Hôm nay,  

Ở Đâu Có Áp Bức - Ở Đó Có Đấu Tranh

02/06/202011:54:00(Xem: 2758)
101135672_4416328745047794_2471066621519593472_o
Hình minh họa từ trang fb của Phạm Thanh Giao



Chưa lâu trước đây, ngay giữa mùa Đại Dịch, ông Trump tự vỗ ngực phong cho mình cái danh hiệu “Tổng thống trong thời chiến – The War President”.

Câu tuyên bố hùng hồn này của Donald Trump được đưa ra ngay giữa những con số tử vong đáng sợ do sự thất bại trong việc “chuẩn bị và xử lý” dịch bệnh Covid-19, mà đến nay vẫn chưa có giải pháp tiến lui, với tỷ lệ ca nhiễm tiến dần đến con số 2 triệu người và tỷ lệ tử vong chậm chạp nhưng chắc chắn đã vượt ngưỡng 100 ngàn. Ông ta tự tin khoác lên vai mình chiếc chiến bào của một vị tướng ngoài trận mạc, đang trong điểm giao tranh khốc liệt, khi xác chết của quân ta chôn không kịp, mà vẫn chưa thấy bất kỳ hi vọng gì đẩy lui được quân địch vô hình – the invisible enemy trong con mắt chủ soái.

Hôm qua, thứ Hai đầu tháng 6, ngay tâm điểm của những cuộc xuống đường biểu tình bạo loạn nổ ra ở khắp nơi trên đất Mỹ, Donald Trump, một lần nữa, lại hãnh diện tự vỗ ngực phong cho mình cái tước hiệu kêu hơn, dữ dằn hơn và oai phong hơn bao giờ và hơn bất kỳ ai trong lịch sử thế giới “Tổng thống của Pháp Luật và Mệnh Lệnh – The President of Law and Order”.

Câu tuyên bố long trời lở đất này, được ông ta hét lớn ngay trước Vườn Hồng trong tòa Bạch Ốc, giữa hàng hàng lớp lớp lính bảo vệ, cách khá xa những tấm bích chương của những người biểu tình tụ tập đòi thực thi công lý. Lời tuyên bố hùng hồn của Donald Trump vang lên giữa âm thanh của tiếng súng bắn đạn cao su, của chiến xa dẹp biểu tình, của máy bay trực thăng vần vũ trên bầu trời xa xa, trộn lẫn với tiếng hú của xe cảnh sát, của xe cứu thương và xe cứu hỏa. Lời tuyên bố oai nghiêm của Donald Trump trộn lẫn giữa những làn khói mờ của lựu đạn cay bắn vào đoàn biểu tình, để họ phải chạy tản mác dạt ra tứ phía, cho ông ta thấy được rõ hơn những gì đang diễn ra trên Nước Mỹ Vĩ Đại.

Những sự kiện đó, đang được ông ta chỉ huy trong một bối cảnh chỉ nhằm gia tăng và kích động cường độ chia rẽ giữa 2 thể chế ở Mỹ, giữa 2 đảng phái ở Mỹ và giữa 2 sắc dân ở Mỹ, Da Trắng Kỳ Thị vs và Da Màu (phía sau được những người Da Trắng Không Kỳ Thị ủng hộ). Hai phe đứng ở 2 bên … giao thông hào đã được ông ta khéo léo đào ra, ngay vào cái thời điểm mà vai trò của người lãnh đạo quốc gia phải được nhìn đến như là giải pháp cần kíp nhất, quan trọng nhất và duy nhất trong việc thống nhất một đất nước đã và đang bị rạn nứt trầm trọng suốt hơn 3 năm vừa qua. Thế nhưng, điều đó xảy ra thế nào được, khi cái hố sâu chia rẽ kia chính là hướng đi, chính là chủ đích và cũng chính là mục tiêu của Donald Trump ngay từ ngày đầu. Cái hố sâu chia rẽ mà Donald Trump đào ra đó đã đưa ông ta đến đỉnh danh vọng của năm 2016, thì cũng với cái hố sâu chia rẽ này hiện nay, vẫn là niềm hi vọng cuối cùng mà ông ta cố ráng bám víu vào để hi vọng cho cuối năm nay. Không có gì thay đổi.

