Hôm nay,  

Khi Bóng Mẹ Qua Đồi

27/02/202209:54:00(Xem: 3463)
1_Cô Phượng Vỹ, Cô Chúc, Thuỷ Trân, Cô Ngọc Phượng, và tác giả ôm bé Nghĩa tại tiệc sinh nhật c

Cô Phượng Vỹ, Cô Chúc, Thuỷ Trân, Cô Ngọc Phượng, và tác giả ôm bé Nghĩa tại tiệc sinh nhật của bé.

 


– Thương tặng Thủy Triều, Thủy Trân, và Tang Quyến, 
cùng Đại gia đình Việt ngữ Cộng đoàn Westminster.

 

Một ngày cuối tháng Hai, 2022.

 

Tôi đang dạy con học thì chị Ngọc Phượng gọi. Trời đã nhá nhem tối. Lâu rồi, hai chị em không gọi nhau. Chị bận rộn công việc và cùng chồng lo cho hai con trai đang học đại học. Tôi dạy con tại gia, kiêm thủ quỹ, thư ký, hiệu trưởng, lao công, đầu bếp, giám thị, và cô giáo của ngôi-trường-nhà có ba học trò tí hon vốn hiếu động, hiếu kỳ, hiếu phá, hiếu học, hiếu ăn, và thỉnh thoảng, cũng có chút hiếu thảo. Nên tuy có nhớ nhau mà hai chị em cũng không gặp nhau được, nhất là thời đại dịch.

 

Chị Phượng nói, Cô Chúc mất rồi. Tôi sững sờ. Cả mấy năm rồi, tôi không gặp Cô, nhưng Cô còn quá trẻ để ra đi. Trong lòng tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh Cô Chúc ngày nào, luôn khoác trên môi nụ cười hiền lành, dễ thương, và trên người chiếc áo dài thanh thoát. Cô mảnh khảnh, nên lúc nào mặc áo dài cũng đẹp. Mà Cô lại khéo chọn những kiểu áo thanh tao. Con gái Huế mà! Ở Việt Nam, Cô Chúc dạy học, nên Cô là một chuẩn mực nhà giáo, nhẹ nhàng, chừng mực. Tôi không nghe Cô cười lớn tiếng bao giờ. Và khi nói chuyện thì Cô rất nhỏ nhẹ, từ tốn.

 

Có lần, nói chuyện với Cô sau lớp tiếng Việt, Cô có vẻ hơi buồn. Cô nói, “Có phụ huynh phàn nàn là Cô đọc giọng Huế, các em nghe không được nên viết sai chính tả.” Tôi nói với Cô, “Nhưng giọng Huế nên thơ! Trong giọng Huế có nhạc mà! Các em trong lớp Cô được may mắn biết thêm được ngữ giọng của thành nội. Ngày nào Cô cũng đọc giọng Huế, chứ đâu phải đến khi kiểm tra chính tả mới đọc giọng Huế đâu!” Cô vẫn thấy e ngại. Từ đó, khi nói chuyện với Cô, tôi đều nói giọng Huế, để Cô biết, có người tôn trọng và quý mến âm giọng của Cô.

 

Lúc còn thường xuyên gặp nhau, có lần tôi thấy Cô hơi xanh xao. Tôi hỏi, thì Cô nói Cô có chút bệnh, nhưng không sao. Bây giờ nghe tin Cô mất, hưởng dương 74 tuổi, tôi bàng hoàng. Tôi nói với Thầy Vũ Hoàng, thầy hiệu trưởng đầu tiên của trường Việt ngữ, “Bất ngờ quá Thầy Hoàng!” Thầy Hoàng nói, “Đúng vậy, nhận được tin rất sửng sốt! Mọi sự được an bài trong đôi bàn tay của Chúa.” Tôi sắp có vinh dự được mừng Đại Thọ 90 của một nhân sĩ trong vùng trong hai tuần nữa. Tôi cũng có những bạn văn đã ngoài 80, vẫn cầm bút đều đặn. Cô Chúc đi sớm quá. Tôi nghĩ đến những người còn ở lại. Đến những đứa cháu ngoại xinh xắn mà Cô chưa có dịp trông nom ẵm bồng. Vợ chồng Cô Chúc có ba cô con gái xinh đẹp, ngoan hiền, là Thủy Tiên, Thủy Trân, và Thủy Triều. Khi Cô Chúc bắt đầu đi dạy Việt Ngữ, chị Thủy Tiên đã lớn và đi làm, lập gia đình, có con nhỏ, nên Cô chỉ đưa Thủy Trân và Thủy Triều theo học ở trường. Hai em học rất chăm chỉ, và sau này, Cô cũng muốn hai em làm phụ giáo để tiếp tay với trường trong việc duy trì tiếng Mẹ ở quê người.

