Hôm nay,  

Khoảng Lặng Cuộc Đời Trong Thời Đại Dịch

10/04/202000:00:00(Xem: 3621)
 
KHOANG LANG CUOC DOI TRONG THOI DAI DICH 03

Thực hành Thiền giúp giải thoát căng thẳng, lo lắng, sợ hãi trong mùa đại dịch.
(nguồn: www.pixabay.com )

Có những khoảng lặng trong cuộc đời làm con người cảm thấy bình yên dễ chịu như những khoảng lặng trong bản hòa âm dìu bước người nghe lắng sâu hơn vào cõi thanh âm mênh mông huyền ảo.

Có những khoảng lặng trong cuộc đời làm con người dừng chân ngắm nhìn thong dong tự tại trước cơn thác lũ tham sân si tràn ngập cõi nhân gian xô đẩy con người vào mê lộ khổ đau.

Có những khoảng lặng trong cuộc đời làm con người cảm thấy bị xô xuống vực sâu với cảm giác hoang mang chới với qua những biện pháp cách ly hay khoảng cách xã hội [social distancing] mà cơn đại dịch COVID-19 mang đến trong những ngày tháng qua!
 
Thế giới chìm sâu vào khoảng lặng
 
Một buổi sáng nọ giữa tháng ba như mọi ngày người đàn ông gốc Việt cư ngụ nơi một thành phố miền Nam California ra khỏi nhà để đi bộ. Ông nhìn thấy một thế giới khác. Con đường không một bóng người qua lại. Xe cộ chỉ vài ba chiếc vụt qua rồi để lại một khoảng không trống rỗng. Thường ngày vào lúc đó con đường này đầy xe cộ và người đi bộ đưa trẻ em đến trường đi học. Hôm đó, ngay sau ngày, 19 tháng 3 năm 2020, Thống Đốc California ra lệnh người dân ở trong nhà và đóng cửa tất cả cơ sở kinh doanh không quan trọng, con đường này vắng hoe, im lặng, trống trải dị thường!

Rồi những ngày sau đó, nhiều thành phố, nhiều tiểu bang tại Hoa Kỳ tuyên bố đóng cửa các cơ sở kinh doanh không quan trọng và những ai không có việc cần đi thì ở trong nhà. Nhiều nước trên thế giới cũng thực hiện cùng những biện pháp để chận đứng đà lây lan nhanh chóng không thể tả của đại dịch COVID-19, vốn phát xuất từ thành phố Vũ Hán thuộc tỉnh Hồ Bắc của Trung Quốc từ tháng 11 năm 2019. Cả thế giới chìm sâu vào khoảng lặng.

Trường học, chợ quán, câu lạc bộ đóng cửa. Các sinh hoạt tụ họp đông người bãi bỏ. Các trận đấu thể thao hủy bỏ. Các chuyến bay thưa thớt dần. Các chuyến xe điện ngưng chạy. Các chuyến xe buýt càng lúc càng ít người đi. Nhà hàng chỉ nhận đơn đặt mua thức ăn rồi tới lấy, không cho ngồi ăn trong tiệm. Các buổi nhạc hội ngưng trình diễn.

Người Mỹ ở trong nhà. Người Ý, Pháp, Đức, Anh, Ấn, Việt Nam, và nhiều nhiều tỉ người dân của khoảng 181 nước khác trên thế giới đều ở trong nhà. Nhà ai nấy ở. Thế giới trống vắng, lặng sâu.

Nếu phải đi ra ngoài, đến sở làm, đi chợ để mua nhu yếu phẩm, hay ở bất cứ đâu thì đứng cách người khác 6 feet, tức khoảng 2 mét, để tránh lây lan cho người khác và khỏi bị người khác lây lan COVID-19 cho mình.

Mọi người phải tập sống cuộc sống xã hội trong khoảng cách 6 feet. Một lối sống mới, hoàn toàn mới, mà nhiều người vẫn chưa quen. Trong đoàn người đứng xếp hàng chờ vào các tiệm bán lẻ như Costco trong những ngày đầu người ta cứ đứng san sát nhau không ai nhớ khoảng cảch 6 feet.

