Hôm nay,  

Gia Đình Mùa Lễ Tạ Ơn: Một Người Tử Tế...

29/11/201900:00:00(Xem: 5598)

Vậy là tôi đã sống ở Mỹ mười năm, kể từ mùa Thanksgiving bão tuyết 2009. Tôi vẫn không quên cô chiêu đãi viên hàng không hãng American Airlines, người Mỹ tử tế đầu tiên tôi gặp trong chuyến du lịch từ Mỹ quốc sang Anh quốc, đã để lại một hình ảnh đẹp của người Mỹ.

Mùa hè năm 2007, tôi qua Mỹ thăm con gái sắp sinh em bé đầu lòng, đồng thời qua Anh dự lễ tốt nghiệp Đại Học của con trai. Hãng British Airways bay thẳng từ Dulles-Washington DC sang Heathrow-London không gặp sự trở ngại nào. Nhưng chuyến bay về lại Mỹ không thuận buồm xuôi gió vì một trận bão lụt ở Luân Đôn xảy ra đúng ngày tôi trở về. Tôi đã trải qua một đêm lạnh tê tái ở phi trường Heathrow, dù con trai đã cẩn thận đưa thêm cho tôi cái túi ngủ.

Lẽ ra chuyến bay của tôi từ Heathrow đến Dulles khởi hành 9 giờ sáng, nhưng thời tiết mưa bão nên tất cả các chuyến bay đều bị “delay” không biết đến lúc nào. Trước những quầy “check in” đông kín người hỏi thông tin. Loa thông báo các chuyến bay cứ vang lên trong không gian ồn ào, hối hả. Tôi cũng là một trong số người đang lo lắng đó!

Đến 4 giờ chiều, mưa bắt đầu ngừng rơi. Trên bảng thông báo đã hiện lên vài thông tin của vài chuyến bay, khởi hành đúng lúc trời hết mưa. Có nghĩa là các chuyến bay từ 5 giờ chiều trở đi lại được check in trước. Các chuyến bay buổi sáng, như chuyến bay của tôi  phải đợi để sắp xếp thêm chuyến bay phụ. Lúc này phòng check in bắt đầu nhốn nháo “mất trật tự”. Khách bay chuyến buổi sáng kéo hành lý tới lui, áo quần ướt sũng khiến cả một dãy phòng đợi rộng thênh thang trở nên chật chội. Khổ nhất là những người đem theo nhiều hành lý gửi (check bags). Loa phát thanh dành ưu tiên cho những chuyến bay sắp khởi hành. Còn những chuyến bay bị “delay” thì có nhân viên ra đứng phía ngoài để dàn xếp. Họ cố gắng nói to nhất để mọi người có thể nghe rõ chuyến bay nào của mình sẽ đi. Tôi hoang mang vì vóc dáng mình nhỏ con, lại đứng phía sau nên không nghe được gì! Hành khách bắt đầu kéo hành lý theo lối đi của người hướng dẫn. Khi người thưa dần, tôi mới chen đến gần cô hướng dẫn hỏi thăm. Thì ra chuyến bay về phi trường Dulles đã hết! Cô ta nói tôi sẽ đi chuyến bay hãng American Airlines đến New York, rồi chuyển tiếp về Washington DC. Lúc đó London đã 7 giờ tối, nhưng bầu trời mùa hè sau cơn mưa vẫn trong sáng.

Theo sự chỉ dẫn, tôi kéo va-li (carry on) ra ngoài cổng. Còn đang ngơ ngác, tôi trông thấy một cô chiêu đãi viên hàng không trong đồng phục American Airlines vừa ra cửa. Mừng quýnh, tôi vội đi nhanh đến và hỏi đường đến cổng “Departure” của tôi. Cô ấy chỉ hướng đi và lên chiếc taxi chở nhân viên hàng không vừa ngừng lại. Tôi cám ơn, nhìn đồng hồ và bước như chạy. Đột nhiên cô gái xuống xe, gọi tôi lên ngồi cùng với cô.

- Tôi cũng đi trên chuyến bay đó. Bà đi bộ đến “terminal” có thể sẽ trễ chuyến bay mất.

Cô gái nhẹ nhàng nói và cười trấn an tôi. Tôi xúc động, chỉ biết mỉm cười và cám ơn. 

“Trời đãi kẻ khù khờ”. Tôi chắc chắn sẽ lại trễ chuyến bay nếu không được “quý nhân phù hộ”.

Chưa hết! Khi qua cửa Hải Quan, va-li của tôi bị xáo tung vì đi Anh chơi 3 tuần nên đồ đạc tôi đem theo hơi nhiều. Cô chiêu đãi viên đã xong phần kiểm soát hành lý, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng bên ngoài đợi tôi sắp xếp va-li xong mới đi theo. Tôi rất cảm kích lòng tốt của cô gái, và sẽ rất ân hận nếu vì tôi mà cô ấy bị trễ chuyến bay.