 

Chị Phượng đỡ đầu cho Thủy Trân, nên liên lạc với em và gởi cáo phó cho chị Thanh Tuyền và tôi. Cô Chúc ra đi làm ba chị em chúng tôi nhớ lại cái thời xưa yêu dấu, gần ba mươi năm trước, khi Trường Việt Ngữ Cộng Đoàn Westminster mới thành lập. Chị Tuyền và chị Phượng cũng là người Huế. Tôi nhớ, lúc vào dạy năm đầu, tôi dạy chung với chị Tuyền và chị Ánh Hồng. Tôi là con nít, chưa biết điệu, nhưng tôi thích chị Thanh Tuyền chọn màu son hồng nhạt, rất hợp với phong cách và vẻ đẹp của chị. Và thích chị Ngọc Phượng hay dùng son đỏ, màu son sôi nổi như sự nhiệt tình và thân thiện của chị.

 

Ba chị em cùng nhau hồi tưởng những kỷ niệm ngày còn ngơ ngác đi dạy Việt Ngữ với nhau. Chị Phượng giả làm học trò, nói “Cô Tuyền còn nhớ không, Cô dạy chúng em hát bài ‘Bụi Phấn’ đó!” Chị còn nói, bây giờ có cả bản tiếng Anh, nhưng nghe tiếng Việt vẫn thấm hơn. Chị Tuyền nói, ba chúng tôi là ba cô giáo phá nhất trường. Nhưng tôi đính chính, “Có mình em phá thôi, hai chị là thục nữ!” Chị Phượng nói nằm mơ, thấy Cô Chúc đem bánh bột lọc nóng hổi qua cho chị! Những kỷ niệm nhẹ nhàng, bình dị làm nên nếp sống người Việt xa quê. Tôi thì nhớ nhất lần Cô Chúc nhờ tôi đỡ đầu Thêm Sức cho Thủy Triều. Vì công việc nghiên cứu về người Việt hải ngoại của tôi khá bề bộn, mà tôi hay phải đi xa để thuyết trình và thực hiện các cuộc phỏng vấn lịch sử truyền khẩu, nhất là có năm đi tận Bắc Âu, nên tôi xin Cô cho tôi giới thiệu một cô giáo khác trong trường thay tôi. Cô Chúc nhất định không chịu.

 

Chiều thứ Bảy đó, sau khi dạy Việt Ngữ, tôi nói Cô cho tôi một tuần để suy nghĩ. Nhưng mới sáng thứ Hai, Cô Chúc không chờ nổi, đã gọi điện thoại đến nhà tôi. Cô gặp Mẹ tôi, và Mẹ tôi mau mắn nhận lời thay tôi. 9 giờ rưỡi đêm, tôi đi học đi làm về tới nhà. Mẹ đang ở trong bếp. Mẹ nói, Mẹ đã giúp Cô Chúc điền đơn ghi danh cho Thủy Triều lãnh bí tích Thêm Sức, tôi làm mẹ đỡ đầu. Tôi ngạc nhiên, hỏi Mẹ, “Con còn đang nói chuyện với Cô Chúc mà?” Mẹ tôi nói gọn hơ, “Sáng nay Cô gọi, Mẹ thấy Cô nhờ thì Mẹ nhận lời rồi.” Mẹ tôi hồi đó cũng là cô giáo. Hai cô giáo với nhau, nói chuyện một câu là hợp rơ liền, không cần gặp mặt, chỉ cần nói qua điện thoại. Nghĩ lại, tôi thấy thương Cô. Cô muốn gởi gắm con cái cho người quen nên đã nhất mực nhờ tôi đỡ đầu cho cô học trò nhỏ. Cô muốn con cái giữ tình thân với Thầy Cô Việt Ngữ, giữ nếp sống gắn bó với cộng đồng văn hóa gốc. Tôi sợ mình không tròn trách nhiệm, nhưng Cô nhất mực không nghe.

