Hôm nay,  

Gẫm cười hai chữ nhơn tình éo le: Bán Lúa Giống

24/08/201810:50:00(Xem: 5942)

 

2018-008-24 : Gẫm cười hai chữ nhơn tình éo le.

 

Bán Lúa Giống

 

 

   "Un mensonge répété dix fois reste un mensonge; répété dix mille fois il devient une vérité. -

      Nói láo mười lần là nói láo, nói láo một vạn lần là sự thật " 

Mein Kampf - Adolf  Hitler (1889-1945)

  "Plus le mensonge est gros, et plus les gens y croient

    Nói láo càng láo thiên hạ càng tin".

Joseph Goebbels (1897-1945) ministre de la propagande Nazi – Tổng trưởng Tuyên Truyền Na-Zi.

 

Phan Văn Song

 

 

1/ Chuyện người, chuyện thời sự Pháp:

 

Tuần qua, đọc được một chuyện nực cười trên một chương trình truyền hình Pháp trong tuần. Xin chia sẻ cùng quý thân hữu. Chuyện là:

 

Khoa học tân tiến khai thác cái ngu của thiên hạ. Hay là, cái ngu thiên hạ nay là món hàng thương mãi. Suốt hè qua, và trước khi mùa hè bắt đầu, cái báo đều có đăng quảng cáo, rằng có những hảng du lịch và tổ chức du ngoạn quảng cáo bảo hiểm ... chống thời tiết xấu.

Một câu chuyện tưởng rằng là câu chuyện đùa, hóa ra là sự thật! Chỉ thêm một số tiền, quý du khách mua bao trọn gói một cuộc du hành, có thể mua bảo hiểm, chống các cuộc nghỉ hè, du lịch, du ngoạn thất bại do ... thời tiết xấu, do mưa, bão, và cả ... do trời không đủ nắng !

Và một cách khoa học hơn, và nực cười hơn, là định nghĩa của cái " không đủ nắng" ! "Tình trạng không đủ nắng" là nếu những cái bóng (do ánh nắng) của sự vật và của nhơn vật không vẽ rõ ràng trên cái mặt phản chiếu ! Và  nạn nhơn có bảo hiểm - người hoạn nạn có thể được bồi hoàn - nhận một chi phiếu nho nhỏ – vài trăm euros chẳng hạn - để bồi thường cái ánh sáng không đủ vẽ bóng của mình trên nền đất.

Ngoài cái láo khoét lường gạt thiên hạ ... sáng kiến nầy cho chúng ta thấy rõ một hiện tượng, một  quan niệm về nhơn sanh quan đáng sợ. Đó là tất cả những gì liên hệ đến đời sống của con người, của mỗi chúng ta, từ sanh mạnh đến cuộc sống hằng ngày, từ nay đều được thương mãi hóa, tính thành tiền, đo lường, cân nặng nhẹ ... so sánh như những món hàng do các hảng bảo hiểm.

Ở các quốc gia tiên tiến ngày mai, vừa lọt lòng mẹ là đã một món hàng rồi, Ego oeconomicus sum, ego existo – Tôi hiện hữu, vì tôi là người kinh tế -  phải được bảo đảm để sống, để hưởng, được đào tạo để phục vụ cộng đồng và xã hội, nào phải chích ngừa 11 loại bệnh, 2 tuổi vào tiền mẫu giáo, 6 tuổi vào tiểu học ... rồi ... đại học, học nghề nghiệp, đi làm phục vụ xã hội, bảo hiểm, nghiệp đoàn, bảo vệ an sanh xã hội, hưu trí, bảo hiểm sanh phần mua trước, mua cả nghi thức tống táng, lựa cái hòm rẻ mắc, lựa nghĩa trang hỏa thiêu ... Đó là cuộc đời. Còn trong năm bốn mùa, Xuân và Thu thời tiết dễ chịu ráng đi làm, ngày nay chưa có phong trào nghỉ Mùa Xuân và mùa Thu, nhưng đã có phong trào nghỉ mùa Đông và mùa Hè... Đông thì phải có tuyết, nghỉ tuyết ... Hè phải có nắng, nghỉ nắng Nắng cực không đi làm được, nhưng nghỉ Hè phải đi nghỉ ở xứ nắng nóng  ... Nực cười!

Do đó bảo hiểm nắng ... chưa thấy bảo hiểm tuyết!

