Hôm nay,  

Thế Giới Này Và Con Người Thật Đáng Sợ

04/01/202216:22:00(Xem: 1873)
1- Ann Phong, the journey, mixed media, 40x55, 2014
The Journey, Mixed Media, by Ann Phong.

 

Bạn ơi,

 

Vì thế giới này không yên bình cho nên người ta mới chúc nhau và cầu nguyện yên bình.

 

Vì thế giới này không an lành cho nên người ta mới cầu xin và cầu chúc an lành.

 

Khi xa nhà, trên đường đi có thể bị tai nạn, trộm cướp cho nên người ta mới chúc nhau “Đi đến nơi về đến chốn” mà người Pháp gọi là “Bon voyage” và người Mỹ gọi là “Good trip”.

 

Vì thế giới này luôn có chiến tranh chết chóc, tan cửa nát nhà, chạy trốn ra nước ngoài, vũ khí nguyên tử hủy diệt cho nên người ta mới khao khát và thắp nến cầu nguyện hòa bình.

 

Vì cuộc sống này đầy lo âu, phiền não cho nên người ta cầu mong “Tâm không phiền não”.

 

Vì cuộc sống này luôn bị bệnh tật rình rập cho nên người ta mới cầu xin “Thân không bệnh tật”. Câu chào đầu tiên khi người ta gặp nhau là, “Ông/bà/anh/chị có khỏe không?” người Mỹ gọi là “How are you?” Và người Pháp gọi là “Comment allez vous?”

 

Vì thế giới này thời tiết luôn luôn bất thường, sóng thần, động đất, cuồng phong, bão tố, lụt lội, cháy rừng cho nên người ta mới cầu xin “mưa thuận gió hòa” và van bái thần linh.

 

Vì đời đầy bất trắc, “nay lên voi, mai xuống chó”, nay quyền chức mai ngồi tù cho nên người ta mới sợ hãi cầu xin thần linh che chở và xem bói. Khi con người còn lo sợ vu vơ, vô minh che khuất thì thầy bói, chiêm tinh gia, nhà tiên tri còn sống khơi khơi.

 

Vì bản tính con người vốn ác “Nhân chi sơ tính bổn ác” cho nên mới có roi vọt, cảnh sát, an ninh, tòa án, nhà tù để ngăn ngừa và trừng trị.

 

Vì cái Tôi quá kiêu căng tham vọng cuồng điên cho nên Ô. Pascal mới tìm cách kiềm chế và nói rằng, “Cái Tôi là cái đáng ghét” (Le moi est-il haïssable).

 

Vì cõi Ta Bà này là “ngũ trược ác thế” cho nên Đức Phật mới ra đời để “Khai thị ngộ nhập Phật tri kiến chúng sinh” (Kinh Pháp Hoa)

 

Vì tình yêu trai gái ngầm chứa khổ đau và gẫy đổ cho nên người đời mới cầu chúc cho đôi trẻ “Trăm năm hạnh phúc” và “Sống với nhau cho tới đầu bạc răng long”.

 

Vì bản tính con người vốn gian trá, lường đảo, chỉ biết thu lợi về cho mình cho nên mới có luật lệ. Trên đời này, bạn có thể biến thành thù, vợ chồng có thể biến thành oan gia trái chủ, bầy tôi có thể phản chúa, anh em có thể giết nhau - cho nên thánh nhân mới phải dạy Nhân-Nghĩa-Lễ-Trí-Tín. Xã hội hoang sơ khi con người còn chân chất thì không có luật mà chỉ có lệ. Con người càng văn minh càng nhiều luật lệ và giấy tờ.

 

Đẻ con ra, ai cũng ước mong sau này con cái học hành nên người và có hiếu với cha mẹ. Điều đó chứng tỏ con cái không phải là niềm hạnh phúc mà có khi là thảm họa. Con nhà có phước, bố mẹ chỉ nói nhỏ nhẹ một lời mà đâu vào đó. Còn nhà bất hạnh thì bố mẹ có mắng chửi, đánh đập thì đâu vẫn hoàn đó, có khi căm thù rồi giết luôn bố mẹ.