 

2_Gia đình Cô Chúc và tác giả (áo dài) tại một buổi họp mặt gia đình.

Gia đình Cô Chúc và tác giả (áo dài) tại một buổi họp mặt gia đình.


Nhà Cô Trúc ở đường Trask. Từ nhà Cô, đi xuống tới đường Olive, quẹo phải một đoạn là tới nhà thờ. Cô Chúc là một người Mẹ Việt Nam bình dị, mẫu mực. Có lần, Cô rủ tôi đi ăn tối với gia đình Cô, trước khi tôi đi nghiên cứu tại Châu Âu. Tôi thấy, vợ chồng Cô rất hợp tính nhau, vì Thầy ít nói và hiền từ. Tôi biết Cô Chúc muốn tôi dẫn dắt con gái út của Cô. Trong những chương trình văn hóa nghệ thuật mà tôi tổ chức, tôi vẫn mời các bạn trẻ tham gia, và dành thời gian hướng dẫn và tập luyện cho các em, từ  sinh viên, học trò Việt ngữ, đến các thành viên của các hội đoàn trong cộng đồng và ở trường đại học. Trong những dịp này, tôi cũng mời Thủy Triều tham dự. Lần đầu là khi tôi mời em đọc thơ trong chương trình song ngữ “of things i've seen - những điều trông thấy" vào mùa hè 2004 tại Nhật báo Người Việt. Thủy Triều ngạc nhiên, “Cô muốn con đọc giọng Huế hả Cô?” Dĩ nhiên rồi! Con đọc giọng Huế hay như rứa thì đọc giọng Huế chứ đọc giọng chi nữa bi chừ? Cô học trò nhỏ nói, “Con run lắm! Con chưa bao giờ đọc thơ trước mặt nhiều người.” Tôi phải trấn an cô bé, “Đừng lo! Cô sẽ đọc chung với con! Con đọc tiếng Việt, giọng Huế, cô đọc phần tiếng Anh.” Tôi đứng bên em, làm điểm tựa tinh thần cho một cô bé lần đầu trình diễn thơ trước khán giả. Thuỷ Triều đọc bài thơ với giọng Huế ngọt ngào, thanh trong của tuổi hồn nhiên mới lớn. Đó là một trong những kỷ niệm đẹp của tôi với gia đình Cô Chúc.

 

Nhớ đến Cô Chúc, là tôi nghĩ đến tấm lòng của người Mẹ. Tôi muốn nói với Thủy Triều, giờ đã là một người mẹ trẻ, rằng dù khi bóng Mẹ đã qua đồi, thì tình Mẹ vẫn còn bao phủ đời em mãi mãi. Những tâm tình Mẹ đã trao cho em qua suốt bao tháng năm sẽ là gia tài mà em tiếp tục giữ và trao lại cho con cái. Tình thương của Mẹ sẽ theo em và gia đình mới của em luôn, để tình thương đó sẽ là lá chắn cho em qua những bão tố cuộc đời, cho dù Mẹ không còn hiện diện bên cạnh em nữa. Không gì có thể xoa dịu nỗi đau mất Mẹ quá bất ngờ này. Tôi chỉ có thể cầu xin Thiên Chúa và Mẹ Maria nâng đỡ và ủi an em và Tang Gia trong lúc đau buồn này, và xin những kỷ niệm dấu yêu của Cô Chúc sẽ tiếp tục giữ cho gia đình ba thế hệ của Cô được an vui, hạnh phúc, gắn bó bên nhau luôn mãi.