Người ta có thể thấy rất rõ, ngay tâm điểm của những cuộc xuống đường biểu tình đòi công lý cho cái chết của ông George Floyd, ông Trump đã không hề đưa ra bất kỳ một giải pháp nào, ông Trump cũng không hề lên tiếng trước “quốc dân đồng bào” một lời nào, nhằm giải quyết vấn đề hoặc làm bớt đi sự căng thẳng, sự căm tức và sự phẫn nộ của người dân.

Thay vào đó, Donald Trump tiếp tục khơi sâu thêm cái hố chia rẽ với những cái tweets hùng hồn của bạo lực. Thay vì những hành xử ôn hòa, thay vì đưa ra những giải pháp thống nhất giữa chính quyền Liên Bang với chính quyền Tiểu Bang và người dân để giải quyết vấn đề, ông ta tiếp tục việc chia rẽ bằng những lời khích bác. Thay vì “xuống đường đối diện và bàn thảo trực tiếp với người dân” như ông ta đã từng khuyên can chính quyền Bắc Kinh với người dân Hongkong năm ngoái, Donald Trump chọn việc đi ngược lại những lời mình đã nói trước đây. Ông ta chọn vũ lực, chọn lựu đạn cay, chọn súng bắn cao su, chọn xe tăng chống biểu tình và chọn sự đàn áp. Từng bước một ông Trmp diệu võ dương oai, cuối cùng cũng đến giải pháp đàn áp của độc tài, bằng cách hứa sẽ đổ thêm hàng trăm, hàng ngàn binh sĩ trong quân đội và chiến xa để “dẹp loạn” cho tới khi nào không còn “bóng dáng quân thù của bọn Dân Chủ xuống đường biểu tình” trên đất Mỹ.



Những lời tuyên bố trên đều mang những thông điệp trực tiếp, gởi đến những chủ nhân của những lá phiếu đã chọn bầu cho ông ta vào năm 2016 nhằm dọn đường cho mùa bầu cử chỉ còn 5 tháng sắp tới. Thế nhưng, cái con đường dẫn đến vinh quang trước đây, giờ thực sự đã rạn nứt, đã đầy ổ gà, nhiều khúc đã bị sập không thể sửa được nữa. Cái sân khấu cho ông ta diễn tuồng suốt hơn 3 năm qua, giờ đã mục nát, chỉ chờ sập. Nhất là trong cái khoảng thời gian quá cấp bách của 5 tháng còn lại.

Hết rồi những hứa hẹn, những khoe khoang, những mụ mị về Kinh Tế, về Công Ăn Việc Làm, về Bảo Hiểm Y tế, về … Bức Tường và nhất là về Cuộc Chiến Cân Bằng Mậu Dịch với 33 quốc gia khác trên thế giới, mà Trung Quốc lỳ lợm đứng đầu vẫn còn trơ ra đó như trêu gan và như thách thức. Hơn 2 năm “diệt Trung Quốc” mới tiến gần được cái ký kết “Giao Hảo Phase 1”, nay lại lững thững quay trở lại Phase 0 của đầu năm 2018, của những tiếng hô hào xách động trên những cái sân khấu ở những buổi vận động.

Chẳng những thế, Donald Trump, cho dù có muốn né tránh, có muốn núp xuống hầm tránh bom, có muốn chạy tội cách nào đi chăng nữa, thì cũng vẫn phải đối mặt với:

- Cuộc xuống đường biểu tình đang diễn ra khắp nơi với sự đóng góp của nhiều sắc dân, vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút. Nhà đấu tranh Dân Chủ nào có ươc mơ chính quyền Donald Trump có khả năng dùng vũ lực đàn áp được những cuộc đấu tranh của dân chúng, thì thật phải nói hoặc do quá CUỒNG hoặc bởi quá NGU chưa biết gì về lịch sử.

- Đại dịch Covid-19 vẫn treo lơ lửng trên đầu chỉ chực chờ giáng xuống và bùng nổ trở lại.

- Hơn 40 triệu người thất nghiệp.

- Kinh tế không chỉ suy thoái mà còn đi vào độ âm, chưa thấy ánh sáng dù chỉ le lói ở cuối đường hầm.

- Nợ Công tăng vọt lên gần 8 ngàn tỷ chỉ trong vòng hơn 3 năm và sẽ hơn thế nữa trong tương lai.