Con người theo lẽ tự nhiên của sinh tồn từ xưa đến nay là sống tập quần trong mối tương quan tương duyên gắn bó nhau giữa cá nhân với gia đình và xã hội, và ngược lại. Nếu trong tình cảnh phải sống độc cư, sống cách ly với xã hội là hiện tượng không bình thường nên dễ làm cho con người bị hụt hẫng, cảm giác cô đơn, buồn chán, v.v… Đã quen với lối sống tập quần gần gũi, thân thiện, gắn bó, bây giờ phải cách ly, phải có khoảng cách 6 feet thì quả thật làm khó cho con người.

Cả tiểu bang, cả nước, phần lớn dân số nhân loại sống cách ly dù là tự nguyện để ngăn chận dịch bệnh cũng là chuyện không bình thường, nhưng chưa phải là đã không từng xảy ra trong lịch sử loài người.

KHOANG LANG CUOC DOI TRONG THOI DAI DICH 01

Dấu hiệu khuyên người dân giữ khoảng cách 6 feet nơi công cộng. (nguồn: www.pixabay.com )


Khoảng lặng 6 feet và cách ly
 
Trong Bách Khoa Từ Điển Mở nói rằng để làm chậm lại sự lây lan của các chứng bệnh lây nhiễm và để tránh đốt cháy các hệ thống chăm sóc sức khỏe vì quá tải, đặc biệt trong thời gian đại dịch, nhiều biện pháp giữ khoảng cách nơi công cộng [social distancing] được sử dụng, gồm việc đóng cửa trường học và nơi làm việc, cô lập, cách ly, hạn chế các hoạt động của con người và bãi bỏ các cuộc tập tập đông người.

Các biện pháp như thế đã được thực thi thành công trong nhiều trận đại dịch trước đây. Tại St. Louis thuộc tiểu bang Missouri của Hoa Kỳ, một thời gian ngắn sau các trường hợp cúm đầu tiên được phát hiện trong thành phố trong trận đại dịch cúm năm 1918, chính quyền đã thực hiện việc đóng cửa trường học, cấm tụ họp đông người và giữ khoảng cách nơi công cộng. Tỉ lệ tử vong tại thành phố St. Louis thấp hơn nhiều so với thành phố Philadelphia, nơi bất kể các trường hợp bị cúm đã cho phép diễn hành đám đông tiếp tục và không đưa ra cách giữ khoảng cách xã hội cho đến hơn 2 tuần sau các trường hợp bị lây lan đầu tiên.

Còn nữa, trong khoảng thời gian đại dịch bại liệt năm 2016 tại Hoa Kỳ có 27,000 trường hợp bị lây nhiễm và hơn 6,000 người thiệt mạng. Chỉ riêng New York có hơn 2,000 người chết. Thành phố đã ra lệnh đóng cửa các rạp chiếu phim, các cuộc họp bị bãi bỏ, các tụ tập đông người cũng không có, và trẻ em được cảnh báo không uốn nước fountains, không bơi các hồ bơi và bãi biển, và tránh các công viên giải trí.

Trong đại dịch cúm phát xuất từ Á Châu năm 1957-1958, có tới 90% trường học bị đóng cửa. Đại dịch cúm tại Mexico năm 2009 đã đóng cửa các trường học và thực thi các biện pháp giữ khoảng cách nơi công cộng đã giảm tỉ lệ lan truyền tới 37%.
Tất nhiên là để cứu mình và người thì con người buộc lòng phải thay đổi nếp sống để sinh tồn. Nhưng thay đổi một tập quán lâu đời là điều không dễ chút nào.
 
Nỗi đau thời đại dịch
 
Những người thuộc thổ dân tại Quần Đảo Hawaii từ lâu đời nay đã quen tập tục chào nhau bằng những vòng tay ôm và những nụ hôn. Bây giờ họ nói rất khó bỏ.

“Tôi đang cố gắng, nhưng không dễ,” theo Sue Lokelani Lee Loy, thành viên của Hội Đồng Quận Hawaii và là thổ dân Hawaii đã lớn lên trong cộng đồng nông thôn nhỏ trên lãnh địa của Thổ Dân Hawaii tại Đảo Big Island.