 

– Trangđài Glassey-Trầnguyễn

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có một câu hỏi thường trực trong tâm trí người tiêu dùng là: “Nên chọn rau củ quả tươi hay đông lạnh?” Trái với quan niệm phổ biến cho rằng đồ đông lạnh chưa ít chất dinh dưỡng hơn đồ tươi, các nghiên cứu khoa học và nhiều chuyên gia lại cho thấy một bức tranh khác, phức tạp và thú vị hơn nhiều. Một nghiên cứu đã so sánh giá trị dinh dưỡng của nhiều loại thực phẩm như bắp, cà rốt, bông cải xanh (broccoli), rau cải bó xôi (spinach), các loại đậu, đậu xanh, dâu tây (strawberries) và dâu xanh (blueberries) ở hai dạng đồ tươi và đồ đông lạnh. Kết quả cho thấy lượng vitamin trong rau củ quả đông lạnh “tương đương hoặc thậm chí cao hơn” so với rau củ quả tươi. Các nghiên cứu khác cũng xác nhận rằng sự khác biệt lớn về hàm lượng dinh dưỡng giữa hai loại thực phẩm này chỉ xảy ra khi rau củ quả tươi bị mất dưỡng chất sau vài ngày để trong tủ lạnh.
Đi bộ là một trong những hình thức vận động đơn giản và phổ biến nhất để giữ sức khỏe. Thế nhưng, chỉ cần thử bước lùi vài bước, lợi ích thậm chí còn nhiều hơn. Đi bộ kiểu ngược về phía sau, đi lùi, hay còn gọi là “retro walking,” đang ngày càng thu hút sự quan tâm của giới nghiên cứu và thể thao. Không chỉ giúp cải thiện thăng bằng, phương pháp này còn kích thích những nhóm bắp thịt ít được sử dụng và thậm chí còn có tác dụng tích cực đến não bộ.
Sự sống trên Trái Đất tuy phức tạp nhưng lại được hình thành từ một số ít thành phần cơ bản. Chẳng hạn, DNA và RNA của chúng ta chỉ được cấu tạo thành từ năm nucleobase, trong khi khoảng 90.000 loại protein khác nhau trong cơ thể đều được tạo nên từ 20 loại axit amin. Mẫu vật mà tàu vũ trụ OSIRIS-REx đem về trái đất từ tiểu hành tinh Bennu cho thấy sự hiện diện của cả 5 loại nucleobase – adenine, guanine, cytosine, thymine và uracil, cùng với các chất khoáng chưa từng thấy trước đây trong đá ngoài vũ trụ. Kết quả nghiên cứu, được công bố trên tạp chí Nature Astronomy, còn cho thấy Bennu chứa nhiều loại muối khác nhau, vốn được cho là có vai trò quan trọng trong giai đoạn sơ khai của sự sống.
Dopamine, thường được mệnh danh là “hormone hạnh phúc,” từ lâu đã được xem như nguồn cơn của những cảm xúc vui vẻ, phấn khởi sau những lần mua sắm thỏa thích hay thưởng thức một tô phở ngon lành. Sự quan tâm đối với dopamine được thể hiện rõ ràng qua hàng ngàn clip trên TikTok, mọi người chia sẻ cách điều chỉnh dopamine, từ việc tìm cách tăng cường hoặc hạn chế dopamine hàng ngày, cho đến các khái niệm như “cao trào dopamine” (dopamine rushes), “thiếu hụt dopamine” (dopamine withdrawals), “cai dopamine” (dopamine fasts), hay “tái thiết lập dopamine” (dopamine resets).
