Hôm nay,  

Xứ Mình Ngộ Hén

14/07/202016:03:00(Xem: 4497)

Út Cọt tợp ly đế quốc lủi nghe kêu cái ót, mắt lim dim, thóp bụng, phồng ngực lấy hơi ca:” …Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn, đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành…”. Thằng Dĩ nhà kế bên lập tức đấu liền:”…lá rơi đắp mộ cuộc tình…”. Thằng Thuận nhà đối diện cũng “Đắp mộ cuộc tình” theo. Hai đứa hăng máu, thằng Dĩ tăng âm một nấc nữa thì thằng Thuận tăng hết cỡ luôn. Hai đứa thi nhau “đắp mộ cuộc tình”, đắp hoài mà vẫn không xong. Bên này rên rỉ róng riết thì bên kia năm nỉ ỉ ôi, khi thì âm tress chói lói, lúc thì âm bass thì thụp muốn bể cả tim. Hai đứa chơi cái giàn loa karaoke kẹo kéo, suốt ngày tra tấn lỗ nhĩ bà con trong con hẻm này. Thằng nào cũng gầm ghè nhau, người ta nói “ Con gà tức nhau vì tiếng gáy” là vậy. Đứa nào cũng từng tuyên bố:

- Tao đâu có tè thằng nào trong cái hẻm này, muốn là tao chìu, chơi là chơi tới bến!

Cô Hồng hàng xóm ngày ngày chịu trận, nhiều buổi muốn ngủ trưa mà cũng hổng yên thân. Lũ tiểu yêu với cái giàn loa to đùng nó hò hát như giặc dậy. Cô Hồng qua nhà thằng Dĩ năn nỉ:

- Con làm ơn mở nho nhỏ chút, hát to quá cô ngủ hổng được.

 Ban đầu nó dạ dạ, vặn âm thanh nhỏ một chút được vài ngày, những ngày sau nữa thì trở laị như cũ. Út Cọt hay thằng Thuận tăng âm là nó cũng tăng cực đaị luôn, nó biết như thế là làm phiền hàng xóm, nhưng nó không tăng âm thì không được, tuị kia khi dễ nó sao? Cô Liên cũng là người chung hẻm, một hôm cô chịu hổng nổi bèn ra cửa chửi:

- Mồ tổ tụi bay, hát hò như cháy nhà, phá làng phá xóm hổnng ai ngủ nghỉ gì được! 

Thằng Thuận hỗn:

- Nhà tui tui hát, mắc mớ gì bà, bà nhiều chuyện! 

Ông Bảy Thịnh ra cửa kéo cô Liên vô:

- Kệ nó đi, đừng nói nữa, nó say ngà ngà rồi, càng nói nó càng hỗn chứ được gì.

Con hẻm 69/35 Trần Văn Thời giữa trưa ngột ngạt như thở hổng nổi, nắng trút lửa xuống đầu, hơi nóng từ nền đường bê tông bốc ngược lên, hơi nóng từ tường vách mái tôn dội xuống… lúc này có vẻ trầm lắng lạ thường. Ông Tư Đào cởi trần, mặc xà lỏn ngồi dưới bóng râm của hiên nhà hóng gió, mấy ông già trong xóm cũng tụ laị đánh cờ, hút thuốc, uống trà. Ông Tư Đào khề khà:

- Tui sanh ra và lớn lên ở con hẻm này, tính sơ sơ đến nay cũng tròm trèm bảy mươi năm rồi. Tui chưa bao giờ thấy tụi trẻ ở đây hỗn như thế, ăn nhậu hát hò ầm ĩ, không ai ngủ nghỉ gì được cả. Cô Hồng, cô Liên nhắc nhở thì tuị nó còn làm dữ hơn, thà rằng hổng nói, càng nói tụi nó càng làm tới.

