Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Thẩm Mỹ Thời Đại Dịch Wuhan,Tiêu Đâu Tiêu Lẹ Lẹ Đi Dịch Vật

3/27/202000:00:00(View: 3398)
Từ tháng giêng tới giờ, ngày nào chị Ngà cũng dán mắt lên màn ảnh tivi hay màn hình computer, lóng tai nghe bất cứ tin tức gì nói về dịch Corona Wuhan. Tâm trạng thiệt là bất an. Nhìn xung quanh, ai cũng than.

Hôm qua mấy chị em, chủ và thợ vô làm nails cho mấy người khách cuối cùng rồi thu dọn trong và ngoài tiệm cho gọn gàng, khử trùng tất cả đồ nghề rồi tạm chia tay nhau theo lịnh của nhà cầm quyền, hạn chế sự đi lại trong thành phố, tụ tập đông người.

Hôm nay thì đóng hẳn cửa tiệm, mọi người ở nhà, uống ăn dè xẻn, tự bảo vệ sức khỏe của mình.

Chị có người em bà con. Y là một người thợ làm “Nails” rất giỏi, có hoa tay chăm chỉ và cầu tiến. Sau mấy năm trời làm thợ, năm ngoái y hùn với hai người bạn sang lại một tiệm khang trang.

Mới đầu, từ thợ nhảy lên làm chủ, ai cũng mừng. Đây là ba người thợ siêng năng, hồi còn đi làm cho người ta thì cầm giũa cầm cọ, tối tăm mặt mũi từ sáng tới tối, hết khách mới về cho nên giờ giấc không nhứt định, nhưng đều đặn lãnh lương. Bây giờ, tiệm mới mở chưa có khách nhiều, thường thì ba đứa ngồi ngáp, coi ti vi hết đài này sang đài khác, hết tin tức tới coi phim bộ, khách thưa thớt mà tới tháng thì mau như tên bắn. Thế rồi sau sáu tháng cầm cự, khuyến khích với nhau là phải ráng, ráng…nhưng, hổng đủ sở hụi, lo rầu ủ ê. Nghe những người đi trước bàn ra là: “Chuyện làm ăn nào cũng vậy, nếu chịu đựng sau sáu tháng mà không thấy khá hơn, hay có triển vọng theo kiểu “Từ từ cháo mới nhừ” thì a lê hấp buông ra bỏ liền, chớ để lâu, càng lâu càng tệ”. Nhắm có mòi không xong, em mới kiếm người sang tiệm. Hên quá, mình vốn ít nên phải dứt sớm, nhưng cũng có người sẵn tiền dư muốn làm chủ như mình, có thể cầm cự lâu hơn. Chuyện làm ăn ngộ lắm, có khi mình làm không xong nhưng người khác có thời thì lại thành công. Mong là vậy. Em sang được tiệm, mừng húm, trở lại làm thợ cho khỏe tâm trí.

Từ Lễ Tạ Ơn, Giáng Sinh rồi Tết, trong mọi chuyện làm ăn, người ta đinh ninh là thế nào cũng đắt vì đó là mùa làm ra tiền. Thế nhưng, đùng một cái, con vi khuẩn mang tên Vũ Hán từ thành phố Wuhan bên Tàu cộng chui ra, rồi bay lung tung mù trời bất kể núi non sông hồ nhảy thoát qua mấy cái biển rồi tung hoành ngang dọc làm hại cả thế giới. Nó đi tới đâu người ta tránh tới đó. Bây giờ thì nó đang ngang tàng xâm chiếm luôn cả thành phố. Cái đồ quỷ sứ nghinh ngang ngoài đường còn người người thì phải cách ly, trốn trong nhà. Tội nghiệp, người mới sang tiệm đó than quá trời. Giới làm ăn, mọi thành phần, xấc bất xang bang.

Theo lịnh cách ly, giao thiệp ngoài đường phải giữ khoảng cách, không được tụ năm tụ ba “nhiều chuyện”, hông hun hít nhau ngoài chỗ công cộng, hông đụng chạm cái khỉ mốc gì hết mà chỉ đứng xa xa nhìn nhau bằng ánh mắt thương yêu và ái ngại. Nếu đối tượng lỡ hắt hơi ho khan một tiếng là í ẹ, xoay lưng bước xa hơn vài bước, có khi lủi mất tiêu. Ai mà vừa ho vừa sốt thì lo lắm, lo kiểm tra nhiệt độ của mình, và lo uống thuốc, lo liên lạc với bác sĩ nhà thương để theo dõi bịnh tình. Bác sĩ khuyên nên tự cách ly trong nhà nếu nhiễm bịnh, tự uống thuốc tự săn sóc cho mình. Quá lắm mới tới nhà thương có ống thở oxy vì con vi khuẩn Vu Han này chưa có thuốc chữa trị nó. Có nghĩa là, trời kêu ai nấy dạ.

