Hôm nay,  

Viết Về Chế Độ Ăn Uống Của Tù Cải Tạo Trong Lao Tù CS

22/08/201800:00:00(Xem: 7750)
Phú Bùi

 
Nói đến chế độ nuôi sống tù nhân cải tạo, nếu không đề cập đến âm mưu thâm độc của CS đã đầy đọa khổ ải và nuôi dưỡng tù nhân tồi tệ như thế nào là môt điều vô cùng thiếu xót, Thật vậy sau 30-4-1795 CS cưỡng chiếm hoàn toàn miền Nam VN, chúng đã có âm mưu thâm độc bằng cách kêu gọi tất cả moi người phục vụ cho chế dộ cũ phải trình diện ở 1 số địa điểm để tập trung học tập trong các lao tù CS với danh hiệu mỹ miều la ø“trại cải tạo” và mang theo lương thực 10 ngày theo chánh sách khoan hồng và nhân đạo của chính phủ CM miền Nam VN.

Mới đầu, thể theo thông cáo, toàn thể anh em phục vụ chế độ cũ đều tự giác hưởng ứng ghi danh đi ở tù ở những địa điểm tập trung điển hình như trường nữ Trung học Gia Long Saigon, sau đó CS di chuyển anh em tới Trại tù Tam Hiệp Biên Hòa, nơi trước đây từng là Trại giam giữ những tù binh CS với 7 hàng rào kẽm gai bao vây chung quanh trại để ngăn ngừa CS trốn trại, thì sau này điều mỉa mai và bất hạnh thay chính nơi đây lại là nơi giam giữ những tù nhân cải tạo.

Sau 10 ngày trôi qua, anh em cầm tờ báo lên văn phòng CS trực trại đưa yêu sách đòi xét trả tự do thì được tên CS thản nhiên trơ trẽn trả lời: các anh mới chỉ được tập trung lại chưa có học tập gì cả ma øđã đòi về nhà là nghĩa làm sao, bấy giờ anh em mới bật ngửa ra là đã bị CS chơi chữ với cú lừa thế kỷ. Thật còn gì thấm thía thía hơn với câu nói để đời của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu khi còn sanh tiền: “Đừng có nghe những gì CS nói, mà hãy nhìn kỹ những gì CS làm.”

Thế là anh em chế độ cũ đành phải cam tâm chấp nhận ở tù với chiêu bài phải học tập tốt, lao động tốt mới dược CM cứu xét tha về sớm đoàn tụ với gia đình.

Không biết vô tình hay cố ý, CS đã nuôi dưỡng tù nhân cải tạo không thua gì  nuôi 1 con súc vật với những loại thực phẩm như: Gạo mục chỉ còn 2/3 chất bổ dưỡng (gạo do trung Cộng viện trợ cho CS trong chiến tranh VN, để lâu ngày kho đã bị mọt ăn mục nát), Bắp đỏ (Bắp dùng cho súc vật), bo bo, ăn no nặng bụng khó tiêu, và mì lác (gồm cả đầu khai mì khô cứng , xen lẫn cát vì phơi ngoài trời dãi dầu bao mưa nắng, gió bụi trộn lẫn cát theo thời gian). Còn thực phẩm thì chỉ có nước muối ( muối hột quậy trong chảo nước sôi rồi để chất cặn lóng xuống, xong chia mỗi tổ một thau nước muối đem về lán chia cho mỗi anh em tù nhân 1 chén chan với cơm, ngày 2 bữa hàng tháng như vậy, đôi khi có rau do anh em tù nhân canh tác được thì moi anh em tù nhân cũng được chia 1 chén canh cũng nấu bằng nước muối mà thôi.Họa may lắm mấy ngày lễ , Tết anh em tù nhân được chia cho khẩu phầøn tương đối kha khá, chi may mắn nhận được 1, 2 miếng thịt đã là điều may mắn lắm rồi. Quý vị thử nghĩ coi, với khẩu phần ăn như vậy, lại phải lao động khổ sai dài hạn ( cuốc đất dưới bầu trời nắng gay gắt 8 tiếng theo chỉ tiêu  để có đất canh tác như trồng rau, đậu phọng, khoai lang, khoai mì, v.v... ) thì cơ thể con người làm sao mà kham chịu nổi cảnh đọa đầy khốn khổ này? Cuối cùng cơ thể con người ai nấy cũng phai từ từ mà suy dinh dưỡng tử vong theo thời gian mà thôi, đấy chẳng qua cũng chỉ là âm mưu, sách lược của CS giết người một cách khoa học không hơn không kém cũng giống như  sách lược CS Liên Xô sau khi thắng trận đã đầy đọa tù nhân chế độ trước hoặc những thành phần nguy hiểm, chống đối chúng ở tận nơi vô cùng cựïc lạnh Tây Bá Lợi Á, có đi mà không có về.

