham Mưu Trưởng mặt trận Vị Xuyên, (Hà Giang) thời gian 1985-1989, cựu Tư lịnh QuânKhu 7, đã kêu gọi bộ đội Việt Nam phải chống quânTàu Cộng. Trong buổi họp mặt các cựu chiến binh tham gia mặt trận Vị Xuyên, hôm đó, Thiếu tướng Nguyễn Đức Huy đã nêu rõ: « Trung Quốc xâm lược Việt Nam, chớ không phải xung đột biên giới như người ta nói »! Thiếu tướng Nguyễn Đức Huy cũng mô tả đó là trận chiến ác liệt nhứt. Trung Quốc đã huy động nửa triệu quân, tấn công xâm lược đã giết chết hơn 5,000 cán bộ, bộ đội Việt Nam tại mặt trận Vị Xuyên. Hàng ngàn bị thương, hàng trăm bản làng bị phá hủy… Để kết luận, Thiếu tướng Huy xác định rõ ràng rằng Trung Cộng là quân xâm lược và kêu gọi quân đội Việt Nam đứng lên chống Tàu Cộng và tay sai bán nước!

Thế nhưng, tác giả Trúc Giang, tuy đau lòng nhưng thực tế, vẫn bi quan nhận xét rằng « kêu gọi thì kêu gọi, nhưng bộ đội ta đang ham mê đếm tiền. Tử trận thì tài sản để lại cho ai? Lời kêu gọi của tướng Nguyễn Đức Huy là tiếng kêu giữa sa mạc ».Tóm lại, tác giả không có một chút hy vọng nào ở Quân Đội Nhân Dân Việt Nam cả! Vì âm mưu thâm độc của Hán ngụy là mua chuộc và kiểm soát quân đội rất chặt chẽ. Và tác giả Trúc Giang còn nghĩ rằng « Sở dĩ Quân đội Việt Nam không đứng về phía Nhân dân Việt Nam ... chỉ vì Quân đội Việt Nam là một quân đội Cộng Sản chớ không phải là Quân đội Nhân Dân! Quá Sợ Đảng, quá Hèn Nhát  Tham Tiền, Tham Sống! Đảng đã cho quân đội kiếm tiền. Khi trở nên triệu phú rồi thì phải bảo vệ đảng để bảo vệ tánh mạng và tài sản.  Lời kêu gọi của Thiếu tướng Nguyễn Đức Huy như tiếng kêu giữa sa mạc. »

Ngày nay ai ai cũng biết rằng Tàu đã nắm toàn bộ vận mạng của Dân tộc Việt Nam. Đảng Cộng Sản Việt Nam đương quyền đã Bán Nước cho Tàu. Và thử hỏi Quân đội, nếu VÌ kẹt Đảng, không thể làm gì được, vậy PHẢI làm sao để Ngăn Chận Đảng bán nước cho Tàu?

 Như bài viết tuần trước chúng tôi một lần nữa xin chỉ một lời kêu gọi:

 Các anh các chị bộ đội, các chiến sĩ Quân đội Nhân Dân Việt Nam, lưỡi gươm thiêng cứu quốc!

Hãy một lòng vứt bỏ « cái áo Đảng Cộng Sản Bán Nước, cái áo Đảng Cộng Sản ngoại lai » đang máng vào thân thể các anh các chị đi! Hãy trở về  khoác cái áo Dân tộc vào cái thân thể của người Đại Việt hào hùng, noi gương tổ tiên của chúng ta, những người Đại Việt, độc lập, tự do, oai hùng,  với, nào Ngô Quyền đại phá quân Nam Hán, nào Lê Đại Hành, nào Lý Thường Kiệt đuổi quân Tống, hãy nối gót Trần Hưng Đạo ba lần chống quân Nguyên, hay Lê Lợi đuổi quân Nhà Minh hay Quang Trung đại phá quân Thanh. Hãy noi gương hai Bà Trưng, Bà Triệu… đánh đuổi ngoại xâm! 23 lần dân Đại Việt ta đánh giặc ngoại xâm, 21 lần đều đánh giặc Tàu!

Hãy hãnh diện trở về với cái oai dũng cứu nước giữ nòi của người Đại Việt đi! Đã 21 lần Đại Việt ta bị xâm lược bởi chính người Tàu, người anh em láng giềng môi hỡ răng lạnh, núp sau 16 chữ vàng huynh đệ với Đảng Cộng Sản Việt Nam đồng chí, núp với tình huynh đệ chi binh với Quân đội Nhân Dân Việt Nam chiến hữu, để lấn đất, đoạt đảo, chiếm biển... Mà những trận đánh cuối cùng là đối với các đồng đội của các  bộ đội các chiến sĩ Quân Đội Nhân Dân Việt Nam đồng đảng đồng chí.

Do đó hiện nay trên thế giới, chỉ có các chiến sĩ, các bộ dội của Quân đôi Nhân dân Việt Nam là những chiến sĩ có kinh nghiệm nhứt đã  tác chiến chống  Quân đội Cộng Sản Tàu: - những trận đánh vào năm 1979 khi quân Tàu tràn qua biên giới Việt Nam ta và quan trọng nhứt 10 năm chiến tranh giữ nước 1979-1989!