 Ông Chín Chút đẩy con tốt sang sông rồi nói:

 - Cái nạn karaoke với loa kẹo kéo nó quậy nát phố phường, xóm giềng mấy năm nay. Tui nghe dưới quê tụi nó cũng ầm ĩ làm cho bà con bực mình than trời như bộng. Cái nạn nầy mới đây thôi, thời tui còn trẻ đâu có cái dzụ này!

Ông Ba Bình tống nước pháo xong , cười khục khục trong cổ họng:

 - Sao bà con trong hẻm hổng làm đơn đưa lên phường?

Ông Tư Đào nói:

- Tại anh hổng biết đó thôi! Bà con mấy lần kéo ra phương rồi nhưng đâu cũng vào đó. Hôm tháng trước bà Ba Bụng, bà Hai Hương, bà Bốn Bé… ra phường thưa và nhờ giải quyết cái dzụ Karaoke loa kẹo kéo. Ai dè mấy bà thấy bà chủ tịch đang say sưa với :” … Giờ này anh ở đâu”, đợi một lát thì thấy ông bí thư nhảy vô rên rỉ:”… Anh còn nợ em, công viên ghế đá, anh còn nợ em, dòng xưa bến cũ…”. Chờ hát xong, mấy bà mời thưa trình nổi khổ bị tra tấn lỗ nhĩ. Ông bí thư tỏ vẻ thông cảm:

- Tôi hiểu nỗi khổ của bà con, bà con an tâm về đi, tôi sẽ nhắc nhở và yêu cầu mọi người giảm bớt tiếng ồn

 Hình như tiếng nói của ông bí thư cũng có hiệu nghiệm, những ngày sau đó tiếng karaoke trong con hẻm giảm bớt rất nhiều, tiếc rằng hiệu nghiệm không lâu, chỉ một thời gian ngắn là mọi việc laị y như cũ. Ông Sáu Sự ca cẩm:

- Ra đường thì kẹt xe, dừng ở đèn đỏ thì xa tải húc từ sau lưng, nắng thì hít buị khờ luôn, mưa thì ngập tới háng, còi xe inh ỏi, cướp giật như rươi. Vô trong hẻm thì karaoke ầm ĩ muốn nổ tung cái đầu, vậy mà có tay nhà báo cà chớn viết:” thành phố này là nơi đáng sống nhất”.

 Ông Hai Hội cười móm mén:

 - Nhằm nhò gì anh Sáu, cái tay nhà báo đó còn hiền đấy, bộ anh hổng xem ti vi hả? có thằng cha nào đó làm lớn trên bộ phát biểu:” Thế nước đang lên”. Rồi ông gì đó chức to chà bá lửa luôn, ổng tuyên bố:” Có bao giờ được như thế này chăng?”

Mấy ông già cười tưởng chừng sút cả hàm răng giả. Bàn cờ bên ông Tư Đào cũng có thế cờ giống như bên bàn cờ của ông Chín Chút, ngộ thiệt hén! Ông Tư Đào gõ con tốt cái cộp trên bàn cờ cười sung sướng:

 - Tốt qua sông là thành đại tướng, đừng có mà coi thường à nha! 

Ông Hai Hội chịu thua ván cờ:

- Con tốt lợi haị thật! xe, pháo tranh chuyện lớn mà sơ ý để con tốt lòn sang sông, dú dí vô cung.

Ông Tư Đào chiêu ngụm trà rồi chuyển chuyện.

- Bọn trẻ giờ lạ quá anh hai, hổng giống như hồi tụi mình. Hổng biết mê cái gì mà sẵn sàng xếp hàng cả ngày để mua đôi giày mấy triệu bạc? 

Ông Sáu Sự cười khục khục:

- Nhằm nhò gì anh Tư, tụi nó còn quỳ xuống hôn cái ghế mà cô ca sỹ Hàn Quốc vừa ngồi, tuị nó khóc như cha chết mẹ chết khi chia tay một anh diễn viên Đài Loan, thắng một trận đá banh là “đặt cả châu Á dưới gót giày”, rần rần lên khi cô người mẫu mặc quần lót hiệu này hiệu kia, thậm chí biết cả trên người cô ấy có vết sẹo chỗ kín… Ấy vậy mà bọn Tàu khựa vào ra nước mình, quậy tưng như chỗ không người thì chúng chẳng biết. Biển, đảo nước mình mất chúng chẳng quan tâm, ngư dân bị bắn chết chúng làm lơ…Bọn trẻ thời nay lạ quá anh Tư ơi!