Do đó mỗi khi anh em tù nhân đành cam tâm nhẫn nhục đi lao động cho qua ngày đoạn tháng.Nhất là hàng ngày mỗi khi phải đi qua cổng trên có treo tấm ban đôn đề: không có gì quý hơn độc lập tự do, anh em đã không ngần ngại sửa lại cho đúng ý nghĩa thực tế hiện tại hơn là: Không có gì quý hơn mì lác với bo bo.

Đơn cử một trường hơp độc nhất vô nhị đã xẩy ra ở Trại tù An Dưỡng, các tù nhân được CS cho ăn thịt bò thối rữa mục như mắm quá ghê sợ được diễn tình như sau: đây là loại thịt bò CS tuyển lựa được xuấât khẩu qua Liên Xô, nhưng không hiểu sao thịt để lâu quá hạn bị trả về vì thịt đã mục thối, rữa ra như  làm mắm, CS đã nhẫn tâm không ngần ngại đưa loại thịt thối này vào trại tù Gia Ray Xuân Lộc Đồng Nai (còn các trại tù khác có hay không thì không rõ), để cung cấp cho tù nhân ăn bằng cách chỉ thị nhà bếp (anh nuôi ) bỏ thịt thối trong chảo nước sôi rồi quậy lên cho thịt hòa tan trong nước, rồi đem chia cho các lán tù, mỗi tù nhân được chia cho 1 chén nước thịt thối, dùng để chan với cơm ăn hàng ngày, các tù nhân miễn cưỡng phải cố gắng thưởng thức vì có còn hơn không. Cũng may không có tù nhân nào ăn phải mà nhận lãnh những điều không may đáng tiếc xẩy ra như mọi người thầm nghĩ.

Đấy tình người của những con người  CS vô nhân tính đối xử với anh em tù cải tạo như vậy đấy! Đây chắng qua chỉ là một trong những bài học hữu ích để đời vô giá độc nhất vô nhị mà bất cứ anh em tù nhân nào ở trại tù Gia Ray Xuân Lộc Đồng Nai đều bị ám ảnh, nghĩ tới là rùng mình và cũng khó có thể nào quên cho tới cuối đời.

Một sáng kiến tuyệt vời và độc đáo của một tù nhân thiếm sực hết một nón sắt khoai mì lác trộn cát một cách ngon lành trước sự chứng kiến và thán phục của anh em bạn tù như sau: một anh bạn tù nằm tầng trên đối diện với anh bạn tù nằm tầng dưới và không khỏi cảm phục khi thấy người bạn tù này một tay cầm tờ báo để trươc mặt, không biết anh ta có đọc báo không thì không biết, còn tay kia đưa vô nón sắt bốc lia lịa khoai mì lác, rồi đứa vô miệng nhai một cách ngon lành, chẳng bao lâu thì hết nón sắt mì lác ngoài sức tưởng tượng của mọi người bởi vì nếu ai nhìn vô nón sắt để bốc ăn thì khó có thể nuốt trôi được. Sở dĩ anh bạn tù không thăm nuôi có được một nón sắt mì lác là vì các bạn tù có thăm nuôi nhường tặng cho vì thấy khó nuốt quá. Một trường hợp ăn mì lác còn khủng khiếp hơn do tù cải tạo Tôn Thất Quý, tại trại tù Đại Bình, Lâm Đồng kể lại: một anh bạn tù đang nhai ngon lành chén mì lác thì bất thần nhai phải cái gì thấy là lạ, dai dai không đứt, khi nhả ra thì hỡi ơi thật khủng khiếp và ớn lạnh sương sống khi anh ta phát hiện ra là da chuột chết lẫn lộn trong khoai mì lác lúc nào không biết thì ra chú chuột nhắt chui vô trong bao mì lác ăn lo chưa kịp chui ra thì tù nhân nhà bếp vô tình đem nấu chin rục chú chuột luôn cùng với khoai mì lác rồi chia cho anh em tù nhân mà không hề hay biết khiếân một tù nhân ăn mì lác lẫn da chuột chết đã không khỏi rùng mình ghê sợ và mỗi khi nhắc lại tưởng chừng phảng phất như là một cơn ác mộng.

