Vượt Cạn Trong Lũ

10/25/202012:15:00(View: 4737)
Untitled
Minh họa Đinh Trường Chinh



Người chồng cong mình chạy trên bờ

nhìn người vợ lên chiếc thuyền lá tre

chiếc thuyền chỉ chở được hai người

người chèo thuyền

đưa vợ anh qua sông sanh đẻ

 

Chiếc thuyền không tới bờ bên kia

người vợ không hoàn thành cuộc “vượt cạn” một mình được

chị đắm giữa dòng

đứa bé chết đuối trong bụng mẹ

 

Người chồng chạy điên cuồng trên bờ

cong mình gào trong lũ

chiếc thuyền xoáy theo dòng

úp hai mẹ con chị

giấu dưới tận đáy sông

 

Chị không nghe tiếng chồng gào khóc

Anh không nghe tiếng chị gọi với lên bờ

Bố không nghe tiếng con kêu vào đời

Bố không nhìn thấy con chui ra từ bụng mẹ

chỉ có con sông

và tiếng nước đập vào bờ

Nước cứ lên

nước trào như nước mắt

nước mắt của người dân nghèo

một đời sống trong “Tai Trời Ách Nước”

 

Tiếng khóc của con người

lẫn vào gió vào lũ

nước mắt hòa vào nước sông

nên không làm sao vớt riêng ra được

 

Người đàn bà đó

không “vượt cạn” được một mình

đã chìm cùng với con

 

Chồng chị chạy điên cuồng trên bờ

nước vẫn thản nhiên dâng

chỉ còn anh và lũ. (*)

 

tmt

(*) Ngày 12 tháng 10. Trong cơn lũ, chị Hoàng Thị Phượng ở Huyện Phong Điền-Thừa Thiên Huế, thuê thuyền qua sông để sanh nở, thuyền lật chết cả mẹ và thai nhi.

 

Trần Mộng Tú

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Theo đại thi hào R.Tagore "Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ánh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong". Theo tác giả cổ đại Ovid (khoảng năm 43 trước Công Nguyên) thì: “Có ít nhiều sự thoải mái trong cơn khóc”. Thi sĩ Colley khẳng định: “Lời nói để khóc và nước mắt để nói” Thi sĩ người Pháp Alfred de Musset có câu thơ: “Cái duy nhất còn lại cho tôi ở trên đời/ Chính là những lúc đã đôi lần nhỏ lệ”. Thi sĩ người Anh Robert Herrick: “Giọt lệ chính là ngôn ngữ cao quý của đôi mắt” .Nhà thơ trẻ Nepal, Santosh Kalwar tâm sự: Tôi đã mỉm cười ngày hôm qua. Tôi đang mỉm cười ngày hôm nay và khi ngày mai đến, tôi sẽ mỉm cười. Vì đơn giản, cuộc sống quá ngắn để ta khóc về mọi thứ – Và ai đó đã cho rằng: Không có gì đẹp hơn một nụ cười đã trải qua những giọt nước mắt.
Rồi tình một lẵng xanh lơ | Mấy bông hoa tỏ mù mờ xưa sau | Khe nào suối đã hồn nhau
anh vẫn đi trên con đường | vắng bóng hoàng hôn đời mình | đôi cánh tay nối dài đại lộ lê thê | sương khói mùa thu không về
Người Việt Nam giã từ vũ khí nhưng không vĩnh biệt chiến tranh. Có hai lý do: cuộc xung đột hai mươi năm chưa bao giờ được các bên tham dự giải quyết xong về mặt lý thuyết. Những tranh cãi không nguội đi, các khác biệt chưa giảm bớt, nguyên nhân là tồn tại những quan điểm khác nhau về ý nghĩa của chiến tranh. Căn nhà của dân tộc như bị ma ám. Thứ hai, cuộc chiến tàn khốc và kéo dài, vinh quang và nhục nhã, quá cay đắng và hào hùng, quá mất mát, hiểu lầm, hối tiếc. Vết thương ấy đã sống quá lâu. Nó không cam lòng chết đi.
tràng hạt đắng rất vô vị | giữa hồ vẫn mượt gương sen | ngựa hí. bung rồi dây mã | tàn trăng. giũ một ánh đèn
Từ trên cây | Chúng ta không còn cần ăn trái cây nữa | Dù chúng thơm ngon | Chúng ta bước lom khom trên mặt đất | Bằng hai chân | Một chân đi trước | Một chân đi sau
Chúng tôi lạc nhau ở một ngã rẽ | mà chưa hề buông tay
Thơ Chủ Nhật của các thi sĩ Hoàng Xuân Sơn - Nguyễn Hàn Chung - Quảng Tánh Trần Cầm - Thy An