Khi đã ngồi trên phi cơ, tôi bình tĩnh lại và nói chuyện với cô chiêu đãi viên. Cô ấy đang bay về nhà ở New York, như một hành khách bình thường. Cô ngồi ghế phía cửa sổ bên kia, cùng dãy với tôi. Lúc này ngồi đâu cũng được vì đây là chuyến bay cuối, không có nhiều hành khách. Nghe tôi kể lại cuộc hành trình, cô gái tỏ vẻ ái ngại. Sau đó cô đi lấy nước uống, và đem cho tôi một chai. Nhìn cô có vẻ mệt mỏi nên tôi không nói chuyện nữa. Cô gái trẻ khoảng dưới 30 tuổi, dáng mảnh mai, gương mặt trắng hồng thanh tú. Tôi biết nghề chiêu đãi viên hàng không đòi hỏi tính nhã nhặn, lịch sự với hành khách. Nhưng cô gái ân nhân của tôi, có lẽ là người tốt nhất. Cô ấy đã xong nhiệm vụ trên những chuyến bay dài qua bao nhiêu nước, lại tự nguyện nhận thêm trách nhiệm giúp đỡ một người không quen biết, mà thái độ vẫn một mực lễ phép, ân cần.

Đến phi trường Kennedy-New York, cô gái không đi hướng cửa ra mà tiếp tục dẫn tôi đến cửa “connection fly” để lên chuyến bay về lại Washington DC, xuống phi trường Regan (DCA), thay vì Dulles (IAD). Trước khi tạm biệt, cô ấy dặn tôi gọi điện thoại cho con gái biết đổi giờ và địa điểm phi cơ hạ cánh để đến đón.

- Rất tiếc không đưa bà về DC được vì nhà tôi ở New York. Chúc bà sớm về nhà bình an.

Cô gái thật dễ thương và tốt bụng biết chừng nào!

Lẽ ra tôi đã phải viết thư gửi American Airlines cám ơn cô nhân viên của hãng. Nhưng ba ngày sau khi về Mỹ, con gái tôi sinh em bé đầu lòng. Bận rộn với niềm vui làm bà ngoại, rồi trở lại Việt Nam tiếp tục làm việc tôi quên bẵng “chuyến bay lịch sử” đó. Tuy nhiên cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn nhớ và biết chắc một điều, cô chiêu đãi viên hàng không tôi đã gặp ngày 19 tháng 7 năm 2007 từ Heathrow - London đến Kennedy - New York là điển hình của mẫu người tử tế ở chung quanh chúng ta, giúp cho cuộc sống thêm tươi đẹp và có ý nghĩa.

 

Hồ Thị Kim Trâm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo văn chương vỉa hè thì “thợ lặn” là từ để ám chỉ những tay tổ nào khôn mánh quá Trời. Mỗi khi có người nào cần mượn hay nhờ vả họ làm cái gì đó là họ né liền, trốn biền biệt hoặc phịa ra đủ thứ lý do để khỏi làm…đúng theo câu “ăn cỗ đi trước, lội nước đi sau”. Hình như số nầy hơi nhiều. Mà cũng ngộ, ngày xưa bên nhà, cái bếp là vùng bất khả xâm phạm, một thứ no man’s land đối với đàn ông con trai. Lỡ rũi có láng cháng xuống đó là bị mấy bà, biểu đi lên nhà trên đi, đi chổ khác chơi. Đây là chổ của đàn bà con gái, xuống đây làm gì.
Kính mời quý độc giả góp vào mục Góc Ảnh Gia Đình mọi loại ảnh gia đình hay ảnh của "chàng và nàng" như ảnh sinh hoạt gia đình, cảnh thiên nhiên, ảnh ông bà & cháu, cha, mẹ & con, ảnh bé bi, ảnh các bé dự thi, đám cưới, trăng mật, sinh nhật, họp mặt, du ngoạn, đủ loại...
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ … là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả.
1. Tháng Mười Hai, tháng cuối năm, gợi nhớ đến những cơn gió chiều se lạnh và mùa Noel lại về. Người ta hay bảo “Xuân về nhớ Mẹ”, còn Noel về thì nhớ ai, dạ thưa nhớ bạn (khi chưa có…người yêu).
Đây là cách tính những khoản thu chi và để dành để có được “một lối sống cân bằng” theo như kinh nghiệm sống của tác giả Eker sau khi ông đã tạo được hàng triệu đô la và đi diễn thuyết về cách tổ chức tài chánh trong cuộc sống cá nhân cũng như việc quản trị tài chánh trong các xí nghiệp lớn ở khắp nơi như sau:
Nhà nghiên cứu Phật Học Nguyên Giác Phan Tấn Hải đứng bên này biên giới Nam Hàn nhìn qua bên kia Bắc Hàn. Cảm ơn Cư Sĩ Nguyên Giác đã gửi hình.
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ … là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả.
Bánh bông lan không những được trẻ con đặc biệt yêu thích mà cả người lớn cũng rất thích.
Trên đời này và hiện nay không có gì thiếu thốn bằng Tình yêu. Người đời chèn ép nhau, dẫm đạp nhau, xô lấn không nương tay.
Nhà nghiên cứu Phật Học Nguyên Giác Phan Tấn Hải hành hương đến Phật Quang Sơn tại Đài Loan vào cuối tháng 10 đầu tháng 11 năm 2019. Cảm ơn Cư Sĩ Nguyên Giác đã gửi hình.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.