 

Thế giới loài bò, huơu, nai, khỉ, ngựa vằn…không có luật lệ, không có tòa án không cảnh sát mà chúng sống hiền hòa bên nhau, không có chiến tranh, không có ly dị, không có chuyện đưa nhau ra tòa. Cho nên “Hà chính ư mãnh hổ”, trốn tránh một chính quyền bạo ngược lên rừng sống với hùm beo còn thấy an toàn hơn. Trốn tránh một ông chồng vũ phu, một bà vợ “ác phụ” tối ngày chửi rủa chồng con…thì lên núi vui cùng cây cỏ, khỉ vượn có khi còn sung sướng hơn.

 

Ngày xưa vì chưa có an ninh, cảnh sát, con người sống bằng “luật rừng” cho nên mới cho phép người ta được quyền mang súng để tự vệ. Ngày nay quyền mang súng trở thành thảm họa, cướp bóc, con bắn chết ông bà cha mẹ, học trò giết bạn và thầy cô xảy ra như cơm bữa. Ôi ! Thế giới này và con người thật đáng sợ. Con gái năm, ba tuổi cũng đã biết chơi với súng rồi vô tình bắn chết cha mẹ mình! Theo thống kê của Gun Violence Archive, trong năm 2021, tại Hoa Kỳ, khoảng 1049 trẻ em 11 tuổi hoặc nhỏ hơn đã chết hoặc bị thương vì súng đạn. Ôi! Tuổi còn đuổi bướm hái hoa tại sao lại như vậy? Thế giới ngày hôm nay, niềm vui thì ít, khổ đau thì nhiều, người giàu thì ít mà người nghèo thì quá nhiều. Khắp nơi không có chỗ nào bình yên. Con người dường như mỗi lúc mỗi trở nên hung bạo hơn. Trường học không còn là nơi an toàn để giáo dục trẻ em nữa. Phụ huynh kiện cáo nhà trường liên miên, học sinh đem súng vào trường bắn giết bạn, thầy cô.

 

Trong cuốn Biên Niên Sử Thế Kỷ XX, vào ngày 15/5/1921, cách đây trên trăm năm, các nhà đạo đức đã tiên đoán điểu mà chúng ta cần ghi nhớ và suy nghĩ, “Váy đàn bà càng ngắn, luân lý càng suy đồi” (Concern as skirt rise and moral decline). Xin vào các đại hội điện ảnh ở Pháp và Mỹ mỗi năm mà xem các cô đào phơi bảy thân hình gần như lõa thể như thế nào. Cách đây vài triệu năm con người còn trần truồng, ăn lông ở lỗ sống ở trong các hang động. Lần hồi văn minh biết xấu hổ, lấy lá che thân. Rồi biết lấy da thú, vải vóc làm quần áo. Rồi văn minh quá, do nhu cầu điện ảnh, phim ảnh, báo chí câu khách kiếm tiền, các cô đào, ca sĩ, người mẫu càng ngày càng hở bạo tới mức chẳng còn gì để hở nữa và được ca ngợi như “thánh nữ” của thời đại. Phải chăng sự tiến hóa của con người giống như kiến bò miệng chén. Cứ tưởng trên đà văn minh, tiến bộ…cuối cùng lại trở về điểm khởi đầu.

 

Tại sao thế giới và con người lại như vậy?

 

Phải chăng do Tạo Hóa, “Lão tặc thiên”, “Trời già cay nghiệt” hay một đấng Thần Linh quái ác nào tạo ra? Không! Tất cả đều do con người. Nếu tâm con người yên bình thì làm gì có tranh chấp, bắn giết nhau? Nếu biết suy nghĩ về điều thiện, tâm nguyện làm việc thiện, xa lìa điều ác thì làm gì có trộm cướp, lường đảo và triệt hạ nhau? Nếu biết “tri túc” thì làm gì có thèm khát, đua đòi và theo đuổi giấc mộng sa hoa từ đó làm điều sai trái hại mình hại người và có khi hại cả đất nước? Nếu thế giới này biết sống trong tinh thần Lục Hòa như Giới Hòa Đồng Trụ thì làm gì có chiến tranh? Nếu đã tôn thờ lý tưởng mọi người đểu bình đẳng, mọi quốc gia đều bình đẳng thì làm gì có cảnh cá lớn nuốt cá bé, nước lớn bắt nạt, thôn tính nước nhỏ? Nếu biết tài nguyên của Trái Đất này là của chung, không phải của riêng ai trong tinh thần “Lợi Hòa Đồng Quân” thì làm gì có chiến tranh để bảo vệ quyền lợi cho riêng mình? Nếu biết đời này, thế giới này là Vô Thường, luôn luôn biến dịch, quay đảo thì “biển cả hóa cồn dâu”, “áo trắng bỗng biến thành chó xanh” là chuyện bình thường…thì sẽ bớt lo âu đi rất nhiều.