Là bộ đội của Quân đội Nhân dân Việt Nam, các anh các chị KHÔNG bao giờ ngày 17 tháng Hai năm 1979? Và không bao giờ quên ngày 14/03/1988, ngày « Ra trận cấm nổ súng” của trận hải chiến Trường Sa – và không bao giờ quên 64 thủy binh Việt Nam đã thiệt mạng ? Chỉ vì chính do Đảng Cộng Sản  Hà nội đã phản bội nhơn dân Việt Nam và Quân đội Nhân dân Việt Nam khi ra lịnh « cấm nổ súng », giữ đúng kế hoạch DÂNG đảo Gạc Ma và 6 đảo  khác ở Trường Sa cho Tàu! Và chắng KHÔNG BAO GIỜ QUÊN cuộc chiến suốt 10 năm, giữ biên giới 1979 -1989, tại chiến trường Cam bốt Chia?  Vậy thì Tàu – Ta, Bạn hay Thù?

Nếu là Quân đội Cộng Sản Việt Nam, thì khỏi nói, vì là bạn với quân Tàu, cứ việc rước Tàu vào! Nhưng nếu là Quân đội Nhân dân, thì PHẢI BIẾT mình là THÙ với quân Tàu cướp nước!

 Hãy giữ Tinh Thần và Vai Trò Quân đội Nhân Dân Việt Nam!

Hãy một lần, hãnh diện trở về với người Việt Nam, trở về làm người Đại Việt. Hãy hãnh diện không để Tàu xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam? hảm hiếp, đàn áp đánh đập đồng bào Việt Nam? Hãy về với dân tộc Đại Việt! Hãy cùng toàn dân Việt dẹp Cộng đuổi Tàu!

Để Kết Luận:

Chúng tôi xin trích lời của tác giả Bảo Giang (Dân làm Báo) nhận định về tình trạng xã hội ngày nay, tại Việt Nam, đầy dối trá, vô cảm, hèn sợ của người dân.

« ... chế độ này vẫn luôn luôn thay nhau truyền đi những gian trá, không phải để mà sống, nhưng là ngự trị, chiếm đoạt. Phần người dân, muốn sống cũng phải theo đó, lừa gạt nhau mà sống cho qua ngày. Ngoài ra, không còn cách nào khác? Tại sao?  Tại vì nơi đó có Hồ Chí Minh. Nơi đó có cộng sản. Còn Hồ Chí Minh, còn cộng sản thì còn gian trá và còn ngập tội ác. Vì gian trá chính là lẽ sống của chúng. Theo đó, muốn cho xã hội có một ngày mai tốt đẹp hơn, điều duy nhất chúng ta cần phải làm là cùng nhau đứng dậy triệt hạ gian dối, hoặc truất phế, trừ khử nó ra khỏi xã hội, ngõ hầu đem lại cuộc sống trong lành, an bình cho ngày mai. Trường hợp, chúng ta không hành động, không lên tiếng thì chúng ta chính là những kẻ đang tiếp tay triệt hạ sự thật và triệt tiêu cuộc sống trong lành của những thế hệ con cháu chúng ta. »

Dó đó, trách nhiệm ngày mai là ở mỗi chúng ta:

Ở Hải ngoại, mỗi người một vẻ, làm sao nói rõ cho láng giềng, bạn bè cùng sở biết Việt Nam hiện nay đang bị bọn Côn đồ Cộng Sản Bán nước cho Côn đồ Tàu Cộng: Biểu hịện bằng  Biểu tình,  bằng không về Việt Nam, không gởi tiền về, viết tờ rơi, tract cắt nghĩa phân phát cho bạn bè ngoại quốc, người đi làm, vào sở xin nghỉ một ngày để tạo chú ý, cắt nghĩa cho chủ cho đồng nghiệp, tạo chú ý dư luận,  tẩy chay, boycott product made in China, made in Viet Nam… tạo event đêm không ngủ, tháp nến, cầu nguyện, nói chuyện tại các nhà Thờ người ngoại quốc, cùng với các bạn hữu sở tại. Bớt đi những cuộc nói chuyện giữa người Việt Nam… Phải làm sao gặp các cộng đồng ngoại quốc… tạo dư luận với người bạn ngoại quốc… Đó là backing, là hổ trợ cuộc chiến đấu của người Việt trong nước để tình lại Nhơn Phẩm, tìm lại Tình Người, tìm lại tình Yêu Nước, tìm lại một Đất Nước Tự Do, Công Bằng Nhơn Ái và Nhơn Bản!

Ở trong nước, mong mọi người dân một lòng nói rõ lòng, tỏ rõ Tình Yêu Nước là giữ đất, giữ làng, giữ xóm, giữ Quê Hương, xứ sở, không cho người Tàu xâm nhập. Không tiếp xúc người Tàu, tẩy chay người Tàu, … đuổi người Tàu đi... không sanh hoạt du lịch gì gì với người Tàu cả!

Mong Quân đội Nhân Dân trở về phục vụ Nhân dân Việt Nam. Mong Công An Việt Nam trở về phục vụ người dân Việt Nam, giữ trật tự làng xóm cho người dân Việt Nam 

Chính Nhân Dân Việt Nam làm lụng và nuôi nấng Quân đội, Công An Viên Chức Việt Nam, chớ Đảng Cộng Sản không nuôi nấng Quân đội và Công An và Viên Chức Việt Nam.

Dẹp Cộng Sản là giữ được Quê Hương Xứ Sở, tránh bị Hán Hóa, Tàu Cộng xâm lược!

Việt Nam Muôn Năm! Dân tộc Đại Việt Bất Diệt!

Hồi Nhơn Sơn, ngày đội Đội Túc Cầu Pháp Vào Chung Kết

Phan Văn Song

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.