Thật vậy CS cố tình tìm đủ mọi cách để tiêu diệt anh em tù cải tạo với bất cứ giá nào, nhưng đảng CSVN đã không được toại nguyện với mưu sâu thâm độc của chúng bởi vì sau khi Liên Xô sụp đổ, dưới áp lực của Quốc tế, đặc biệt là Hoa Kỳ, CS đã phải chấp nhận nhượng bộ, ký kết vô điều kiện, thả tù chính trị và tống xuất ra họ nước ngoài để mong ổn định đất nước hầu chúng có thể thống trị và bóc lột lâu dài trên đầu trên cổ không những nhân dân miền Nam VN mà cả dân tộc VN nữa.

Thời gian 43 năm trôi qua gần cả cuộc đời lưu vong nơi xứ người, những bí mật lịch sử đã được công khai hóa trước công luận, thời gian cũng quá đủ để chúng ta chiêm nghiệm lại cuộc sống làm dân của một nước nhược tiểu, nếu chẳng may khi đất nước lâm nguy nếu lãnh đạo mà bất tài thì suy vong cả một dân tộc.Vì quyền lợi của các cường quốc nằm trên vận mệnh của các nước nhược tiểu, do đó chúng sẵn sàng trao đổi, bán đứng người bạn đồng minh thân thiết của mình mà không hề luyến tiếc.Dân tộc VN là một điển hình. Đây là một quốc nạn mà dân tộc VN đã phải gánh chịu và trả giá quá mắc. Cho tới giờ phút này những ai còn chưa thức tỉnh, còn mê thiên đàng mù không tưởng của CS thì quả là những con người vô tri, không có trái tim, ngoài ra những ai vẫn còn có những tư tưởng lệch lạc, bao che, nói tốt và bênh vực làm lợi cho CS bằng cách này hay bằng cách khác thì quả thật là những con người bệnh hoạn, hết thuốc chữa mà nên trở về VN sống với CS một thời gian lâu dài rồi sẽ biết chứ chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ hay sao?

BUIPHU/VBMN

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đã là người Việt Nam, nếu không trải qua, thì ít nhất cũng đã từng nghe hai chữ “nạn đói.” Cùng với lịch sử chiến tranh triền miên của dân tộc, hai chữ “nạn đói” như cơn ác mộng trong ký ức những người đã sống qua hai chế độ. Sử sách vẫn còn lưu truyền “Nạn đói năm Ất Dậu” với hình ảnh đau thương và những câu chuyện sống động. Có nhiều người cho rằng cũng vì những thăng trầm chính trị, kinh tế, mà người Việt tỵ nạn là một trong những dân tộc chịu thương chịu khó nhất để sinh tồn và vươn lên. Thế giới nhìn chung cho đến nay cũng chẳng phải là vẹn toàn. Dù các quốc gia bước sang thế kỷ 21 đã sản xuất đủ lương thực để nuôi sống tất cả mọi người, nạn đói vẫn tồn tại, bởi nhiều nguyên nhân. Có thể kể như chiến tranh, biến đổi khí hậu, thiên tai, bất bình đẳng, bất ổn kinh tế, và hệ thống lãnh đạo yếu kém.
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.