“Nó quá thách thức. Nó là bản năng trong chúng tôi,” Lee Loy nói về truyền thống chào nhau bằng cách ôm, hôn và honi – đang thực tập để thay thế cách cụng trán nhau trong lúc hít hơi thở của người khác. Đây là trao đổi hơi thở, biểu thị sự tôn trọng sâu xa và cam kết lẫn nhau.

Tương tự như các thổ dân Hawaii, người dân Pháp và nhiều nước Tây Phương vốn có tập tục chào nhau bằng cách hôn má, cọ má, bắt tay, hay ôm nhau thì với đại dịch COVID-19 cũng phải thay đổi để tránh bị lây lan và lây lan bệnh cho người khác. Để thay thế cách chào hỏi theo tập quán lâu nay, nhiều người trên thế giới bắt đầu sử dụng cách chấp hai bàn tay lại mỗi khi chảo hỏi nhau.

Những thân thiết, gần gũi đã thành tập tục đó nơi nhiều dân tộc bây giờ bổng chốc phải thay đổi, phải bỏ đi và phải tập theo lối sống mới – tự cách ly và giữ khoảng cách 2 mét nơi công cộng. Con người bổng nhiên thấy mình bị đẩy vào cái thế xa cách với đồng loại, với xã hội, và nếu bị bệnh thì xa lánh với cả những người thân. Đó là tình cảnh khiến con người có cảm giác giống như mình bị hất ra khỏi xã hội, bị rơi xuống vực thẳm không đáy.

Trong một bài phổ biến trên mạng xã hội hôm Thứ Tư ngày 25 tháng 3, một y tá tại bệnh viện Long Island ở New York đã chia xẻ cảm giác của cô trên mạng xã hội, rằng, “Tôi đã không ngủ được bởi vì tâm trí tôi không lắng xuống.”

Cô y tá này, làm việc trong khu vực Covid-19, kể rằng đêm trước là đêm “tồi tệ nhất mà tôi đã từng chứng kiến từ trước tới đó.”

Các bệnh nhân vô ào ào, cô kể, ho và đồ mồ hôi, với một số người lên cơn sốt và “nỗi sợ hãi hiện ra trong đôi mắt của họ.”
Người y tá này viết rằng cô khóc trong nhà vệ sinh trong lúc nghỉ ngơi, lột dụng cụ bảo vệ cá nhân ra để lại vết lõm trên mặt cô.

“Tôi khóc cho đồng nghiệp của tôi, bởi vì chúng tôi biết nó sẽ trở nên tồi tệ như vậy và tôi đã có cảm giác như điều đó không thể nào và chúng tôi đã sẵn sàng trong từng khoảnh khắc,” cô nói thế. “Tôi khóc những bậc cha mẹ, con cái, anh chị em, người phối ngẫu không thể ở bên cạnh người thân của mình là những người có thể đang hấp hối nhưng không thể có người đến thăm bởi vì không ai được phép đến thăm.”

Dường như hầu hết mọi người đều có cùng một cái nhìn giống nhau rằng cả đời họ chưa bao giờ chứng kiến một tình cảnh nào như thế này. Những người Việt tị nạn tại Mỹ kể rằng trong chiến tranh Việt Nam dù tàn khốc với bom rơi đạn lạc nhưng không có cảnh hoang vắng rợn người khắp nơi như trong đại dịch hiện nay.

Những hình ảnh về các thành phố ma đã trở nên phổ biến trong mùa đại dịch COVID-19. Những con đường nằm ở trung tâm Quận Manhattan của New York, một thành phố có cái tên dễ nhớ là “thành phố không ngủ,” hay ở thành phố du lịch nổi tiếng thế giới là Venice tại Ý đã vắng bóng người đến mức làm người ta dựng tóc gáy.

Nhiều người có cùng suy nghĩ rằng kể cũng thiệt là lạ. Con người cứ tưởng mình là chủ nhân ông của hành tinh này, cứ nghĩ là mình đã kiểm soát được thế giới này. Vậy mà, một thế lực nhỏ đến mức mắt thường của con người không thể nhìn thầy lại có thể buộc cả nhân loại phải bó tay thúc thủ, phải tan tác từng mảnh vụn, phải tốn hao bao nhiêu tiền tài và sinh mạng, phải sống chết không biết lúc nào!