Ông Tư Đào trầm ngâm:

- Thời thế nó zậy, thời thế nó tạo ra con người như thế. Anh Sáu quên câu “ Thời thế tạo anh hùng” rồi sao? thời thế nào thì con người nấy, cây nào thì trái ấy.

Ông Bảy Màu góp lời:

- Sao giờ càng ngày càng nhiều cái chết vô duyên, chết lãng xẹt: Bị rọi đèn pha, đâm chết người; nhìn đểu, đâm chết liền; mời rượu hổng uống, đâm gục tại chỗ; nhậu hổng mời, đâm chở đi nhà thương; nhắc nhở gạt chân chống, đâm ngã ra ra đường; phàn nàn không xếp hàng, đâm thấu tim; nẹt bô, đâm lòi ruột…kể cả ngày cũng hổng hết, đó là những vụ mà báo chí đăng đó, còn những vụ hổng ai biết thì còn nhiều nữa.

Ông Hai Hội phụ họa:

- Hổng biết ở nước ngoài sao chứ xứ mình ngộ hén! Tui thấy nhiều cái chết hay tai nạn lạ lùng hết sức, cứ tưởng như quỡn zậy! Nấu cơm canh sơ ý, để con trẻ phỏng nước sôi; nước rửa cầu tiêu, thuốc chuột đựng trong chai trà xanh, con nít uống lầm; đốt thuốc gần can xăng thế là cháy; đào đường hổng lấp thế là xe sụp hố ga; xe chạy lùi trên cao tốc gây tai nạn, quan toà xử tội thằng đi sau không né thằng đi lùi; chủ nhà đuổi đánh  thằng ăm trộm, quan xử chủ nhà ở tù, tha bổng kẻ trộm; để kết án tử, quan cho mua dao, thớt ở chợ đem về làm tang chứng; quan phạm tội, cách chức cũ cho lên làm cao hơn; học sinh trong trường bị cây ngã đè, trần nhà sập bị thương…ôi thôi ngàn lẻ một kiểu.

Mấy ông già ngao ngán lắc đầu, ông Sáu Sự bực mình:

- Bởi zậy tuị nhà giàu, con quan chức tìm đường du học, di cư hết rồi. Chúng lót ổ nước ngoài, mua nhà, mở tài khoản nhóc luôn. Giờ thì tuị con gái đẹp một chút đi lấy chồng Đài, Hàn, Tàu… con trai thì đi xuất khẩu lao động. Tuị bình dân, tuị nghèo như bọn mình chịu trận thôi, chẳng có đường nào lựa chọn cả! 

Cuộc cờ chưa tàn, bình trà nóng chưa nguội, mấy ly trà đá cũng chưa tan hết, tiếng bàn tán còn xôm tụ lắm. Chợt dòng âm bass bùng lên từ nhà Út Cọt:”… Đêm đông.. lê gót phong trần tha phương, đêm đông thấu tình cô lữ…”. Ông Tư Đào cười như mếu:

- Con bà nó, nắng muốn chảy mỡ mà đêm đông với thu sang mờ heo may!

Những ông bạn già cười chưa dứt thì nhà thằng Thuận đáp ứng Út Cọt ngay:” …Thành phố mười mùa hoa, cây mười mùa thay lá, rộn ràng tiếng chim ca…”. Ông Hai Hội nhăn nhó:

- Chim đâu nữa mà ca? chỉ có mấy thằng say rượu ca. Xứ mình ngộ thiệt mấy ông ơi! 