Có phải chăng do cái xã hội, tiên tiến quá, nên trở nên già nua của dân chúng ở âu tây, nên ngày nay chúng ta vô cảm với tha nhơn, với người, nhưng đầy lo lắng cho chúng ta ? Do đó chúng ta phải bảo kê, phải bảo hiểm tất cả mọi thăng trầm, mọi thay đổi của cuộc đời của mỗi chúng ta. Chẳng qua là chúng ta quá SỢ đó chăng ? Nên chúng ta bảo hiểm tất cả! Với tiền, chúng ta có thể mua tất cả để có yên ổn, bảo hiểm chống tất cả, sanh mạng với sức khỏe bệnh tật là cái dĩ nhiên, nhưng cả những thăng trầm của cuộc đời, từ lấy vợ lấy chồng, đến làm ăn lỗ lã, thất nghiệp, từ tai nạn đi lại xe cộ, đến nhà cửa hỏa hoạn, trộm cắp, và cả lũ lụt thiên tai... và kể cả thời tiết bình thường như ... nắng mưa. Cũng chẳng lạ gì, ở Pháp nhà nông phải bảo hiểm cả nắng mưa bất bình thường, mưa không thuận, nắng bất thường, thu hoạch mùa màng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên nhà nông hằng năm phải bảo hiểm thất thu, mất thâu hoạch, do thời tiết, chưa kể những bất ngờ, như mùa hè gặp mưa giông hay   mưa đá, hạn hán hay gió cuồng (tornades – tornadoes), mùa đông gặp lạnh giá, ... tất cả những bất ngờ nào có thể làm thất mùa – lúa, ngô bắp, nho hay trái cây, rau quả...

Bảo hiểm không có nắng có đáng cười không? Không, vì đi du lịch qua Ý, qua Tây Ba Nha, qua Maroc là ... mua nắng ... mà không có nắng cũng đáng buồn năm phút! Nhưng, nếu ngày mai, chúng ta có thể bảo hiểm một cuộc thất tình, một hôn nhơn đổ vỡ, ly dị ... ?

Tục xưa ở vài nước chậm tiến, hình như có cả Việt Nam, khi rước dâu, khi làm đám cưới rước dâu, gia đình cô dâu phải bảo hiểm – ngoài cái cô dâu phải còn "zin - origine", chưa cắt chỉ, phải còn tân, đã là cà chớn rồi – hổng thấy văn hóa nào buộc chú rễ phải còn tân hết ! - mà bên nhà gái, ông già bà già cô dâu phải bảo hiểm rằng cô dâu sẽ đẻ con, mà còn đẻ con trai nữa -  nếu cô dâu không đẻ, sẽ trả cô dâu lại về gia đình - vì ở với chồng đã sau một thời gian nhứt định ( tùy tục tùy lệ từng văn hóa) mà cô dâu không sanh con – nhiều nơi, sanh con trai để nối giòng ! Đàn bà là một món hàng mua về phải đẻ con trai – đấy là bổn phận – bất luận thằng đàn ông có bị liệt dương, thiếu tinh trùng hay không ! ( Những văn hóa ngu như thế, mà ngày nay vẫn còn những người theo và ca tụng ... Tàu Khổng Mạnh, Hồi Ấn...và còn nhiều nữa). Và tại sao không bảo hiểm cả những chuyện tình tan vỡ hay thất tình?

     "Gió mưa là chuyện của trời, tương tư là chuyện của tôi yêu nàng"  Nguyễn Bính (1919-1966)

Bảo hiểm cho gió mưa, cho bệnh của trời được, thì chắc bảo hiểm cho bệnh tương tư được?            Vì ngày nay, chích ngừa bảo hiểm các bệnh đậu mùa, bệnh dại, bệnh phong đòn gánh (tétanos) ... Chích ngừa bệnh tương tư ?

Và tại sao không bảo hiểm đánh bạc? Các Casino sẽ bảo hiểm vào đánh bạc không thua. Bảo đảm không thắng, không trả tiền ? Vì đã có tiệm ăn – buffet bao bụng ? Ăn không no, sẽ hoàn tiền ... 

Cái chợ bảo hiểm ngày nay muôn hình vạn trạng. Bảo hiểm tất cả, đồ vật, gia sản, đời sống, sức khỏe, tất cả mọi thăng trầm, mọi lên voi, mọi xuống chó, mọi hương vị của cuộc đời, mọi ngạc nhiên, mọi thích thú! Con người ngày nay sợ tất cả... sợ mọi thay đổi, sợ cái bất ngờ, sợ cải tổ, sợ cách mạng ... sợ cả cái ngạc nhiên ... sợ cả sợ tò mò ...

