Hôm nay,  

Mâu Thuẫn Sắc Tộc Trong Đại Dịch Đòi Hỏi Hành Động Từ Chính Phủ

17/07/202000:00:00(Xem: 1645)
 
Nhip Cau Thong Tin_Hình bài 2

“Tôi cảm thấy có hy vọng khi thấy cộng đồng của mình đang trong thế chủ động, [như] một lập ra sự hợp tác của các tiệm làm móng để hỗ trợ những người lao động đã mất thâu nhập,” Pham viết. “Nhưng chúng tôi cũng cần một chính sách bảo đảm mức thâu nhập và những thay đổi kết cấu để chắc rằng những điều này sẽ kéo dài.” (Hình: Ben Piven/ Flickr)

 
Vanuyen Pham, ngày 1 tháng 7, 2020
Dịch từ bài Pandemic’s Racial Disparities Require Government Action, tạp chí Ms. Magazine. 
 
Khi cha mẹ tôi lần đầu đến Mỹ từ Việt Nam, hy vọng về cơ hội làm lại cuộc đời mới tại đây để hỗ trợ gia đình đã giúp khích lệ họ vượt mọi trở ngại.
 
Họ đã trải qua đời sống tất bật của người tị nạn, gồm cả việc mở một tiệm làm móng và làm việc bảy ngày mỗi tuần để các anh chị em và tôi có thể vào đại học, là hành trang tôi mang theo bên mình khi tiến lên nhận bằng tốt nghiệp từ Stanford. Nhưng giấc mơ Mỹ này đã không nhìn sâu đến việc làm người Mỹ gốc Á/ Thái Bình Dương có nghĩa là phải đối mặt với sự bài ngoại và phân biệt chủng tộc - ngay cả khi chúng tôi sống ở vùng Bay Area.
 
COVID-19 đã không chỉ làm dấy lên sự phân biệt đối xử này, mà còn làm nổi bật những bất bình đẳng khác trong cộng đồng người Mỹ gốc Á. Trong thời điểm hiện tại khi chúng ta đang phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp và bài ngoại một cách kỷ lục giữa đại dịch, tôi nghĩ đến tác hại của sự ngộ nhận phổ biến về mô hình thiểu số kiểu mẫu đã gây ra để che giấu sự bất bình đẳng về mức thu nhập và khoản chênh lệch sức khỏe đối với người Mỹ gốc Á và người dân đảo Hawaii và Thái Bình Dương (gọi tắt là AANHPIs), và những gì mà một khoản thu nhập được bảo đảm có thể đem lại cho cộng đồng của chúng ta.
 
Chúng ta đã ở đây lâu rồi. Những tội ác gây ra từ sự căm ghét xảy ra trong những tháng qua đã nhắc nhở tôi về việc Vincent Chin đã bị sát hại như thế nào vào năm 1982 do ông bị nhầm là người Nhật, và sự việc đó bị đổ lỗi là vì nền kinh tế Nhật đang thành công trong khi Detroit phải đối mặt với tỷ lệ thất nghiệp kỷ lục và sự thất bại của ngành công nghiệp ô tô trong nước.
Thỉnh thoảng, bất ổn kinh tế là vỏ bọc cho vấn nạn bài ngoại ăn sâu vào gốc rễ, áp lên cả người Mỹ gốc Á và người Mỹ gốc Thái Bình Dương.
 
Các xảo ngôn chính trị và hành động tai hại của chính phủ hôm nay nhắc nhở tôi về việc vào đầu những năm 1900, các quan chức chính phủ đã phủ nhận sự xuất hiện của bệnh dịch ở khu phố Tàu tại San Francisco vì sợ ảnh hưởng kinh tế, và thay vào đó họ lại dựa theo những rập khuôn kỳ thị chủng tộc với người Trung Quốc, chỉ cách ly những cư dân của khu phố Tàu trong những khu nhà ở tồi tàn, làm trầm trọng thêm sự lây lan của bệnh dịch.
 
