Hôm nay,  

Vì Thương Nhớ Mẹ, Tôi Đấu Tranh

12/05/201900:00:00(Xem: 4253)
Mẹ thương yêu đã bỏ chúng tôi đi vào ngày 16 tháng 10, 2005, lúc chỉ mới 58 tuổi. Cuộc đời của mẹ đã từng trải qua không ít biến cố: cảnh nghèo khốn tột cùng, năm lần sinh nở, mất đứa con trai thứ hai, một cuộc chiến, một lần vượt biên hiểm nghèo trên chiếc thuyền nhỏ bé bao bọc ba đứa con nhỏ lênh đênh ngoài biển khơi trong nhiều ngày, sống trong trại tị nạn, rồi lập cư ở một xứ sở xa lạ nơi bà không nói được tiếng. Thế mà cuối cùng, chính bệnh ung thư mới hạ gục nổi mẹ. Chỉ mười ba tháng sau khi được chẩn bệnh, mẹ bị cướp đi khỏi cuộc đời của chúng tôi. Nhưng ngay cả sau khi chết, ảnh hưởng của mẹ vẫn tiếp tục.

Mẹ tôi sinh sống bằng nghề làm tóc và móng tay, tiếp xúc với rất nhiều chất hóa học trong những gian tiệm ngột ngạt do thiếu thông hơi. Mẹ thường bị nhức đầu và các chứng tật về da. Một người chưa học xong tiểu học ở Việt Nam do cảnh gia đình nghèo khó, sau khi biết mình bị ung thư, mẹ đã nêu ra các câu hỏi quan trọng: “nếu gia đình mình không ai từng bị ung thư, tại sao mình lại bị?” Đây không phải là một phát biểu để tự thương thân, mà là câu hỏi bà muốn tôi tìm ra giải đáp. “Có phải tại mình tiếp xúc nhiều với chất hóa học?” Trong những tháng cuối cùng, mẹ giao cho tôi trách nhiệm quan trọng này và khuyến khích tôi theo đuổi chương trình tiến sĩ trong ngành nghiên cứu về y tế công cộng. Mẹ giúp tôi đi đến chủ đề cho luận án tiến sĩ, cũng như tìm ra các nguồn dữ liệu về nghề làm tóc và móng tay cho tôi nghiên cứu. Mẹ không chỉ là nguồn cảm hứng; mẹ còn là khối óc đằng sau công việc nghiên cứu của tôi.

Trong thời gian 12 năm sau, tôi hoàn toàn tập trung vào nỗ lực cổ xúy cho tình trạng an toàn của các người làm móng tay. Với sự cộng tác của California Healthy Nail Salon Collaborative (Liên Hiệp Tiệm Móng Tay Lành Mạnh ở California), các nghiên cứu mới mẻ của tôi làm nổi bật sự tiếp xúc quá mức của nhân viên làm móng tay với các chất hóa học nguy hiểm, và liên hệ của chúng đến các hậu quả sức khỏe tai hại. Tôi huấn luyện cho hàng trăm thợ Việt làm móng tay, và hỗ trợ cho các chính sách khai phá để những tiệm làm móng tay có được các mỹ phẩm an toàn hơn. Công việc của chúng tôi được sự chú ý ở tầm quốc gia trên tờ New York Times, và thổi bùng phong trào đòi hỏi quyền lợi và sự an toàn cho nhân viên làm móng tay trên toàn quốc. Những nỗ lực này nhận được sự giúp đỡ của nhiều con người phi thường, từ các thợ làm móng tay cho đến con cái của họ. Nhiều người trong chúng tôi được thúc đẩy bởi tình thương với mẹ và chị em gái của mình, những người đã hy sinh sức khỏe để có kế sinh nhai. Chúng tôi biết họ xứng đáng có được một cuộc sống hơn thế.

Tôi còn nhớ một lần trên đường đi Washington, D.C., để phát biểu trong buổi điều trần trước Quốc Hội cổ xúy cho luật liên bang cấm sử dụng các chất hóa học nguy hại trong các sản phẩm móng tay, một người đàn ông Việt có tuổi có bà vợ vừa mất vì ung thư gọi điện thoại cho tôi. Vợ ông cũng là thợ làm móng tay trong nhiều năm. Ông ta đã truy tìm ra tôi, và muốn chia sẻ câu chuyện về người vợ. Cả hai chúng tôi khóc qua điện thoại, và ông cám ơn tôi đấu tranh cho các người thân. Trong hành trình của tôi, tôi đã gặp nhiều thợ móng tay và thành viên gia đình của họ với những câu chuyện tương tự. Khi nghe họ kể chuyện, tôi luôn luôn liên tưởng đến mẹ.