Đó có phải là do cái xã hội ngày nay của xã hội tây phương đầy che chở không? Bao lo lắng, là bao che chở, bao bảo kê, bao bảo hiểm: nào Bảo hiểm An Sanh, nào Bảo hiểm Xã hội, Bảo hiểm nghề nghiệp, thất nghiệp, sức khỏe, hưu trí, nhà cửa, xe cộ ... Sống phải an lành. Quá an lành, nên dễ bị dụ, thích mua vé số, chơi loto, cá ngựa ... mơ một chơn trời mới, nhưng lại sợ thay đổi?

Nhưng đó là xã hội âu mỹ? Đó là chuyện người ta!

 

2/ Còn chuyện ta, chuyện Việt Nam ?

Việt Nam ngày nay cũng vậy đang ngụp lặn là một xã hội đầy nói láo. Người dân Việt Nam ngày nay đang sống trong một xã hội đầy mơ, đầy ước, đầy hứa, đầy hẹn... Nội cái tên cũng là hứa hẹn, là bảo hiểm rồi ... - Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa – nhưng tên ấy nay là dỏm vì đầy láo khoét ! Và những hứa hẹn đều những hứa hẹn "cuội"!

Xã hội gì, mà đã 40 năm hòa bình, còn người gồng, kẻ gánh, còn trẻ con bán vé số, còn cảnh chợ trời, còn thanh niên thiếu nữ, kẻ trong nước làm phu khuân vác, người xuất ngoại, trai bán mồ hôi lao động, gái bán trôn, để gởi tiền về nuôi cha mẹ?

Người trong nước dùng từ "dỏm" để chỉ tất cả những hình thức giả tạo, lừa bịp ! Từ quan chức giả do bằng cấp giả, đến hàng hóa giả với những thương hiệu giả, phẩm chất chẳng những xấu còn lại bị giả tạo, nào gạo giả, sữa giả, đến dược phẫm cũng giả. Ăn chết đành chịu! Dùng dược phẩm mà chết mới ngược đời chứ! Giả tạo, từ bề mặt gọi là bắt chước, dễ nhận diện, nhưng giả cả trong ruột, chịu thua, còn cái màn rút ruột nữa. Công nghệ xây cất, là vua, là chúa rút ruột, nào xi măng loảng, cát nhiều hơn xi măng, nào dùng cát biển, rẻ tiền, nhiều hơn cát hầm cát, nào cốt sắt thay bằng cốt tre. Tất cả là hàng giả, từ món hàng xa xĩ - chả sao, vì chỉ người giàu bị gạt ! Nhưng đến cả món ăn, căn bản, cần thiết, lương thực, công nghiệp, kỹ nghệ, đến cả dược phẩm ... thật nguy hiểm! Nghề nghiệp, giáo dục đo bằng huấn luyện, đo bằng bằng cấp. Nhưng, ngay từ tiểu học, giáo chức đã nâng điểm học trò kiếm tiền, đến trung đại học bán bằng kiếm tiền. Ngày nay, tệ nạn nâng điểm học sanh lan rộng. Khi tạo những tiến sĩ được nâng điểm, nâng cấp, lên hàng làm thầy. Chức Giáo sư phải mua. Do đó Thầy dỏm, trò cũng dỏm luôn ...

Trên 40 năm hòa bình mới được một nhà khoa học thật, được Pháp đào tạo thành một Nhà Toán học thứ thiệt lãnh Giải Field Toán học... Nhưng Nhà Toán học thiệt cũng không về phục vụ quê nhà được ... vì hậu trường dỏm, môi trường dỏm, lãnh thổ dỏm, thì làm sao người thật phục vụ được!

Từ ngày cướp quyền chánh quyền Bảo Đại – Trần Trọng Kim, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lường gạt dân Việt Nam, đã nói láo rằng để Giải Phóng (phải viết hoa, vì hoàn toàn không đồng nghĩa với từ giải phóng của người Việt Tự Do chúng ta, cả tên Đảng Cộng Sản Việt Nam - chữ Đảng nầy cũng phải viết hoa, vì nó đặc biệt, hổng giống ai! Đảng Cộng Sản như một hảng bảo hiểm bán cho dân tộc Việt Nam ta một lô Bảo Hiểm. Dân Việt Nam, nhẹ dạ nghe, mua với một lô hy sanh, bán cả sang mạnh, bán cả tương lai để mơ một tương lai cho con cháu, hậu duê ... thế nhưng ô hô, chỉ để nhận một lô đầy hứa hẹn, một lô đầy giấc mơ, ... ba xạo, từ giấc mơ Độc lập, giấc mơ Dân chủ to lớn, dến chỉ một giấc mơ nho nhỏ, còn con như làm chủ cái mãnh vườn, cái cánh đồng, cái căn nhà ... mong làm chủ đời sống cá nhơn và gia đình, được ăn no, mặc sạch, tóm lại đó là Hạnh Phúc, tiêu đề thứ ba trên ba tiêu đề cũng là ba mục tiêu được hứa hẹn Độc lập, Tự do, Hạnh phúc! Cũng vì đó, do đó ngay từ ngày khởi đầu ấy, ngay từ dạo ấy, toàn dân ngu ngốc lao vào hy sanh: nào tiêu thổ  Kháng Chiến (45-54), nào đốt cả Trường Sơn (6075) ... Với bảo hiểm, với lời hứa rằng Thành công xong sẽ tạo một Việt Nam trăm ngàn lần đẹp, giàu hơn ...