Những sự việc về phân biệt chủng tộc và các phản ứng về chính sách kém hiệu quả do lo ngại hậu quả kinh tế phản ánh những gì đang xảy ra ngày hôm nay ở một “nước Mỹ hậu chủng tộc” (khái niệm của vài người lãnh đạo rằng sự kỳ thị chủng tộc không còn hiện hữu trong xã hội). Cho đến nay, gia đình tôi vẫn ổn, nhưng không thể không lo ngại, đặc biệt là với nhận xét gần đây của Thống đốc Newsom rằng một tiệm làm móng là nguồn lây lan COVID ở California, thông tin đó có thể sẽ khiến cho người khác trả thù những nhân viên tiệm nail người Mỹ gốc Á.
 
Thật khó để không nhìn nhận rằng sức khỏe gắn liền với mức thu nhập và công việc tại thời điểm này, đặc biệt là với cha mẹ tôi và tiệm làm móng của họ. Việc cha mẹ tôi không có bảo hiểm thường trực trước khi Đạo luật chăm sóc sức khỏe của tổng thống Obama (Affordable Care Act) được thông qua và họ phải trông cậy vào anh chị em chúng tôi làm phiên dịch cho các buổi hẹn gặp bác sĩ đã phản ánh chi phí chăm sóc sức khỏe đắt đỏ như thế nào, kết hợp với các rào cản về văn hóa và ngôn ngữ, ngăn chặn nhiều AANHPIs tiếp cận với bảo hiểm y tế đầy đủ và sự chăm sóc y tế dự phòng.
 
Ngay cả trước khi xảy ra đại dịch, các nhân viên của tiệm làm móng - nhiều người trong số họ là người Mỹ gốc Việt - đã gặp khó khăn trong việc hít thở vì khói độc ở nơi làm việc và phải đối mặt với các nguy cơ về sức khỏe như hen suyễn, sảy thai, giảm chức năng phổi và ung thư. Bây giờ, tình trạng sức khỏe của họ trong môi trường làm việc hiện tại càng khiến họ có nguy cơ cao mắc phải COVID chết người.
Nhưng cha mẹ tôi và những người Mỹ gốc Việt khác không đơn độc trong việc này. COVID-19 chỉ nêu bật lên những bất bình đẳng về thu nhập và sức khỏe đã tồn tại từ lâu, đặc biệt là trong cộng đồng AANHPI.
 
Trải nghiệm nhập cư và tái định cư khác nhau, trong một số trường hợp do hậu quả của chiến tranh, diệt chủng và thực dân, đã dẫn đến việc chúng tôi là nhóm chủng tộc bị chia rẽ kinh tế nhất. Ví dụ, 24% người Mỹ gốc Lào có thu nhập thấp, một tỷ lệ gần với các cộng đồng người da màu khác - như 24% cộng đồng da đen và 28% cộng đồng Latinx - so với mức trung bình được coi là thu nhập thấp của người Mỹ gốc Á.
 
Khi các mức thu nhập này được xem xét song song với kết quả sức khỏe trước đại dịch, tỷ lệ ung thư gan ở nam giới Lào là 66%, so với 6% đối với nam giới da trắng. Giờ đây, người Mỹ gốc Lào làm việc trong ngành công nghiệp đóng gói thịt phải đối mặt với nguy cơ bị nhiễm COVID cao hơn do điều kiện làm việc nguy hiểm.
 
Tương tự, những người Mỹ gốc Thái Bình Dương như người Tongan - nhóm có tỷ lệ nghèo ở mức gần 20% và tỷ lệ không có bảo hiểm ở mức 22%, cả hai đều cao hơn nhiều so với mức bình thường - đã nhận ra mình có nhiều nguy cơ mắc COVID hơn do các tình trạng sẵn có như tăng huyết áp và tiểu đường. Ngày càng có nhiều người Mỹ gốc Thái Bình Dương chết vì COVID ở California so với các nhóm chủng tộc khác, với tỷ lệ 14%, cho dùchỉ chiếm chưa đến 1% dân số cả bang.
 