Tiếng khọt khẹt chỉnh âm từ nhà thằng Dĩ vọng laị, âm tress cứ rú như xé màng nhĩ bà con trong hẻm, giọng nhựa nhựa của gã ngà ngà men rượu rên rỉ:”… Đường thương đau đày ải nhân gian, ai chưa qua chưa phải là người…”

Ông Tư Đào chép miệng:

- Nhân gian này đày ải thật thương đau phải không mấy anh? 


TIỂU LỤC THẦN PHONG

Ất Lăng thành, 072020


 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi bị bắt tại huyện Tân Hiệp chiều ngày hai mươi, giáp Tết. Lý do, mang theo hàng không giấy phép. Thế là tiêu tan hết vốn lẫn lời mà tôi chắt chiu, dành dụm gần cả năm nay. Nhớ đến mẹ và gia đình trong những ngày Tết sắp tới, tôi vừa buồn vừa tức đến bật khóc. Xui rủi, biết trách ai. Tiễn, anh phụ lơ, đã cẩn thận cất dấu hàng cho tôi, vã lại anh cũng quá quen biết với đám công an trạm kiểm soát. Không ngờ chuyến nầy bọn công an tỉnh xuống giải thể đám địa phương, nên tôi bị “hốt ổ” chung cả đám. Đây không phải là lần đầu bị bắt, nhưng lại là lần đầu tiên tôi đi chuyến vốn lớn như vầy. Năm ký bột ngọt, năm ký bột giặt, hơn chục ống thuốc cầm máu và trụ sinh hàng ngoại. Bột ngọt, bột giặt không nói gì, nhưng hai thứ sau hiếm như vàng mà giới “chạy hàng” chúng tôi gọi là “vàng nước”. Nên thay vì đưa về khu tạm giam huyện chờ lập biên bản, hồ sơ xét xử tôi nghe bọn công an thì thầm, bàn tán giải thẳng về khám lớn tỉnh Rạch Giá.
Quỳnh Lâm báo tin sẽ đến Đức trong tuần lễ đầu tháng 10. Nisha vội vàng thu xếp “sự vụ lệnh“ để công du sang Đức. Nisha lo đi chợ sắm sửa đầy mấy tủ lạnh, tủ đá, để mấy cha con sống còn trong thời gian nữ tướng đi xa. Chúng tôi hồi hộp quá, ngày nào cũng thư từ, nhắn nhủ, dặn dò đủ điều tẳn mà, tẳn mẳn. Điện thư qua, về hoa cả mắt. Thư nào chúng tôi cũng nhắc nhở nhau giữ gìn sức khoẻ, vì đứa nào cũng “lão” rồi. Khi gặp nhau, tụi tôi nhất thiết phải đầy đủ tinh thần minh mẫn trong thân thể tráng kiện. Có hôm, đến trưa, chưa nghe tăm tiếng, tôi sốt ruột, xuất khẩu làm thơ... bút tre:
Sống ở đây an toàn và bình an gần như một trăm phần trăm trong hiện tại và tương lai, nhưng không thể bình thản hóa quá khứ. Cuộc chiến khốc liệt giữa thiên thần và ma quỉ luôn ám ảnh ông. Có những điều gì thao thức, âm thầm nghi hoặc, nhoi nhúc sâu thẳm trong ông. Lòng tin vào ông Gót có phần nào lung lay. Đông cảm thấy có lỗi khi nghi ngờ bố, người đã giúp đỡ, bảo vệ ông và Vá. Nhưng nghi ngờ là một thứ gì không thể điều khiển, không thể đổi đi, không thể nhốt lại. Nó vẫn đến, mỗi lần đến nó vạch rõ hơn, nhưng vẫn mù sương như đèn xe quét qua rồi trả lại sương mù.