Và vào dạo ấy, toàn dân mơ rằng: hết Nô lệ Tây, Kháng Chiến Giải Phóng ... Đảng sẽ bảo đảm rằng:

Dân Chủ sẽ về trên đất Việt. Đảng Cộng Sản cướp xong Miền Bắc Việt Nam lập ngay một nước lấy tên là Dân Chủ Cộng Hòa.  Hứa đem Dân Chủ, Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc cho toàn dân Việt.     Thế nhưng ...

Độc Lập ? :  Ngay từ thời cướp chánh quyền Bảo Đại – Trần Trọng Kim, Hồ Chí Minh, tên đầu xõ, đã mỗi mỗi quyết định đều đi sang Nga, sang Tàu cầu viện, "khấu đầu dưới trướng" – xin lỗi, ôm hôn thắm thiết – cũng một loại khấu đầu dưới trướng tân thời do Cộng Sản quốc tế tạo ra ".  Tất cả hành động quyết định chánh trị của Việt Nam đều thuộc quyền chỉ đạo của Vương Triều Sô-Viết Nga - Mockba, của Vương Triều Cộng Sản Tàu - Beijing ... Nói láo, thổi phồng, ăn có, chôm tên, là nghề của chàng! Chiến thắng nổi tiếng Điện Biên Phủ – vì Pháp không còn tiền để làm nhiệm vụ quốc tế là chống giữ bức tường chống Cộng Đỏ tràn xuống phương Nam, nên chỉ phải thua thôi – thật sự là  do tướng Tàu chỉ huy! Lính Cộng Sản Bắc Việt chỉ xung phong biển người, dùng thân người làm rào chống đạn thay thế cho chí nguyện quân Tàu hạ quân Pháp...

Ngày nay, tuyên truyền Việt Cộng đang phải nói hữu nghị Việt Trung 16 chữ vàng. Bán hải đảo  bán lãnh hải là để Tàu bảo vệ Việt Nam. Giao tài nguyên cho Tàu để tạo Thạnh vượng cho Việt Nam.

Hạnh Phúc ? : Ngày 2 tháng chín 1945, cướp chánh quyền Bảo Đại - Trần Trọng Kim để Giải Phóng toàn xứ Việt Nam khỏi ách nô lệ Tây! Nhưng Kháng Chiến 9 năm 1954 chỉ để cướp nửa đất nước! Thế là Cộng Sản cướp quyền, Giải Phóng đất nước, nhưng toàn dân Ph.... D...! Cải Cách Ruộng Đất, giết trước sau vào khoảng 50 vạn dân ... để toàn dân – miền Bắc - có đất có ruộng tự do sản xuất tự do hưởng thụ ... Và cũng để bảo đảm cái Tự Do, bảo đảm cái Độc Lập, bảo đảm cái Dân Chủ, và bảo đảm cái Hạnh Phúc cho toàn dân ( dù lúc ấy chỉ nửa nước miền Bắc thôi!) hay bảo đảm và củng cố cái cầm quyền của Đảng Cộng Sản Đệ Tam Quốc tế ? 

Kết quả : Đồng bào miền Bắc Việt Nam suốt 20 năm Độc lập ấy, 20 năm Dân Chủ ấy, 20 năm Hạnh Phúc ấy vả 20 năm Tự Do ấy sống rất sung túc trong chế độ Tem Phiếu, Bao Cấp – phải viết hoa vì quá đặc biệt - hai cái quần, ba cái áo một năm, cọc cạch đạp chiếc xe đạp, thèm cái đổng, mê cái đài ... Và tiếp tục nhận toàn những hứa hẹn cải tiến... Sáng kiến đáng lãnh giải Nobel - nhưng bọn Âu Mỹ khốn nạn không cho phe ta vì ta đi trước thiên hạ - sáng tạo được là ... CÁI HỐ XÍ HAI NGĂN – vừa tiện lợi sử dụng, vừa không phí của ... trời !