 

Sóng thần, động đất, cuồng phong, bão tố, lụt lội là chuyện thường tình. Nó vừa là sự vận hành tự nhiên của Trời Đất và sự đóng góp thêm của con người. Nhả khí thải lên trời, phá rừng, thử bom nguyên tử, đào giếng và khai thác dầu quá mức làm vỏ trái đất rỗng ra, rác thải tràn ngập sông ngòi biển cả…tạo ra biến đổi khí hậu chứ chẳng phải do đấng Thần Linh hung ác nào tạo ra. Đó là Luật Nhân Quả. Nhờ thiên tai thảm họa mà Thần Linh tồn tại. Khi thiên tai, thảm họa không còn thì Thần Linh cũng chết theo.

 

Vợ chồng biết hòa thuận, nhường nhịn nhau, biết chia ngọt xẻ bùi, gian khổ có nhau giống như đôi chim kia… thì làm gì có cãi cọ, mắng chửi, ly dị, thậm chí giết nhau? Xin đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh mà hãy xét lại tâm mình. Khi nào chỉ nghĩ về mình, khi cái Tôi (Ngã) là nhất , sở thích của tôi bằng mọi giá phải thực hiện cho được, khi ý nghĩ của tôi là đúng thì Ông Trời hay cha mẹ cũng không thể ở chung với mình chứ nói gì vợ hay chồng?

 

Khi diệt trừ hay hạn chế được lòng tham và tính hung bạo thì bao thảm họa có thể giảm thiểu, bao tội ác có thể bớt đi. Nhà tù trên khắp thế giới này mỗi ngày mỗi phình to ra và số lượng tù nhân của một vài quốc gia có thể lớn hơn dân số của một nước nhỏ.

 

Bạn ơi,

 

Tôi không phải là người bi quan, yếm thế nhưng tôi là người quan sát thế giới này.

 

Tôi nhìn nó bằng tuệ giác để tìm hiểu nguyên do và cội nguồn của nó. Tôi quán chiếu nó bằng tâm lượng Từ Bi như Đức Phật dạy để nhìn thấy cảnh khổ của con người. Thế giới này giống như một sân khấu khổng lồ, đang từng giây, từng phút trình diễn một vở bi-hài kịch. Chỗ thì khóc chỗ thì cười, chỗ vui chỗ buồn, chỗ ăn mừng chiến thắng, chỗ đau thương buồn tủi, chỗ hung hăng, chỗ cam phận, chỗ ở cung vàng điện ngọc, chỗ ở dinh thự trị giá 600 triệu đô-la và du thuyền Yacht 640 triệu đô-la, chỗ những người vô gia cư chui rúc dưới gầm cầu xa lộ, lùm cây trông còn đáng thương hơn một con thú.

 

Thế giới này biến động từng giây từng phút tùy theo nghiệp lực - tức tác động và lòng ham muốn/tham dục của chúng sinh theo giáo lý Hoa Nghiêm trùng trùng duyên khởi.

 

Ngay giây phút này đây, hàng tỷ con người đang lao vào cuộc sống như những con thiêu thân mà khổ đau và những hình ảnh đáng sợ - do chính nó tạo ra mà nguyên do chính không ngoài Tham-Sân-Si-Mạn-Nghi-Ác Kiến.

