Thơ Trần Yên Hòa 9

09/06/202015:14:00(Xem: 3103)


Ngó người

 

Ta chôn chân ở chốn này

Đã bao lâu những miệt mài đời ta

Nhìn lên mái tóc sương pha

Ngó mông lung cõi phù hoa rất gần


Buồn như mây buồn phân vân

Chôn chân giữa cõi hồng trần thế gian

Ơi ta lệ đẫm hai hàng

Lại dư nước mắt khóc tang thương và...


Khóc ta, những lúc này sao

Ngó thiên hạ vẫn xôn xao tiếng cười

Và ta cô quạnh giữa đời

Và ta ngóng cổ kêu hoài tiếc thương



Ta qua truông biết đoạn trường

Cơn vui lấp liếm nét buồn vô ngôn

Ôi vô ngôn với hữu ngôn

Làm sao sáng tỏ nguồn cơn em à


Em quay lưng với một ai

Ta quay lưng với những bài thơ đau

 

Thôi thì giọt rượu ngây ngây

Ta giong tay đón an bài riêng ta

Em ơi nước mắt chan hòa

Ta ơi, ơi những ngày xa đâu rồi.


Mù sương là tiếng cười vui

Mù sương ta giữa phố người vắng tanh.
 


***


Gởi một người đã xa


Em về chiều nay gió lộng
Một mình em trên bến sông
Ngày sinh nhật em trống vắng
Gió đưa em về mênh mông

Phải không ngày xưa em hả
Những năm những tháng trôi qua
Ngày này anh đều chúc tụng
Yêu em không hề phôi pha

Bỗng dưng em đi đâu mất
Ngày này một mình ên anh
Uống ly rượu cay tràn mắt
Đâu rồi em con chim xanh

Mười sáu năm trôi như mây
Trong trời xanh lồng lộng gió
Anh trở về ngang qua đây
Ngôi nhà em còn nơi đó

Anh muốn kêu một tiếng em
Đi qua đời anh thuở ấy
Bây giờ em có ấm êm?
Từ ngày qua cầu rút ván!

Ngày sinh nhật em anh nghĩ
Ngày này trong những năm xưa
Chúng ta thường ra quán nhớ
Ngồi kề kể chuyện...và mơ 



Anh nay không còn em nữa
Em trở về cõi mịt tăm
Anh vẫn trăm năm nghe ngóng
Cầu mong em mãi trăng rằm



***

Đi trên bờ hiên dĩ vãng


Bờ hiên dĩ vãng xanh rờn nhung nhớ mà đau như có gai đâm vào da thịt

một thời xưa ta ở nơi đâu

trong ngôi nhà ấu thơ có hàng chè tàu chiếc cổng xi măng con đường đất đá

trên bờ thành ấu thơ ta đã trèo lên ngồi vắt vẽo chân đánh đu hạnh phúc

 

Tuổi ấu thơ ta ở đó cuộn tròn một màu xanh ngắt

xanh màu xanh của hy vọng ngây thơ ngẫn ngơ nhìn cửa vào đời như một hoang tưởng

ta mang mang đi trong tiềm thức biệt mù không có em không có ai trên đồng cỏ non

 

Em còn xa vời trong dấu chim bay

 

Dĩ vãng đánh đu những ngày bình an những ngày học trò hoa bướm chắt chiu những giấc mơ không tới

như áo trắng quần xanh suốt đời mang áo mão chân đi hia bảy dặm bay lên

Em là nơi anh bay lên trong cuộc đời

em xanh ngắt em mù sương em vàng vọt

trong nỗi nhớ muôn trùng anh tụng ca loài hoa bất tử

ôi dĩ vãng mệt nhoài những ngày tháng em chưa đến vườn cỏ non anh còn mơn mởn nụ tầm xuân

 

Rồi anh bay lên vùng trời tương lai với hàng kẽm gai

hầm hố xiêu tán một đời trai

anh trở nên hạnh ngộ những phù ảo hoang đường

những vắng ngắt lạnh tanh tuổi ngọc

 

Ơi dĩ vãng ta chập chờn mây khói

bên hiên đời quạnh hiu

ta ngóng cổ trông em trở về

trông em trở về bên tường ấu thơ

 

Ngóng cổ ngóng cổ hoài mà đâu thấy chi mô 



***

Vườn sơ nguyên


Ta buông em như buông dao

Có còn chi mà níu giữ

Tiếng hát em vẫn ngọt ngào

Tọa thiền bên bờ lộng ngữ

 

Ta đến tàng kinh đọc sách

Trên không mây giăng đỉnh đầu

Gió ngất ngư lời hú gọi

Về đâu một cõi chân như

 

Vang trong ta lời kinh nguyện

Mùi hương tuệ giác ươm thiền

Ta là con sâu cái kiến

Phật ngàn tay nên rất thiêng

 

Kinh qua một mùa kinh điển

Trở về nơi chốn hư không

Vườn ai sum suê cây quả

Cúi đầu bên gối lệ nồng

 

Ta buông em như buông dao

May ra trở thành phật sống

May ra cho ta mơ mộng

Hết còn ngày tháng xanh xao

 

Buông dao ra là chấm hết

Một đời dao kiếm kề tay

Dĩ vãng mùa xưa cổ độ

Mình ta, ta biết ta hay



Trần Yên Hòa

(Anaheim, June 2020)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.