20 năm cách mạng đầy sáng tạo ... với cái hố xí hai ngăn...

Hứa hẹn hứa hẹn và hứa hẹn! Và dân tiếp tục ngu đần, hay bắt buộc phải nghe theo ... Nghe để tồn tại, nghe để khỏi chết ... nghe để có ăn, nghe để có mặc!

Nhờ vậy Cộng Sản Bắc Việt đã thắng được quân dân cán chánh Miền Nam Việt Nam với chế độ Việt Nam Cộng Hòa đầy Nhơn Bản, Nhơn Ái ...

Đầy tánh người, đầy tình Người, ... Quên sao câu chúc của cô Dạ Lan "Chúc các chiến sĩ, ngủ ngon, an lành ! " Chiến sĩ mà ngủ ngon, bỏ mẹ xa trường, Việt Cộng nó cướp đồn mất !

 Cũng vì quá Nhơn Đạo, quá Dân chủ cuối cùng nền chánh trị Việt Nam Cộng Hòa biến thành tùm lum tà la ... anh nào cũng dân biểu được cả, anh nào cũng nói, anh nào cũng bàn, anh nào xía miệng ke, xạo xạo, rớ rớ. Dân Chủ mà!

Việt Cộng xâm lăng, chỉ có một đường binh là chống cộng. Vây mà cũng có Thành phần thứ Ba! Mà hể nói Thành phần thứ Ba là chấp nhận ngay trong nước, ngay trong Quốc hội có thành phần Cộng Sản rồi!

  - Vì Một Cộng Hòa, chống Cộng, hai Cộng Sản, ba Thành Phần thứ Ba đứng Giữa! -

- Dân Chủ Miền Nam đã làm tiêu tùng chế độ Cộng Hòa.

 Tại sao Mỹ bỏ Việt Nam mà không bỏ Đại Hàn. Câu hỏi ấy ám ảnh cá nhơn thằng tôi mãi!

 

Kết Luận:

Chưa bao giờ tình hình Việt Nam chín mùi nhưng ngay nay! Đã đến giờ hành động rồi ! Tàu đang vướng với trận chiến mậu dịch với Mỹ. Tàu đang tìm con mọi con đường để thoát cái gọng kềm Mỹ. Liên Âu và Nga cũng vừa kẹt với Mỹ, nhưng Trung Cộng chưa đủ tài lực để Liên Âu hay cả Nga dám phật lòng Mỹ! Do đó Trung cộng đang bấn đầu, chuyện cướp Việt Nam là thứ!

Sức mạnh của Mỹ là quân đội, là hải quân, là 7 hạm đội với các hàng không mẫu hạm, các tiềm thủy đỉnh nguyên tử ... Tàu ở Biển Đông chỉ hù dọa chớ không dám đụng ổ kiến lữa Mỹ đâu!

Dĩ nhiên, đi đêm có ngày gặp ma, dồn mãi vào tường chó phải cắn thôi. Dân Việt Nam bị đàn áp, bị nén quá lâu phải vùng lên thôi ! Ngày nay đang chỉ một thiểu số, nhưng ngày mai sẽ vtạo được đa số; Những kể chờ thời sẽ đến vào giờ thứ 25, nếu chúng ta, trong ngoài, biết nhẫn nại đồng thuận!

Chuyện chờ đợi, ước mong rồi cũng phải tới. Chai Ketchup, nghiêng mãi, cuối cùng đổ cái ào ra!

Cái quan trọng là người Việt hải ngoại ta, có sẳn sàng hậu thuẩn, sẳn sàng đồng thuận giúp Việt Nam. Hãy để qua một bên, những dị biệt, quên đi những lời hứa đồng minh. Chỉ người Việt thương người Việt. Những Dân Chủ, những Nhơn quyền của các đồng minh bảo đảm hứa hẹn không tạo Độc lập, Tự do Hạnh phúc cho người dân Việt Nam đâu.

  - Đừng nghe lời người rủ rê đi bán lúa giống ...

 Dân Chủ, Nhơn Quyền, Tự Do, Độc Lập, là do chính người dân Việt Nam tự quyết lấy được !

Chính người Việt Nam tự đem lại bảo đảm cho người Việt Nam.

Mong lắm!

Hồi Nhơn Sơn cuối mùa Hè cách mạng

Phan Văn Song

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.