Trâm gật đầu nhè nhẹ. Đoan nghĩ thật nhanh đến một cảnh diễn ra mỗi đầu tháng trong sân trường. Nơi đó, các sinh viên xúm xít cân gạo và các loại “nhu yếu phẩm”, mang phần của mình về nhà. Rồi thì trong khu phố, cảnh những người dân xếp hàng “mua gạo theo sổ” cũng diễn ra mỗi ngày. Nói “gạo” là nói chung thôi, thật ra trong đó phần “độn” chiếm đa số. Phần “độn” có thể là bo bo, có thể là bột mì, cũng có thể là khoai lang hay khoai mì xắt lát phơi khô. Nồi cơm nấu từ gạo và một thứ khác được gọi là nồi “cơm độn.” Mỗi ngày hai bữa cơm độn. Bo bo thì quá cứng vì vỏ ngoài chưa tróc, nấu trước cho mềm rồi cho gạo vào nấu tiếp, trở thành một “bản song ca” chói tai. Khoai lang hay khoai mì xắt lát phơi khô thường bị sượng, ghế vào cơm rất khó ăn. Chỉ có bột mì tương đối dễ ăn hơn, vì người nấu có thể chế biến thành bánh mì, nui hay mì sợi
Mùa đông, tuyết đóng dầy trên mái nhà. Ấy là lúc bà ngoại cũng lo là lũ chim - những con chim của ngoại - sẽ chết cóng. Nhưng bà không biết làm gì để cứu chúng nó. Ngoại đi tới đi lui từ phòng khách qua nhà bếp. Thở dài. Rên rỉ. Rồi lẩm bẩm, “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng.” Bà ngoại tội nghiệp những con chim chết lạnh. Sinh nhật ngoại, chúng tôi chung tiền mua quà. Một con sáo trong chiếc lồng tuyệt đẹp. Bà ngoại cưng nó hơn cưng chị em tôi. Cho nó ăn, ngắm nghía bộ lông đầy màu sắc của nó. Chăm chú lắng nghe tiếng hót véo von lúc chớm nắng bình minh và buổi hoàng hôn nắng nhạt. Rồi một buổi sáng nọ tiếng chim thôi líu lo. Bà ngoại chạy ra phòng khách. Hấp tấp tuột cả đôi guốc mộc. Con chim sáo nằm cứng sát vách lồng. Hai chân duỗi thẳng. Cổ ngoặt sang một bên. Con chim của ngoại đã chết. Bà ngoại buồn thiu cả tuần lễ. Bố mẹ tôi bàn tính mua con chim khác. Bà gạt ngang.
Tôi là người viết báo nghiệp dư. Từ khi khởi viết vào năm 1959, tay cầm viết luôn là nghề tay trái. Tôi sống bằng nghề tay phải khác. Cho tới nay, nghề chính của tôi là…hưu trí, viết vẫn là nghề tay trái. Tôi phân biệt viết báo và làm báo. Làm báo là lăn lộn nơi tòa soạn toàn thời gian hoặc bán thời gian để góp công góp sức hoàn thành một tờ báo. Họ có thể là chủ nhiệm, chủ bút, tổng thư ký, thư ký tòa soạn hay chỉ là ký giả, phóng viên. Nhưng tôi nghĩ người quan trọng nhất trong tòa soạn một tờ báo là ông “thầy cò”. Thầy cò ở đây không có súng ống hay cò bóp chi mà là biến thể của danh từ tiếng Pháp corrector, người sửa morasse. Morasse là bản vỗ một bài báo cần sửa trước khi in.
Sáu tuần. Nàng đã đi ra khỏi mụ mị từ trong mối tình hiện tại của mình. Cô bạn gái hỏi "Tỉnh chưa?". Tỉnh rồi, nhưng tỉnh không có nghĩa không yêu anh ấy nữa, chỉ là không còn mụ mị mê muội nữa thôi...