Bởi vậy mới nói, đừng khinh cái nhỏ nhất trên đời này. Con vi khuẩn corona là loại vật thể nhó nhất mà sức mạnh thì vô song. Còn nữa một móng tâm là loại phi vật thể nhỏ nhất mà sức mạnh cũng bất khả tư nghì. Theo nhà Phật, thế giới và vũ trụ này có và tồn tại là do tâm.

“Nhất thiết chư pháp
Giai tùng tâm sinh
Tâm vô sở sinh
Pháp vô sở trú.”

Tất cả các pháp đều do tâm sinh. Tâm không sinh thì các pháp không tồn tại. Bài kệ này tương truyền do Thiền Sư Vô Ngôn Thông khai thị cho Thiền Sư Cảm Thành là người Việt Nam vào thế kỷ thứ 9 sau tây lịch.
 
Vượt qua khoảng lặng

KHOANG LANG CUOC DOI TRONG THIOI DAI DICH 02

Thực hành lệnh ở trong nhà trong mùa đại dịch vi khuẩn corona. (nguồn: www.pixabay.com )


Nhưng có người chưa chắc đã chịu bó tay với những khoảng lặng do con vi khuẩn corona nhỏ bé tạo ra. Họ tìm đủ mọi cách sáng tạo để lấp đầy nó. Hình ảnh trên đài truyền hình Mỹ chiếu cảnh một cặp nghệ sĩ vửa đi vừa trình diễn nhạc trên một con đường vắng để giúp vui cho bà con hàng xóm vắng tanh. Còn nữa, hình ảnh những buổi mừng sinh nhật cho người thân và bạn bè được diễn ra trong cung cách mùa đại dịch hoàn toàn mới, với những người đến chúc mừng ngồi trong xe hơi vừa chạy vừa hát bài “Happy Birthday” vang dội cả góc phố, trong khi birthday girl thì đứng trước cửa nhà miệng cười không khép, tay vẫy không ngừng.

Thực ra có nhiều cách để giải khuây trong lúc thực hành lệnh ở trong nhà hay không may phải tự nguyện cách ly. Trên trang mạng FutureLearn.com có đề nghị 5 cách làm bớt buồn chán khi ở trong nhà.

5 cách đó là nhờ Google tìm cho mình các trang mạng văn hóa, văn học và nghệ thuật cho xem miễn phí để tự mình giải trí qua việc xem tranh ảnh, xem hòa nhạc, thưởng thức hài kịch, xem phim, và tham gia các khóa hướng dẫn hay dạy về văn hóa.

Còn rất nhiều cách để vượt qua thời gian ở trong nhà hay cách ly. Chẳng hạn, bạn có thể xem đây là cơ hội để quay về với gia đình và người thân bằng những việc làm rất đơn giản nhưng đầy ắp tình thân mà trong sinh hoạt bận rộn hàng ngày bạn không có thì giờ để làm, như dạy cho con cháu học hành, vui đùa với con cháu, và chuyện trò thân mật với người thân.

Bạn cũng có thể suy nghĩ nhẹ nhàng và thoải mái hơn khi xem thời gian ở trong nhà và cách ly là cơ hội để mình có thể đọc những cuốn sách lâu nay mình muốn đọc mà chưa được. Hoặc bạn cũng có thể, nếu có cảm hứng, làm thơ, viết văn, nghiên cứu về những vấn đề mà mình thích để phổ biến thông tin, tài liệu và văn chương cho mọi người cùng đọc.

Có người suy nghĩ khác hơn nữa, họ xem khoảng lặng trong mùa đại dịch corona là cơ hội quý giá để con người quay về lại chính mình và cũng để con người dừng lại chốc lát trước cuộc sống cứ mãi đẩy đưa người ta đi tới những mục tiêu có khi chỉ là ảo tưởng, không thực.

Dừng lại là điều khó làm với bản chất của tâm thức mà trong nhà Phật gọi là  “tâm viên ý mã” [tâm vọng động như khỉ, ý chạy rong như ngựa]. Yếu tố quan trọng ở đây là sự dừng lại của thân và tâm. Đặc biệt là tâm. Tâm thức chạy rong theo vật dục ngoài đời làm cho con người càng lúc càng đẩy mình đi xa khỏi chính mình.