 

Bạn ơi,

 

Con người thật đáng sợ và trở thành quỷ dữ khi trong lòng nó hay nó được trang bị bằng Tham-Sân-Si-Mạn-Nghi-Ác Kiến. Sự kỳ thị, cực đoan, quá khích và thù ghét là hình ảnh của ác kiến. Mới đây, vào ngày 30/12/2021, theo tờ USA Today, hai học sinh Da Trắng 16 tuổi, trường Fairfield High School ở Iowa tên Jeremy Goodale và Willard Miller đã theo dõi nhiều ngày để giết chết bà giáo Nohema Graber- 66 tuổi bằng cách đập đầu rồi kéo xác bà vào trong rừng.

 

Nhưng con người thật đáng yêu, đáng kính khi nó được trang bị bằng tâm lành, tư tưởng lành và hành động lành giống như Đức Phật.

 

Bạn ơi,

 

Nếu mai đây con người kéo nhau lên Mặt Trăng hay Hỏa Tinh để ở thì Mặt Trăng hay Hỏa Tinh cũng là chốn vô cùng nguy hiểm nếu con người mang theo Tham-Sân-Si lên đó. Và cho dù bạn có lên Cung Trời mà tâm bạn vẫn là tâm Tham-Sân-Si thì Cung Trời sẽ biến thành địa ngục. Một tấm thảm trăng tinh mà chân bạn lấm lem bước lên đó thì tấm thảm cũng sẽ lấm lem.

 

Bạn ơi,

 

Thế giới này không bao giờ không có khổ bởi nghiệp lực của chúng sinh  (**). Nhưng thế giới này có thể giảm bớt khổ đau do chính mình gây ra.

 

Đừng nhìn đời bằng sự khôn ngoan, bằng thông minh mà bằng trí tuệ, bằng tâm lành, bằng vị tha. Nếu buông bỏ bớt những tham lam, ghen tuông, đố kỷ tỵ hiềm thì thế giới sẽ bớt hiểm nguy và con người sẽ vơi bớt khổ. Tu luyện và cầu nguyện cả ngàn năm mà không bỏ được Tham-Sân-Si thì cũng là vô ích.

 

Bạn ơi,

 

Chính con người quyết định số phận của hành tinh này chứ không phải Thần Linh. Thế giới này là Thiên Đường, Quốc Độ hay Cực Lạc khi con người thiện lành.Thế giới này sẽ là Địa Ngục khi con người trở nên hung ác và gian trá.

 