Trong bóng tối dày đặc, dọ dẫm từng bước một, hai tay vừa rờ vào hai bên vách hang động, vừa quơ qua quơ lại trước mặt, dù cố mở mắt lớn, chỉ thấy lờ mờ, nhiều ảo ảnh hơn là cảnh thật. Cảm giác bực bội vì đã trợt té làm văng mất ba lô, mất tất cả các dụng cụ, thực phẩm và nước uống cần thiết. Bối rối hơn nữa, đã rớt chiếc đèn bin cầm tay, mất luôn chiếc đèn bin lớn mang bên lưng và máy liên lạc vệ tinh có dự phòng sóng AM. Giờ đây, chỉ còn ít vật dụng tùy thân cất trong mấy túi quần, túi áo khoát và hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ nhớ lời chỉ dẫn, hang động sẽ phải đi lên rồi mới trở xuống. Trang nghĩ, mình có thể thoát ra từ lối biển. Là một tay bơi có hạng, nàng không sợ.
Cô người Nha Trang, lớn lên và đi học ở đó. Cô sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, mẹ cô đi dậy học, ông thân cô cũng là hiệu trưởng một trường trung học lớn ở Phú Yên. Năm 22 tuổi, cô học năm cuối đại học văn khoa Huế thì gặp gỡ chú Hiếu trong một dịp hội thảo sinh viên do các biến động thời cuộc miền Trung bắt đầu nhen nhúm. Chú Hiếu lúc đó đang theo cao học luật. Họ thành đôi bạn tâm giao tuổi trẻ, sau thành đôi uyên ương. Ba năm sau khi Trang vừa 25 tuổi, Hiếu đã nhậm chức chánh án tòa thượng thẩm.
Nhà trẻ kế bên bệnh xá. Trong góc một trại giam. Nhà trẻ có sáu đứa con nít. Bệnh xá có mấy bệnh nhân già. Coi bệnh xá là một tù nam nguyên là y tá ngoài đời. Coi nhà trẻ là một tù nữ án chung thân. Coi cả hai nơi ấy là một công an mà mọi người vẫn gọi là bác sĩ! Sáu đứa con nít đều là con hoang. Mẹ chúng nó là nữ tù bên khu B, đừng hỏi cha chúng đâu vì chúng sẽ không biết trả lời thế nào. Cũng đừng bao giờ hỏi mẹ chúng nó về chuyện ấy vì rằng đó là chuyện riêng và cũng là những chuyện rất khó trả lời. Thảng hoặc có ai đó được nghe kể thì lại là những chuyện rất tình tiết ly kỳ lâm ly bi đát… chuyện nào cũng lạ, chuyện nào cũng hay
Thăm nuôi năm thứ mười: trại Z30D Hàm Tân, dưới chân núi Mây Tào, Bình Tuy. Cuối năm 1985, mấy trăm người tù chính trị, trong đó có cánh nhà văn nhà báo, được chuyển từ trại Gia Trung về đây. Hồi mới chuyển về, lần thăm nuôi đầu, còn ở bên K1, đường sá dễ đi hơn. Cảnh trí quanh trại tù nặng phần trình diễn, thiết trí kiểu cung đình, có nhà lục giác, bát giác, hồ sen, giả sơn... Để có được cảnh trí này, hàng ngàn người tù đã phải ngâm mình dưới nước, chôn cây, đẽo đá suốt ngày đêm không nghỉ. Đổi vào K2, tấm màn hoa hòe được lật sang mặt trái: những dãy nhà tranh dột nát, xiêu vẹo. Chuyến xe chở người đi thăm nuôi rẽ vào một con đường ngoằn nghoèo, lầy lội, dừng lại ở một trạm kiểm soát phía ngoài, làm thủ tục giấy tờ. Xong, còn phải tự mang xách đồ đạc, theo đường mòn vào sâu giữa rừng, khoảng trên hai cây số.
Ông Hải đứng trước của nhà khá lâu. Phân vân không biết nên mở cửa vào hay tiếp tục đi. Tâm trạng nhục nhã đã ngui ngoai từ lúc nghe tiếng chim lạ hót, giờ đây, tràn ngập trở lại. Ông không biết phải làm gì, đối phó ra sao với bà vợ béo phì và nóng nảy không kiểm soát được những hành động thô bạo.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.