Dừng lại cái “tâm viên ý mã” chính là thiền quán để từ đó quán chiếu mọi thứ sâu hơn, rõ hơn và thật hơn. Khi nhìn thấu suốt bản chất của mọi thứ trên đời con người sẽ không ảo tưởng và không sợ hãi. Giống như khi một người đi trong đêm tối thoáng thấy một khúc cây ở giữa đường tưởng là con rắn, nhưng nhờ định tâm nhìn rõ lại nên biết đó là khúc cây chứ không phải con rắn. Do vậy hết sợ. Người thực hành thiền quán là làm cho thân tâm lắng xuống những vọng động và cấu uế. Nhờ thế mà thân tâm được trong sạch. Giống như để ly nước cấu bẩn một chỗ không lay động cho cấu uế lặng xuống và được trong sạch. Khi tâm trong suốt sẽ nhìn thấy mọi thức rõ ràng, chân thực hơn. Đó là lý do tại sao Thiền giúp con người bớt lo lắng, bớt sợ hãi, và bình thản hơn trong mọi tình huống của đời sống, nhất là thời đại dịch hiện nay.

Ký giả Caitlin Welsh trong bài viết “7 meditation and mindfulness apps with free tools for coronavirus anxiety,” được đăng trên trang mạng www.mashable.com hôm 25 tháng 3 năm 2020 cũng đã đề nghị thực tập thiền chánh niệm theo cách hướng dẫn trên các apps để giải thoát lo lắng trong mùa đại dịch vi khuẩn corona. Độc giả có thể vào trang mạng này để tìm hiểu thêm về các apps có hướng dẫn thực tập thiền: https://mashable.com/feature/best-meditation-apps-mindfulness/
Cầu mong nhân loại sớm thoát khỏi cơn đại dịch hiện nay để bình an trở lại cuộc sống bình thường.