Mới đây, ngày 18 tháng 3 nghe chính phủ cho hay chính phủ sẽ cấp cho dân chúng, mỗi người lớn được 2 ngàn mỹ kim con nít thì 1 ngàn, để giúp cho dân trang trải sống qua ngày, đợi người ta tìm được loại thuốc để tiêu diệt con quỷ hại người. Dưới đây là cái link về vụ này: https://www.youtube.com/watch?v=e7QRV4IEf9k
Nghe tin cũng mừng bởi vì nhà nhà kín mít, tiệm quán đóng cửa, biết bao nhiêu thiệt hại.

Trên đời khi xảy ra chuyện mới thấy lòng dạ con người cùng những hành động khó giải thích. Nội cái chuyện mua dự trử gạo và giấy đi cầu cũng làm cho chị Ngà ngạc nhiên. Tại sao, thí dụ như: nếu gia đình mình ăn hết một bao gạo 50 cân mỗi năm, muốn sơ cua thì mua thêm 1 hay nhiều lắm là 2 bao gạo thôi, đủ ăn cho 2, 3 năm rồi, mua chi mà mua dành mua dựt, 9, 10 bao, ăn cho tới 9, 10 năm tới hay sao? Gạo để lâu có thể bị mốc meo mờ. Còn giấy nữa. Nếu mỗi tháng xài một bịch 24 cuộn thì mua sơ cua đủ cho 2 hoặc lo xa nhiều lắm là thêm 2, 3 tháng thôi, mua chi cả chục bịch? “cửa sau” đâu ra thêm mà chùi cho hết? Đã vậy, có chỗ họ dành nhau một bịch giấy đi cầu, nhào vô nắm tóc đánh nhau u đầu sứt trán nữa!

Hy vọng qua mùa dịch này không có chuyện họ đứng sắp hàng để trở vô tiệm trả đồ! À mà không, mới thấy trong Face Book người ta dán lên tấm biển từ công ty Costco ghi là: “Cấm trả lại những món sau đây: Gạo, giấy đi cầu, giấy chùi tay, thuốc khử trùng, nước.”

Vậy mới là phải phải, bạn mua rồi bạn ráng mà xài cho hết nha bạn.

Mà thôi, láp dáp như vầy đủ chán cái lỗ tai rồi. Chị cũng phải mở tủ lục lọi kiểm lại coi đồ ăn thức uống của mình ăn được bao nhiêu lâu. Chị cũng phải lo làm cái di chúc, có bao nhiêu tài sản khai ra. Sau khi mình mất thì 2, 3 đứa con mình chia như thế nào để chúng khỏi dành khỏi dựt, con người mờ, biết đâu được, bây giờ cha mẹ còn sống thì thương yêu nhau, lỡ cha mẹ chết thì con cái thay đổi, tham lam? mình phải lo xa chia sẵn, đỡ mất đi tình cảm anh chị em họ hàng.

Tội nghiệp mấy đứa con đứa cháu vẫn còn phải đi làm vì có những dịch vụ cần thiết cho đời sống chưa đóng cửa hẳn được. Đứa thì là công chức, đứa thì làm trong nhà thương!

Chị vô cái link bên dưới coi tin tức thấy Tổng Thống cho biết sẽ thử dùng thuốc này để trị con vi khuẩn. Nhìn gương mặt của ông, thấy rõ sự mệt mỏi, chắc ông đã phải thường xuyên họp hành với nội các ráng tìm ra phương thức nào để chống chọi và đối phó với tình huống này. https://www.thepostmillennial.com/breaking-fda-to-approve-chloroquine-for-coronavirus-treatment-almost-immediately
Chị vô trang face book, thấy lời báo sinh nhựt của đứa cháu và một người bạn, chị gởi hai bó hoa giả cùng cái thiệp nói vài lời chúc mừng.

Bây giờ thật sự đúng là thời buổi sống trong thế giới ảo. Cái gì cũng ảo, cũng giả, qua máy vi tính hết. Thôi được, giữ khoảng cách. Thương yêu hận thù ghét bỏ ganh tỵ gì gì đi nữa cũng chỉ được làm bằng “ảo” mà thôi. Thương cũng giả mà ghét cũng giả. Ngộ thiệt! Thời buổi “a còng” may mắn thay, ngoài cái điện thoại còn có cái computer để mà vô nói chuyện liên lạc với mọi người. Xải computer hay gởi tin nhắn tiện hơn điện thoại vì đâu phải ai cũng ngồi đợi sẵn để mà trả lời cú gọi của mình.