Đây là một câu hỏi khó mà các nhân viên tiệm làm móng người Việt Nam như bố mẹ tôi, công nhân Lào trong các nhà máy đóng gói thịt, công nhân Tongan và những người khác phải đối mặt – liệu họ nên chọn sức khỏe hay chọn việc kiếm sống trong điều kiện những hệ lụy khủng khiếp đến sức khỏe của họ đang chờ chực. Khi họ làm việc trong các ngành nghề đòi hỏi phải tiếp xúc gần gũi với khách hàng, sức khỏe của họ không nên phụ thuộc vào sự may mắn tại nơi họ đang sống và các chính sách khác nhau của từng chính phủ tiểu bang khi mở cửa trở lại.
 
Khác xa với định kiến ​​rằng tất cả những người dân Châu Á/Thái Bình Dương đều là nhân viên văn phòng và ổn định về kinh tế, cộng đồng chúng tôi có công nhân không có giấy tờ, người giúp việc gia đình, tù nhân hoặc đã bị đưa vào trại giam của ICE theo lộ trình từ trường học đến nhà tù và cuối cùng là bị trục xuất, và các chủ doanh nghiệp nhỏ như cha mẹ tôi. Tất cả những người này đang vật lộn để chống lại sự sụp đổ kinh tế, rủi ro về sức khỏe thể chất và rủi ro về sức khỏe tinh thần từ đại dịch, cũng như nỗi sợ hãi đang lớn dần rằng họ có thể trở thành mục tiêu của sự kỳ thị do chủng tộc của họ.
 
Giữa tình trạng chông chênh này, chúng ta có trách nhiệm phải hành động. Chúng ta cần bảo đảm có sẵn dữ liệu cụ thể của cộng đồng để có kiến thức về sự chênh lệch trong cộng đồng AANHPI, điền vào cuộc điều tra dân số để bảo đảm tất cả chúng ta đều được đếm vào thống kê để nhận đầy đủ tài trợ cho các nguồn lực y tế, giáo dục và tiền mặt và để có một vị thế thông qua đại diện chính trị.
 
Chúng ta cần nghiên cứu thêm về kinh nghiệm của công nhân AANHPI ở cấp tiểu bang và địa phương, cần xây dựng các chính sách hiệu quả nhằm giải quyết vấn đề bất bình đẳng trong mưc thu nhập và sức khỏe, chẳng hạn việc được trả lương khi nghỉ bệnh. Nhưng chúng ta cũng có thể vượt xa những gì mình đã làm trước đây và đưa ra các phản hồi chính sách mới, ví dụ như bảo đảm mức thu nhập.
 
 
“Ở trong tâm dịch, tại trung tâm của thảm họa, con người - đặc biệt là những người đã từng chịu đựng - nhìn thấy một cơ hội để phát triển tới một bước mới của nhân loại.” - Grace Lee Boggs
 
Grace Lee Boggs là một trong những nhà hoạt động người Mỹ gốc Á đầu tiên tôi thấy có những trăn trở về vấn đề bảo đảm thu nhập , và phát biểu trên đây của bà gợi ý về cơ hội chúng ta có để thay đổi triệt để các hệ thống và chuẩn mực mà chúng ta chấp nhận. Mức thu nhập được bảo đảm sẽ cung cấp cho mọi người sự an toàn mà họ cần, đặc biệt là ngay trong đại dịch này.
 
Mức thu nhập bảo đảm được hình dung như thế nào trong thời điểm này không chỉ nằm ở việc có một tờ check $1,200, mà bao gồm cả các khoản tiền trợ cấp định kỳ sẽ trở nên rất quan trọng đối với cộng đồng của chúng tôi. Đối với cha mẹ tôi, thu nhập được bảo đảm này sẽ không là “thần dược” để xóa đi những mối lo lắng về sức khỏe khi họ trở lại với công việc, nhưng nó có thể giúp tạo một bước đệm bảo vệ kinh tế cần thiết trong lúc họ tính toán chi phí cho việc mở cửa lại (kinh doanh) một cách an toàn.
 