- Thị Trường Chứng Khoán vẫn đang đứng trước cái hố sâu thăm thẳm, mà sợi dây ghịt giữ nó lại bằng cách đổ tiền ngàn tỷ vào đó của Bộ Ngân Khố dưới sự chỉ đạo của Donald Trump đang vẫn cheo meo như sợi chỉ.

Những câu tuyên bố hùng hồn của Donald Trump hôm qua từ những cái tweet phát ra sau khi ông ta lên khỏi hầm trú ẩn gởi đến các Thống Đốc của các tiểu bang:

“Hầu hết các ông đều yếu đuối. Phải coi những cuộc biểu tình bạo loạn đó như một cuộc chiến. Và chúng tôi sẽ kết thúc nó nhanh chóng. Hãy cứng rắn.”

“Các ông phải làm chủ đường phố của mình và nếu các ông không thống trị được các đường phố thì chỉ lãng phí thời giờ của mình mà thôi. Phải NGHIỀN NÁT CÁC CUỘC BIỂU TÌNH MỘT CÁCH NHANH CHÓNG, ngay cả khi người ta cảnh báo rằng, khi chính quyền xử dụng bạo lực như vậy sẽ chỉ dẫn đến sự leo thang bạo lực.”

Người Việt chống Cộng luôn mồm “ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”. Những người này và Donald Trump đã quên đi một điều là, chưa hề có một cuộc đàn áp nào trong lịch sử, có thể dẹp tan được những cuộc đấu tranh. Ít là trong một thời gian ngắn của 5 tháng. Ông Trump và những người ủng hộ ông ta quên đi một lịch sử gần đây nhất, mới xảy ra vào ngày 15 tháng 3 năm ngoái ở Hongkong mà chính quyền dã man Cộng Sản Trung Quốc còn chưa dẹp được, nói chi Donald Trump với 5 tháng trời phù du còn lại.

Người Việt Cuồng Donald Trump cổ súy reo hò việc ông ta xử dụng bạo lực đàn áp đấu tranh, lại quên mất một điều vô cùng quan trọng là, Hoa Kỳ không phải là Hongkong và lại càng vô cùng khác với Việt Nam:
Donald Trump CHƯA PHẢI LÀ PUTIN, CHƯA ĐƯỢC LÀ TẬP CẬN BÌNH, CHƯA BẰNG KIM JONG-UN, THÌ VIỆC ĐÀN ÁP BẰNG VŨ LỰC, CHỈ LÀ … NIỀM MƠ ƯỚC MÙA GIÁNG SINH.