Chị nhìn ra cửa sổ. Sau mấy trận mưa dầm thấm đất, cỏ đã mạnh dạn vươn khỏi lớp ni-long trải chận trên mặt đất. Nó len lên mạnh bạo vẹt lớp dăm bào rồi hùng dũng mọc cao khỏi bông với hoa. Thiệt tình! Cỏ dại quá mạnh mẽ, mạnh và hoang tàng như vi khuẩn. 
Cái con vi khuẩn có tên Corona Wuhan này báo đời quá trời. Corona Wuhan, cái đồ dịch vật. Hy vọng nước Mỹ hay bất cứ nước nào khác cũng được, tìm cho ra thuốc để trị tiệt giống con vi khuẩn mắc dịch này.
Tiêu đâu tiêu lẹ lẹ cho thiên hạ nhờ. Thiệt tình./.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một phụ nữ Úc, cô Chloe Mowday, 31 tuổi, đang trong tình trạng nguy kịch tại Việt Nam sau khi hai thủ thuật thẩm mỹ tưởng chừng đơn giản lại đưa cô vào cơn nguy hiểm chỉ sau vài giờ, theo bản tin của tạp chí News.com.au, đăng ngày 8 tháng 12 năm 2025. Sự việc gây nhiều bàn tán tại Úc và làm dấy lên nghi vấn về mức an toàn của ngành thẩm mỹ trong nước.
Trước hết, chúng ta thừa hưởng một nền văn hóa phụ hệ. Người đàn ông nắm hết quyền hành và đàn áp đàn bà theo ý riêng. Những thế hệ trước năm 1950, hầu hết đàn bà Việt là nô tỳ cho đàn ông, một loại nô lệ tự nguyện theo truyền thống và có thể bị hành hạ nhiều hơn nữa, nhưng không được xã hội, chính quyền bênh vực. Về sau, nhờ du nhập văn hóa, văn minh tây phương và bộ luật gia đình thời đệ nhất cộng hòa, người đàn bà Việt mới trút bớt gánh khổ bị áp bức, tuy nhiên, tinh thần tự nguyện nô tỳ vẫn hiện diện trong huyết mạch của những thế hệ trẻ, kéo dài qua hải ngoại, cho dù nơi đây tôn trọng phụ nữ bậc nhất.
Nghe họ nói chuyện với nhau thì hiểu ra. Nhóm phụ nữ này hầu hết hơi phúng phính nên họ đã tạo ra một trò chơi vừa vui vừa có ích, họ mang vô sở cái cân và mạnh ai nấy leo lên cân rồi ghi số cân vô sổ. Họ mở ra một cái quỹ, mỗi tuần mỗi người góp vô quỹ 5 đô la rồi bắt đầu ăn cữ ăn kiêng, tới cuối tháng, người nào sụt số cân nhiều nhứt sẽ được thưởng số tiền gom chung đó, rồi họ bắt đầu góp tiền cho tháng tới. Họ làm sao mà giống giống như chơi hụi mở hụi khui hụi góp hụi vậy ta.
Hiểu biết về màu sắc làm nền cho nghề nghiệp thẩm mỹ, đặc biệt trong công việc trang điểm và nhuộm, tẩy tóc; ví dụ như: Màu đỏ dự phần vào đời sống con người qua máu và lửa. Chúng ta cũng nhận xét rằng những người thời xưa đã kết hợp màu đen với bóng đêm, và màu vàng cho những ngày tươi sáng. Màu trắng tượng trưng cho sự trinh trắng, trong khi màu tím chỉ được dùng trong giới trưởng giả mà thôi.
Có những chiều thu vương nắng cuối thôn …mùa thu đã về trên bầu trời thênh thang mây, mùa thu về với những chiếc lá nâu vàng thay nhau đổi màu, mùa thu về trên vai áo nâu non, tóc mùa thu cũng nâu vàng theo nắng thu rất vội. Mùa thu chỉ vừa mới chớm.
Tối qua ngủ được, sáng sớm chị Ngà thức dậy, khỏe khoắn, lòng vui vui. Đứng lên quơ tay quơ chưn, làm vài động tác cho giãn gân cốt. Hai cánh tay dơ lên cao khỏi đầu, hạ xuống ngang vai, rồi khỏi hông. Hít thở vài cái. Một hồi.
Đường nâu + sữa = hợp chất tẩy da chết cho toàn thân thể. Da-ua + mật ong = dưỡng chất dành cho da nhạy cảm (sensitive skin) và da hay bị ửng đỏ
Chúng ta thường đi bộ, nhiều người thích đi bộ. Từ đi bộ trong nhà, cho tới ngoài đường, chợ búa, mua sắm, trong sở làm v…v…như là một sinh hoạt tự nhiên. Đi bộ thực ra cũng là một môn thể thao chậm, kiểu “Low-impact”. Đi bộ vừa thong thả tự do, thích hợp với mọi lứa tuổi mà còn rất tốt cho sức khoẻ và sắc đẹp cho cả hai phái nam và nữ.
Phần mái ở trước trán (bang), nhiều bạn gái thích cắt ngắn, trông nhí nhảnh trẻ trung, nhất là khi cột tóc đuôi ngựa. Nhưng phần tóc nầy mọc ra dài rất nhanh, chúng ta nên tập tự cắt lấy, để khỏi phải chạy ra tiệm chỉ để cắt chút xíu ở phần tóc nầy, vừa mất thì giờ lại tốn tiền.
Nè mấy người, ai muốn học gắn lông mi từ sợi từ sợi y như lông mi thiệt hông tui dạy tính rẻ, lấy vốn đồ nghề lại coi. Thu chanh chua càng nói càng lớn tiếng: Xời ơi bà nầy, vừa vô ơn vừa bòn. Trong túi có chín đồng, cố ngó quanh quất xung quanh coi có lòi ra thêm một đồng nào đâu đó đặng bỏ vô túi. Chẵn mười đồng!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.