Tôi cảm thấy có hy vọng khi thấy các cộng đồng của chúng ta đang nắm thế chủ động thực hiện nhiều việc, như lập ra một sự hợp tác giữa các tiệm làm móng để hỗ trợ những người lao động bị mất thu nhập, trợ giúp đa ngôn ngữ để điền vào các hình thức hỗ trợ thất nghiệp và cho vay, chuyển tải thông tin y tế chính xác bằng các ngôn ngữ khác nhau, và tiếp tục làm việc để cung cấp sự quan tâm về vấn đề văn hóa nhạy cảm. Nhưng chúng tôi cũng cần các chính sách về bảo đảm mức thu nhập và sự thay đổi cách thức tổ chức để bảo đảm những điều này có thể kéo dài.
 
Đáng lẽ chúng ta không phải đợi đến khi thấy rõ sự bài ngoại và phân biệt chủng tộc vì COVID-19 để nhắc nhở chúng ta về những việc cần làm, nhưng vì điều đó giờ đã trở nên quan trọng hàng đầu, việc tìm ra các giải pháp để giảm bớt sự bất bình đẳng về thu nhập và sức khỏe trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Chúng ta cần tiếp tục quảng bá về AAPIs là #EssentialNotExpendable (tạm dịch là Thiết Yếu Không Dễ Bỏ), để nêu rõ những nguy cơ mà nhiều người lao động trong các lĩnh vực thiết yếu hiện phải đối đầu trong cuộc mưu sinh nhằm cải thiện kinh tế, thể chất và sức khỏe trong khi vẫn phải chống chọi với sự phân biệt đối xử.
 
Bổn phận thật sự của chúng ta không phải chỉ là “người Mỹ”. Bổn phận của chúng  ta là xác nhận giá trị của mình và ý thức rằng cộng đồng của chúng ta xứng đáng được nhiều thứ tốt đẹp hơn.
 