Ý kiến bạn đọc
15/04/202021:12:57
Khách
BÀI VIẾT HAY,CÁM ƠN ANH QUANG
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nếu hỏi tên một tác giả đương thời có nhiều đầu sách, được nhiều tầng lớp độc giả ở mọi tuổi tác thích đọc lẫn ngưỡng mộ và có nhiều bạn bè quý mến, có lẽ trong trí nhiều người sẽ nghĩ đến Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc. Thật vậy, ông có khoảng 60 đầu sách thuộc loại Văn chương, Y học và Phật học; đáp ứng cho nhiều độ tuổi, thường được trưng bày ở các vị trí trang trọng trên các kệ của các nhà sách, thuộc loại best seller, được xuất bản tái bản nhiều lần như “Viết Cho Các Bà Mẹ Sinh Con Đầu Lòng”, “Gió Heo May Đã Về”, “Nghĩ Từ Trái Tim”, “Gươm Báu Trao Tay”... Đó là chưa kể những buổi chia sẻ, đàm đạo, thuyết giảng của ông về sức khỏe, nếp sống an lạc, thở và thiền, v.v... qua những phương tiện truyền thông khác.
Trong một tiểu luận về văn chương Franz Kafka, Milan Kundera đã bắt đầu bằng một câu chuyện có thật xảy ra trên xứ Tiệp Khắc, quê hương ông, dưới thời đảng Cộng sản còn cai trị đất nước này. Một anh kỹ sư được mời sang thủ đô London, Anh quốc để tham dự một hội nghị chuyên ngành. Hôm trở về nhà vào văn phòng làm việc, anh lật tờ báo mới phát hành sáng hôm đó và đã giật bắn người vì trên báo loan tin một kỹ sư người Tiệp sang London dự hội nghị đã xin tị nạn chính trị ở lại Tây phương. Nên nhớ đó là cao điểm căng thẳng của cuộc Chiến tranh Lạnh toàn cầu, đối với các quốc gia trong khối Cộng sản, tị nạn chính trị có nghĩa là phản quốc, là trọng tội mang án tử hình. Anh kỹ sư nọ đã vô cùng hoảng hốt khi đọc bản tin trên báo.
Khi một tác giả hoàn tất xong một bản thảo của một tác phẩm mới, câu hỏi đầu tiên có lẽ tác giả sẽ tự nêu lên rằng: ai sẽ đọc những dòng chữ này của mình? Hẳn là Thầy Tuệ Sỹ cũng có suy nghĩ như thế khi hoàn tất bản thảo tác phẩm “Lý Hạ: Bàn Tay Của Quỷ” vào ngày 19/1/1975. Xin chú ý con số rất tiền định: 1975. Người viết đã hình dung ra hình ảnh Thầy Tuệ Sỹ đứng nơi Thư Viện Đại Học Vạn Hạnh nhìn ra sân trường, khi Thầy vừa hoàn tất tác phẩm trên khoảng gần nửa thế kỷ trước. Thầy Tuệ Sỹ đã suy nghĩ gì khi cất bản thảo trên vào một góc kệ sách và rồi đời Thầy sẽ không còn thì giờ để mở ra xem nữa? Những gì đời sau biết về nhà thơ Lý Hạ của Trung Hoa không nhiều như các nhà thơ Lý Bạch, Đỗ Phủ, Tô Đông Pha, Lý Thương Ẩn... Nhà thơ Lý Hạ tuổi thọ chỉ khoảng 25 hoặc 26 hoặc 27 tuổi. Năm sinh của Lý Hạ mơ hồ: tiểu sử trên Wikipedia ghi rằng họ Lý sinh năm 790 hoặc 791.
Đêm sông Hậu, trăng khuyết chiếu mờ mặt sông, sóng ì ọp vỗ mạn thuyền. Đôi khi một bầy chim ăn đêm bay qua sát đầu chúng tôi, cánh chúng xòe ra trong trăng. Đôi khi những con dơi bay chập choạng trong tối như những linh hồn người chết trở lại thăm bạn cũ. Chúng tôi thì thào vào tai nhau những câu chuyện nghe được từ dân làm nghề sông nước. Có lúc sự kiểm soát không gay gắt lắm, chúng tôi được phép lên sàn thuyền ngồi hóng gió. Đôi khi một chiếc ghe nhỏ đi ngang qua, ông chủ thuyền kêu lại mua thêm thức ăn. Không khí ngày tết rộn ràng, tiếng hò trên sông, tiếng máy thuyền, tiếng mua bán nói cười ầm ĩ vọng lại từ một đời sống nửa thực nửa mơ. Một người phụ nữ ngồi trên thuyền vá lại chiếc áo rách cho chồng, như thể chị đang ngồi trong một căn bếp ở thôn xóm an bình nào đó
“Làm nghệ sĩ là một lời cam kết với đồng loại rằng những vết rách của kiếp sống sẽ không biến ta thành kẻ sát nhân,” Louise Bourgeois từng viết trong nhật ký thuở thiếu thời. “Những kẻ làm thơ — tôi muốn nói: mọi nghệ sĩ — rốt cuộc là những kẻ duy nhất biết sự thật về chúng ta,” James Baldwin từng viết ở tuổi ba mươi, “…không phải binh lính, càng không phải chính khách… chỉ có thi sĩ.” Và sự thật ấy, cách ta yêu, cách ta cho đi, và cách ta chịu đựng –là chính bản thể của ta.