Trong cuộc sống tất bật hàng ngày để mưu sinh, có người luôn thấy mình không có đủ thời gian để nghỉ ngơi và giải trí. Thậm chí có người làm ‘đầu tắt mặt tối’ cả đời mà vẫn không thấy đủ. Họ muốn có thêm thì giờ để làm những việc mình thích. Nhưng khổ nỗi, mỗi ngày chỉ có 24 giờ, mỗi năm chỉ có 12 tháng, và những người sống hơn 100 tuổi thì chẳng có mấy ai? Tuy nhiên, làm việc nhiều quá sẽ dễ đưa tới căng thẳng về thể chất và tinh thần để rồi kéo theo nhiều hệ quả tiêu cực, mà trong đó có việc sút giảm năng suất lao động và bệnh hoạn. Những nghiên cứu của y học ngày nay đã cho chúng ta thấy điều đó và khuyên con người nên có thì giờ cho sự nghỉ ngơi và giải trí.
Với lượng thông tin khổng lồ trong tầm tay, ngày nay chúng ta thường có xu hướng đọc lướt để tiếp nhận nội dung nhanh chóng. Nhưng các chuyên gia nghĩ gì về thói quen đọc này—và liệu bạn có nên thay đổi cách đọc của mình?
Tại sao không thử làm theo những cách mà khoa học ủng hộ này để đem lại hạnh phúc nhiều hơn trong đời bạn? Một vài người sinh ra hạnh phúc hơn những người khác. Nhưng cho dù bạn thuộc loại người ca hát yêu đời trong lúc tắm và nhảy múa trong mưa, hay là loại người có khuynh hướng khắc khổ hơn, thì hạnh phúc không chỉ là điều gì đó xảy ra đối với chúng ta. Tất cả chúng ta có thể thay đổi tập quán để theo đuổi nó nhiều hơn trong cuộc sống của mình.
Bộ trưởng Tư pháp Hoa Kỳ là một trong những vị trí quan trọng nhất trong nhánh hành pháp liên bang, với vai trò đứng đầu Bộ Tư pháp (DOJ) và chịu trách nhiệm thực thi pháp luật. Nhưng công việc cụ thể của bộ trưởng tư pháp là gì?
Cháy rừng khiến khói lửa bao trùm bầu trời Los Angeles trong khi lực lượng cứu hỏa đang nỗ lực dập lửa. Những trận hỏa hoạn kinh hoàng đã càn quét qua khu vực, thiêu rụi hơn 10,000 công trình, phần lớn là nhà dân, biến nhiều khu vực như Pacific Palisades, Altadena, Pasadena và các cộng đồng khác ở California chỉ còn lại hoang tàn. Khi lệnh sơ tán được gỡ bỏ và người dân bắt đầu trở về nhà, một mối nguy hiểm khác đang rình rập và đe dọa mọi người: ô nhiễm nguồn nước uống. Điều đáng lo ngại là nhiều người không nhận ra rằng hệ thống cung cấp nước uống có thể bị ảnh hưởng nặng nề bởi cháy rừng cùng nguy cơ các hóa chất độc hại có thể xâm nhập vào nguồn nước.
Số người đọc sách để cho vui có vẻ đã và đang sút giảm dần. Năm mươi phần trăm (50%) người lớn tuổi tại Anh Quốc nói rằng họ không đọc sách thường xuyên (tăng 42% từ năm 2015) và hầu hết mọi người ở lớp tuổi từ 16 đến 24 nói rằng họ chưa bao giờ đọc sách, theo nghiên cứu của The Reading Agency cho biết. Nhưng điều đó ngụ ý gì? Sự ưa thích của con người đối với việc xem video thay vì đọc văn bản có ảnh hưởng tới não bộ hay sự tiến hóa của chúng ta không? Những người đọc sách giỏi thực sự có cấu trúc não bộ gì? Nghiên cứu mới của Mikael Roll, một giáo sư âm vị học của Đại Học Lund University, Thụy Điển, được in trong tạp chí Neuroimage, đã tìm ra câu trả lời cho những điều đó.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.