Ha Vi Nguyen chuyển dịch
Jessie Le và Cookie Duong biên tập

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/12/202500:00:00
Những diễn biến gần đây trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Donald Trump đã đặt ra nhiều vấn đề về tương lai của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Việc công bố Chiến lược An ninh Quốc gia mới (National Security Strategy of the USA, NSS) — một tài liệu chính thức tái xác lập định hướng chiến lược của Washington — cho thấy sự thay đổi đáng kể về cách Hoa Kỳ nhìn nhận vai trò của châu Âu, vốn được xem là đồng minh thân cận trong suốt lịch sử hiện đại.
19/12/202500:00:00
Donald Trump không phải hạng người mê sách vở, nhưng lần này ông lại tìm được một hình ảnh rất “văn vẻ”: ông khoe sẽ mừng 250 năm ngày lập quốc bằng một… trận đấu võ ngay trên bãi cỏ Tòa Bạch Ốc. Năm tới, nước Mỹ dĩ nhiên sẽ có diễn hành, pháo bông, huy chương kỷ niệm. Nhưng cái lồng sắt bát giác dựng ở bãi cỏ phía nam và những tay võ sĩ của giải UFC lăn xả trong ấy mới đúng là tranh vẽ tình trạng xã hội Hoa Kỳ, khi soi qua lăng kính chính trị, trong năm thứ hai nhiệm kỳ hai của ông Trump. Chỉ khác một điều: UFC, trái với chính trường Mỹ, vẫn còn giữ ít nhiều lễ độ, cấm chửi rủa và cấm đánh vào hạ bộ.
19/12/202500:00:00
Thật đáng thương cho lớp trẻ, vì thế giới này lại do những ông già điều khiển. Bên đây Thái Bình Dương, Donald Trump, 79 tuổi, vẫn mặc sức hô hào về trí tuệ nhân tạo, máy rô-bốt, và “thời đại mới”. Nhưng với ông, điều “vĩ đại” nhất vẫn là nước Mỹ của thập niên 1950 – thời ông còn nhỏ, đời thuần một màu da, xã hội chưa đổi khác, và mọi sự dường như đứng yên trong một giấc mơ thành công trưởng giả. Bây giờ, mỗi lần mở miệng về “nước Mỹ vĩ đại”, ông liền nhắc đến việc đóng biên giới, “đình chỉ vĩnh viễn nhập cư từ thế giới thứ ba”, và đổ lỗi cho di dân với mọi tai họa của xã hội – từ trường học quá tải đến tệ nạn đô thị. Dưới mắt ông, tất cả sự sa sút hôm nay đều bắt đầu từ khi nước Mỹ không còn giữ được dáng dấp của những năm hậu chiến.
13/12/202518:59:00
Là một người Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã hơn năm mươi năm, tôi dần xem đất nước này như quê hương thứ hai. Tôi yêu nước Mỹ gần như yêu quê mẹ, và âm thầm tự hào khi trở thành một công dân của một cường quốc hàng đầu thế giới. Chính vì tình cảm ấy, tôi ngày càng cảm thấy bất an trước những chia rẽ đang trở nên rõ rệt trong xã hội Mỹ những năm gần đây. Bất đồng về chính sách di dân, phúc lợi xã hội, hay quyền tự do ngôn luận—cùng nhiều vấn đề khác—không còn mang dáng dấp của những khác biệt chính trị thông thường. Chúng trở nên khó hòa giải hơn, ăn sâu vào gốc rễ, và mang tính cá nhân hơn. Mỗi khi cảm giác lo lắng ấy lặng lẽ dâng lên, tôi lại tự hỏi: Liệu những người Mỹ khác có cảm nhận như vậy không?
11/12/202511:51:00
LTS: Một bản tin quốc tế hôm nay đề cập việc Donald Trump Jr. âm thầm khâm phục Andrew Tate, nhân vật mang nhiều tai tiếng về hiếp dâm và buôn người. Điều này phản chiếu thực trạng của thời đại: chính trị và danh vọng hiện phụ thuộc vào thanh thế hơn là giá trị đạo đức. Xã hội nào tôn thờ kẻ khinh miệt phụ nữ và xem quyền lực như món hàng trao đổi, xã hội ấy đã bắt đầu lạc hướng. Dưới đây là tóm lược bài viết của Megan Twohey và Isabella Kwai đăng trên tờ New York Times ngày 10 tháng 11, để bạn đọc tự xét đoán.
04/12/202518:14:00
Nội chiến Hoa Kỳ sau bốn năm đã gây ra khoảng 1.5 triệu thương vong, với ước tính số người chết khoảng từ 620,000 đến 750,000. Đây trở thành cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi Thế chiến thứ II (1939-1945) có số quân nhân Hoa Kỳ tử vong cao thứ hai với khoảng 405,000 người, thì số người chết trong Nội Chiến lại cao hơn đáng kể so với Thế Chiến Thứ Nhất (1914-1918), Chiến Tranh Triều Tiên (1950-1953) và Chiến Tranh Việt Nam (1955-1975), với số lính Mỹ chết lần lượt là khoảng 116,500, 54,200 và 58,220.
01/12/202510:15:00
Cho tới nay chính quyền Trump vẫn chưa phổ biến văn bản chính thức nào về việc phân phối lợi tức thu được từ thuế quan. Tất cả những gì báo chí biết là qua những lời tuyên bố bất thường và những rò rỉ của Trump trên mạng Truth Social. Vào ngày 17/11 vừa qua, Tổng Thống Donald Trump một lần nữa lập lại rằng ông đã thu nhập được hàng trăm tỉ từ thuế quan và sẽ chia lợi tức cổ phần (dividend) vào khoảng giữa năm tới.
23/11/202519:22:00
Phúc lợi xã hội không đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Các chính sách an sinh là cơ chế tái phân phối mang tính nhân đạo trong một nền kinh tế tư bản-dân chủ, nhằm đảm bảo mức tối thiểu cho đời sống con người mà không xóa bỏ kinh tế thị trường hay chủ nghĩa tư bản.
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.