Mẹ là động cơ đằng sau công trình nghiên cứu của tôi, và là nguồn hứng cho những năm tháng đấu tranh cho sự an toàn nghề nghiệp của các người thợ làm móng tay. Giá trị của sự cống hiến của mẹ không thước nào đo được. Tuy thế trên giấy tờ, mẹ chỉ là một người di dân nghèo, ít học thức, khả năng chuyên môn và tiếng Anh. Gia đình chúng tôi đã từng nhờ vào trợ cấp chính phủ khi mới đến Mỹ. Khi biết mình bị ung thư, mẹ phải ghi danh vào chương trình Medicaid vì không có bảo hiểm sức khỏe tại chỗ làm, và gia đình chúng tôi đã không thể nào trang trải nổi phí tổn rất lớn để chữa trị ung thư.

Dưới chính quyền Trump, những người như mẹ bị coi như không xứng đáng ở lại xứ sở này. Trong một dự luật về gánh nặng công cộng, những người di dân như mẹ bị liệt vào hạng “ăn bám chính phủ”, dựa trên các yếu tố như trình độ giáo dục, thu nhập, khả năng chuyên môn và vì đã sử dụng trợ cấp công như Medicaid. Chính quyền sẽ từ chối không cấp diện thường trú cho mẹ, hay có thể còn trục xuất nữa. Tôi được coi là mẫu di dân thành công, với học vấn cao, giữ chức vụ ở cấp lãnh đạo một trung tâm y tế cộng đồng phi lợi nhuận, và trả nhiều thuế. Trớ trêu thay, người mẹ đã nuôi tôi nên người và đã khuyến khích tôi cống hiến nhiều cho nước Mỹ, lại bị coi như không xứng đáng để ở lại xứ sở này.

Tôi hồi tưởng lại khoảng thời gian mười ba tháng mẹ được chữa trị ung thư. Nếu phải chọn lựa giữa trị liệu và duy trì an toàn cho gia đình, tôi biết mẹ sẽ lựa thế nào. May thay, mẹ đã không phải đối diện với quyết định đó. Nhưng đó không phải là hoàn cảnh của rất nhiều người di dân nghèo thời nay. Nơi tôi làm việc, Asian Health Services (Cơ Quan Y Tế Á Châu), chúng tôi cung cấp dịch vụ y tế cho gần 30.000 bệnh nhân, nhiều người trong số họ thuộc diện nghèo. Chúng tôi chứng kiến nhiều bệnh nhân và gia đình của họ phải chọn lựa giữa săn sóc sức khỏe và bảo vệ cho gia đình khỏi ly tán. Một bệnh nhân khi biết mình bị ung thư vú, từ chối khám với bác sĩ chuyên môn vì quá sợ hãi sẽ bị trục xuất. Với bệnh ung thư, vài ngày khác nhau có thể đồng nghĩa với sống hay chết. Các phụ nữ mang thai từ chối nhận trợ cấp WIC, và chúng tôi quá hiểu rằng điều này ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của cả mẹ lẫn con. Nhiều gia đình đã từ chối phiếu thực phẩm, và con cái của họ phải nhịn đói. Chính sách về gánh nặng công cộng này đang nhắm vào các người di dân như chúng ta.

Tôi liên tưởng đến mẹ và sức mạnh dẻo dai của mẹ đã là nhiên liệu cho cuộc đấu tranh của tôi để bảo vệ giới thợ làm móng tay. Tôi nghĩ đến những ngày mẹ nằm trong bệnh viện, đau đớn, chống chọi với tử thần. Tôi cảm thấy may mắn là mẹ đã không phải lo lắng rằng trị liệu y tế đã đe dọa sự yên ổn của gia đình. Cùng lúc, tôi nghĩ đến hàng bao nhiêu người mẹ di dân đã phải đối diện với những lựa chọn khó khăn này. Đây là một điều trái với luân lý.

Vì thế, trong Ngày Lễ Mẹ, tôi tự hứa sẽ tiếp tục đấu tranh cho cộng đồng di dân của chúng ta có được cuộc sống yên ổn và lành mạnh. Trong Ngày Lễ Mẹ này, tôi kêu gọi những ai đã được thừa hưởng sự hy sinh vô bờ bến của người mẹ tham gia với tôi và nhiều người khác trong cuộc đấu tranh này cho quyền lợi của cộng đồng di dân của chúng ta.

Tham gia với chúng tôi để ngăn chặn các chính sách tai hại về gánh nặng công cộng. Tham gia #OneNation movement của chúng tôi.

Tiến sĩ Thu Quách là Phó Tổng Giám Đốc của Asian Health Services, và cũng là thành viên của Hội Đồng Quản Trị và Trưởng Ban Chính Sách của PIVOT (Hội Người Mỹ Gốc Việt Cấp Tiến). Bà gửi bài viết cho tòa soạn từ Oakland, California.