Phạm Thanh Giao

Ý kiến bạn đọc
06/10/202006:02:53
Khách
Law and Order: Luật Pháp và Trật Tự
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/12/202500:00:00
Những diễn biến gần đây trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Donald Trump đã đặt ra nhiều vấn đề về tương lai của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Việc công bố Chiến lược An ninh Quốc gia mới (National Security Strategy of the USA, NSS) — một tài liệu chính thức tái xác lập định hướng chiến lược của Washington — cho thấy sự thay đổi đáng kể về cách Hoa Kỳ nhìn nhận vai trò của châu Âu, vốn được xem là đồng minh thân cận trong suốt lịch sử hiện đại.
19/12/202500:00:00
Donald Trump không phải hạng người mê sách vở, nhưng lần này ông lại tìm được một hình ảnh rất “văn vẻ”: ông khoe sẽ mừng 250 năm ngày lập quốc bằng một… trận đấu võ ngay trên bãi cỏ Tòa Bạch Ốc. Năm tới, nước Mỹ dĩ nhiên sẽ có diễn hành, pháo bông, huy chương kỷ niệm. Nhưng cái lồng sắt bát giác dựng ở bãi cỏ phía nam và những tay võ sĩ của giải UFC lăn xả trong ấy mới đúng là tranh vẽ tình trạng xã hội Hoa Kỳ, khi soi qua lăng kính chính trị, trong năm thứ hai nhiệm kỳ hai của ông Trump. Chỉ khác một điều: UFC, trái với chính trường Mỹ, vẫn còn giữ ít nhiều lễ độ, cấm chửi rủa và cấm đánh vào hạ bộ.
19/12/202500:00:00
Thật đáng thương cho lớp trẻ, vì thế giới này lại do những ông già điều khiển. Bên đây Thái Bình Dương, Donald Trump, 79 tuổi, vẫn mặc sức hô hào về trí tuệ nhân tạo, máy rô-bốt, và “thời đại mới”. Nhưng với ông, điều “vĩ đại” nhất vẫn là nước Mỹ của thập niên 1950 – thời ông còn nhỏ, đời thuần một màu da, xã hội chưa đổi khác, và mọi sự dường như đứng yên trong một giấc mơ thành công trưởng giả. Bây giờ, mỗi lần mở miệng về “nước Mỹ vĩ đại”, ông liền nhắc đến việc đóng biên giới, “đình chỉ vĩnh viễn nhập cư từ thế giới thứ ba”, và đổ lỗi cho di dân với mọi tai họa của xã hội – từ trường học quá tải đến tệ nạn đô thị. Dưới mắt ông, tất cả sự sa sút hôm nay đều bắt đầu từ khi nước Mỹ không còn giữ được dáng dấp của những năm hậu chiến.
13/12/202518:59:00
Là một người Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã hơn năm mươi năm, tôi dần xem đất nước này như quê hương thứ hai. Tôi yêu nước Mỹ gần như yêu quê mẹ, và âm thầm tự hào khi trở thành một công dân của một cường quốc hàng đầu thế giới. Chính vì tình cảm ấy, tôi ngày càng cảm thấy bất an trước những chia rẽ đang trở nên rõ rệt trong xã hội Mỹ những năm gần đây. Bất đồng về chính sách di dân, phúc lợi xã hội, hay quyền tự do ngôn luận—cùng nhiều vấn đề khác—không còn mang dáng dấp của những khác biệt chính trị thông thường. Chúng trở nên khó hòa giải hơn, ăn sâu vào gốc rễ, và mang tính cá nhân hơn. Mỗi khi cảm giác lo lắng ấy lặng lẽ dâng lên, tôi lại tự hỏi: Liệu những người Mỹ khác có cảm nhận như vậy không?
11/12/202511:51:00
LTS: Một bản tin quốc tế hôm nay đề cập việc Donald Trump Jr. âm thầm khâm phục Andrew Tate, nhân vật mang nhiều tai tiếng về hiếp dâm và buôn người. Điều này phản chiếu thực trạng của thời đại: chính trị và danh vọng hiện phụ thuộc vào thanh thế hơn là giá trị đạo đức. Xã hội nào tôn thờ kẻ khinh miệt phụ nữ và xem quyền lực như món hàng trao đổi, xã hội ấy đã bắt đầu lạc hướng. Dưới đây là tóm lược bài viết của Megan Twohey và Isabella Kwai đăng trên tờ New York Times ngày 10 tháng 11, để bạn đọc tự xét đoán.
04/12/202518:14:00
Nội chiến Hoa Kỳ sau bốn năm đã gây ra khoảng 1.5 triệu thương vong, với ước tính số người chết khoảng từ 620,000 đến 750,000. Đây trở thành cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi Thế chiến thứ II (1939-1945) có số quân nhân Hoa Kỳ tử vong cao thứ hai với khoảng 405,000 người, thì số người chết trong Nội Chiến lại cao hơn đáng kể so với Thế Chiến Thứ Nhất (1914-1918), Chiến Tranh Triều Tiên (1950-1953) và Chiến Tranh Việt Nam (1955-1975), với số lính Mỹ chết lần lượt là khoảng 116,500, 54,200 và 58,220.
01/12/202510:15:00
Cho tới nay chính quyền Trump vẫn chưa phổ biến văn bản chính thức nào về việc phân phối lợi tức thu được từ thuế quan. Tất cả những gì báo chí biết là qua những lời tuyên bố bất thường và những rò rỉ của Trump trên mạng Truth Social. Vào ngày 17/11 vừa qua, Tổng Thống Donald Trump một lần nữa lập lại rằng ông đã thu nhập được hàng trăm tỉ từ thuế quan và sẽ chia lợi tức cổ phần (dividend) vào khoảng giữa năm tới.
23/11/202519:22:00
Phúc lợi xã hội không đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Các chính sách an sinh là cơ chế tái phân phối mang tính nhân đạo trong một nền kinh tế tư bản-dân chủ, nhằm đảm bảo mức tối thiểu cho đời sống con người mà không xóa bỏ kinh tế thị trường hay chủ nghĩa tư bản.
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.