Tờ Việt Báo Kinh Tế số 28 ngày 13 tháng 2 năm 1993 có đăng bài thơ “Lửa, Thấy Từ Stockholm” của nhà thơ Trần Dạ Từ, nhân tuần lễ nhà văn Thảo Trường thoát khỏi nhà tù lớn đến định cư ở Hoa Kỳ. Đây là bài thơ Trần Dạ Từ viết từ 1989 rời Việt Nam, khi được các bạn Văn Bút Thụy Điển mời ăn cơm chiều, Ông nhớ đến bạn còn ở trong tù khổ sai dưới chân núi Mây Tào, Hàm Tân. 33 năm đã trôi qua kể từ ngày chúng ta chào đón nhà văn Thảo Trường đến Hoa Kỳ, 15 năm kể từ ngày Thảo Trường từ bỏ thế gian, Chiều Chủ Nhật tuần này, 22 tháng Sáu, nhân dịp tái xuất bản bốn cuốn sách của Thảo Trường (Hà Nội, Nơi Giam Giữ Cuối Cùng; Người Khách Lạ Trên Quê Hương; Ngọn Đèn; Lá Xanh), bạn bè văn hữu và gia đình cùng tề tựu tưởng nhớ Nhà Văn. Việt Báo trân trọng mời độc giả cùng đọc, cùng nhớ nhà văn lớn của chúng ta, một thời, một đời.
Thăm nuôi năm thứ mười: trại Z30D Hàm Tân, dưới chân núi Mây Tào, Bình Tuy. Cuối năm 1985, mấy trăm người tù chính trị, trong đó có cánh nhà văn nhà báo, được chuyển từ trại Gia Trung về đây. Hồi mới chuyển về, lần thăm nuôi đầu, còn ở bên K1, đường sá dễ đi hơn. Cảnh trí quanh trại tù nặng phần trình diễn, thiết trí kiểu cung đình, có nhà lục giác, bát giác, hồ sen, giả sơn... Để có được cảnh trí này, hàng ngàn người tù đã phải ngâm mình dưới nước, chôn cây, đẽo đá suốt ngày đêm không nghỉ. Đổi vào K2, tấm màn hoa hòe được lật sang mặt trái: những dãy nhà tranh dột nát, xiêu vẹo. Chuyến xe chở người đi thăm nuôi rẽ vào một con đường ngoằn nghoèo, lầy lội, dừng lại ở một trạm kiểm soát phía ngoài, làm thủ tục giấy tờ. Xong, còn phải tự mang xách đồ đạc, theo đường mòn vào sâu giữa rừng, khoảng trên hai cây số.
Theo một ý nghĩa nào đó, Farrington đóng vai trò là một kiểu người có thể thay thế hoặc tồn tại ở bất cứ đâu, có thể là một nhân vật đặc trưng nào đó nhưng cũng có thể là một người bình thường. Bằng cách chọn chủ thể như thế, Joyce đưa Farrington vào bối cảnh đường phố Dublin và gợi ý rằng sự tàn bạo của gã không có gì là bất thường. (Lời người dịch).
Thông thường người ta thỏa thuận những tác phẩm và những tác giả đó thuộc về văn học bản xứ với phụ đề “gốc Việt.” Thỏa thuận đó đặt cơ bản trên ngôn ngữ, có tên gọi “ngôn ngữ chính thống”, còn tiếng Việt là “ngôn ngữ thiểu số.” Tất cả những ý nghĩa này được nhìn thấy và định nghĩa từ những người bản xứ của ngoại ngữ. Còn người Việt, chúng ta nhìn thấy và nghĩ như thế nào? Hai tập thơ tiếng Hán của Nguyễn Du, thuộc về văn học Trung Quốc hay Việt Nam? Những bài viết, sách in tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Latin của các học giả và các linh mục dòng tên, thuộc về văn học nào?
Đứa trẻ đi học bị bạn bè bắt nạt ở trường về nhà mét mẹ, một đứa trẻ bị trẻ con hàng xóm nghỉ chơi, về nhà mét với mẹ, cô con gái bị người yêu bỏ về tâm sự với mẹ, v.v., nói chung những đứa trẻ cần bờ vai của mẹ, bờ vai mẹ là nơi các con nương tựa. Con cái thường tâm sự với mẹ về những phiền não hàng ngày hơn tâm sự với cha. Ngày của mẹ là ngày tưng bừng, náo nhiệt nhất. Cha thường nghiêm nghị nên trẻ con ít tâm sự với cha. Nói như thế, không có nghĩa là trẻ con không thương cha? Không có cha làm sao có mình, cho nên tình thương cha mẹ cũng giống nhau, nhưng trẻ con gần mẹ hơn gần với cha. Khi đi học về, gọi mẹ ơi ới: mẹ ơi, con đói quá, mẹ ơi, con khát quá, mẹ ơi, con nhức đầu, mẹ ơi,... Tối ngày cứ mẹ ơi, mẹ ơi. Nhất là những đứa trẻ còn nhỏ, chuyện gì cũng kêu mẹ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.