 – Đào Văn Bình

(California, 04/ 01/2022)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/12/202500:00:00
Những diễn biến gần đây trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Donald Trump đã đặt ra nhiều vấn đề về tương lai của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Việc công bố Chiến lược An ninh Quốc gia mới (National Security Strategy of the USA, NSS) — một tài liệu chính thức tái xác lập định hướng chiến lược của Washington — cho thấy sự thay đổi đáng kể về cách Hoa Kỳ nhìn nhận vai trò của châu Âu, vốn được xem là đồng minh thân cận trong suốt lịch sử hiện đại.
19/12/202500:00:00
Donald Trump không phải hạng người mê sách vở, nhưng lần này ông lại tìm được một hình ảnh rất “văn vẻ”: ông khoe sẽ mừng 250 năm ngày lập quốc bằng một… trận đấu võ ngay trên bãi cỏ Tòa Bạch Ốc. Năm tới, nước Mỹ dĩ nhiên sẽ có diễn hành, pháo bông, huy chương kỷ niệm. Nhưng cái lồng sắt bát giác dựng ở bãi cỏ phía nam và những tay võ sĩ của giải UFC lăn xả trong ấy mới đúng là tranh vẽ tình trạng xã hội Hoa Kỳ, khi soi qua lăng kính chính trị, trong năm thứ hai nhiệm kỳ hai của ông Trump. Chỉ khác một điều: UFC, trái với chính trường Mỹ, vẫn còn giữ ít nhiều lễ độ, cấm chửi rủa và cấm đánh vào hạ bộ.
19/12/202500:00:00
Thật đáng thương cho lớp trẻ, vì thế giới này lại do những ông già điều khiển. Bên đây Thái Bình Dương, Donald Trump, 79 tuổi, vẫn mặc sức hô hào về trí tuệ nhân tạo, máy rô-bốt, và “thời đại mới”. Nhưng với ông, điều “vĩ đại” nhất vẫn là nước Mỹ của thập niên 1950 – thời ông còn nhỏ, đời thuần một màu da, xã hội chưa đổi khác, và mọi sự dường như đứng yên trong một giấc mơ thành công trưởng giả. Bây giờ, mỗi lần mở miệng về “nước Mỹ vĩ đại”, ông liền nhắc đến việc đóng biên giới, “đình chỉ vĩnh viễn nhập cư từ thế giới thứ ba”, và đổ lỗi cho di dân với mọi tai họa của xã hội – từ trường học quá tải đến tệ nạn đô thị. Dưới mắt ông, tất cả sự sa sút hôm nay đều bắt đầu từ khi nước Mỹ không còn giữ được dáng dấp của những năm hậu chiến.
13/12/202518:59:00
Là một người Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã hơn năm mươi năm, tôi dần xem đất nước này như quê hương thứ hai. Tôi yêu nước Mỹ gần như yêu quê mẹ, và âm thầm tự hào khi trở thành một công dân của một cường quốc hàng đầu thế giới. Chính vì tình cảm ấy, tôi ngày càng cảm thấy bất an trước những chia rẽ đang trở nên rõ rệt trong xã hội Mỹ những năm gần đây. Bất đồng về chính sách di dân, phúc lợi xã hội, hay quyền tự do ngôn luận—cùng nhiều vấn đề khác—không còn mang dáng dấp của những khác biệt chính trị thông thường. Chúng trở nên khó hòa giải hơn, ăn sâu vào gốc rễ, và mang tính cá nhân hơn. Mỗi khi cảm giác lo lắng ấy lặng lẽ dâng lên, tôi lại tự hỏi: Liệu những người Mỹ khác có cảm nhận như vậy không?
11/12/202511:51:00
LTS: Một bản tin quốc tế hôm nay đề cập việc Donald Trump Jr. âm thầm khâm phục Andrew Tate, nhân vật mang nhiều tai tiếng về hiếp dâm và buôn người. Điều này phản chiếu thực trạng của thời đại: chính trị và danh vọng hiện phụ thuộc vào thanh thế hơn là giá trị đạo đức. Xã hội nào tôn thờ kẻ khinh miệt phụ nữ và xem quyền lực như món hàng trao đổi, xã hội ấy đã bắt đầu lạc hướng. Dưới đây là tóm lược bài viết của Megan Twohey và Isabella Kwai đăng trên tờ New York Times ngày 10 tháng 11, để bạn đọc tự xét đoán.
04/12/202518:14:00
Nội chiến Hoa Kỳ sau bốn năm đã gây ra khoảng 1.5 triệu thương vong, với ước tính số người chết khoảng từ 620,000 đến 750,000. Đây trở thành cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi Thế chiến thứ II (1939-1945) có số quân nhân Hoa Kỳ tử vong cao thứ hai với khoảng 405,000 người, thì số người chết trong Nội Chiến lại cao hơn đáng kể so với Thế Chiến Thứ Nhất (1914-1918), Chiến Tranh Triều Tiên (1950-1953) và Chiến Tranh Việt Nam (1955-1975), với số lính Mỹ chết lần lượt là khoảng 116,500, 54,200 và 58,220.
01/12/202510:15:00
Cho tới nay chính quyền Trump vẫn chưa phổ biến văn bản chính thức nào về việc phân phối lợi tức thu được từ thuế quan. Tất cả những gì báo chí biết là qua những lời tuyên bố bất thường và những rò rỉ của Trump trên mạng Truth Social. Vào ngày 17/11 vừa qua, Tổng Thống Donald Trump một lần nữa lập lại rằng ông đã thu nhập được hàng trăm tỉ từ thuế quan và sẽ chia lợi tức cổ phần (dividend) vào khoảng giữa năm tới.
23/11/202519:22:00
Phúc lợi xã hội không đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Các chính sách an sinh là cơ chế tái phân phối mang tính nhân đạo trong một nền kinh tế tư bản-dân chủ, nhằm đảm bảo mức tối thiểu cho đời sống con người mà không xóa bỏ kinh tế thị trường hay chủ nghĩa tư bản.
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.