*    *    *
In Her Loving Memory, I Fight Back

by Thu Quach, PhD

My beloved mother passed away on October 16, 2005. She was only 58 years old. In those years, she had survived immense poverty, the birth of five children, the loss of her second son, a war, a perilous escape on a small boat with three young children for days at sea, living in refugee camps, and resettling in a foreign land where she barely spoke English. Yet, it was cancer that finally took her down. Just thirteen months after her diagnosis, she was taken from us. But even after her death, her impact continued.

My mother was a cosmetologist, working with many chemicals in poorly ventilated salons. She often came home with headaches and skin irritations. After her diagnosis, my mother, who was never able to finish grade school in Vietnam because her family was too poor, asked some important questions, “If there is no history of cancer in my family, then why me?” It wasn’t a question of self-pity, but a question she wanted me to answer. “Is it because of the chemicals I work with?” In her last months, she tasked me with answering this important question, encouraged me to pursue a doctoral degree in public health research, brainstormed with me the topic of my doctoral dissertation, and even identified the data sources on licensed cosmetologists and manicurists for my research. She was more than an inspiration; she was the brains behind my research.

For the next 12 years, I dedicated my life’s work to promoting health and safety for nail salon workers. Working with the California Healthy Nail Salon Collaborative, I conducted seminal research that highlighted the overexposure of salon workers to harmful chemicals in cosmetic products, and their links to adverse health outcomes. I provided trainings to hundreds of Vietnamese nail salon workers, and supported groundbreaking policies that promoted healthier workplaces and safer cosmetic products. Our work gained national attention in the New York Times, and ignited a movement for salon workers’ rights and safety across the nation. All of this work was done collectively with other incredible individuals, from salon workers to their children. For many of us, we were inspired by our love for our own mothers and sisters who sacrificed their health to make a living. We knew they deserved better.

I recalled once when I was headed to Washington, DC to speak at a Congressional briefing to advocate for federal legislation that would remove harmful chemicals from nail care products, I received a call from an older Vietnamese man who had just lost his wife to cancer. She was also a nail salon worker for many years. He had looked me up, and wanted to share his story about his wife. We both cried on the phone, and he thanked me for fighting for our loved ones. During my journey, I met many workers and their family members who shared similar tragic stories. Listening to them, I am always reminded of my mother.

My mother was the catalyst behind my research, and the inspiration behind my years of fighting for occupational health for nail salon workers. Her value was immeasurable. Yet, on paper, my mother was just another poor immigrant, with little education and limited skills, and who barely spoke much English. Our family had been dependent on public assistance when we first came to the US. When she was diagnosed with cancer, my mother had to re-enroll into Medicaid because her job did not provide any health insurance, and our family could not afford the expensive cancer treatment.

Under the Trump Administration, people like my mother would have been deemed undeserving to stay in this country. Under a proposed rule called public charge, immigrants like my mother would have been seen as “dependent on the government,” based on factors like her education, income, and skillset, and because she used public benefits like Medicaid. She would have been denied lawful permanent residence, and even possibly be deported. I myself am considered a successful immigrant, being highly educated, working as an executive at a non-profit community health center, and paying high taxes. Yet, the mother who raised me, supported me, and inspired me to make significant contributions to this nation, would have been deemed undeserving to remain in this country.

I think back to those thirteen months while my mother received treatment for her cancer. If she was forced to choose between receiving cancer treatment and keeping her family safe, I know what her choice would have been. Luckily, she did not have to face that decision. But that is not the case for many poor immigrants today. Where I work at Asian Health Services, we provide health care to nearly 30,000 patients, many of whom are poor immigrants. We are seeing many patients and their families having to choose between health care and keeping their families together. One patient refused to see a specialist for her breast cancer diagnosis because she was too afraid of being deported. For cancer, the difference in days could mean life or death. Pregnant women are refusing to receive WIC benefits, which we know too well will affect both the mother and child. Families are refusing food stamps, and their children are going hungry. This public charge policy is targeting immigrants, like us.

I think about my mother, and how her resilient strength fueled my fight for salon workers. I think about the days when she laid in the hospital, in pain, fighting for her life. I am grateful she did not have to worry about how receiving treatment would put her family in danger. Yet, I think about the countless immigrant mothers who have to face these hard choices. That is immoral.  

So on this Mother’s Day, I recommit to the fight for our immigrant community to live safe and healthy lives. On this Mother’s Day, I call upon all those who have benefitted from their mother’s countless sacrifices, and ask you to join me and many others in this fight for our immigrant community.

Join our fight to stop the harmful public charge policies. Join our #OneNation movement.

Thu Quach, Ph.D., is the Chief Deputy of Administration of Asian Health Services and also a Board Member and Chair of the Policy Committee of Pivot. She sent this article from Oakland, California.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.