VỚI THÁP BẰNG AN ĐIỆN BÀN
Người người hoan ca Mỹ Sơn quần tháp rêu phong
trơ trọi một mình em, một tháp
mấy ai biết muốn trả cái giá bằng an
bao thân thế sa mưa
bụi vùi, rêu lấp
Ta có mấy rượu đâu
mà tiếc đau những cặn giọt thừa
những cọng cỏ trước sân khát khao đòi sáng
dưới cỏ có dế, giun chán vạn rẻo đời sinh ly tụ tán
có khi thèm trơ trọi giống hai ta!
Một là người không có lương tâm hai là bậc vĩ nhân
mới dám gọi tháp già
trước huyền hoặc vô cùng ẩn ngữ
không ai trước khi sinh ra đã biết chọn cho mình
một bằng an quê xứ
phúc phận đời ta sinh quán cùng em
cớ gì đêm nay không dốc cho sụp đổ hết ưu phiền
bắt đôi nghê đá khuân bàn tiếp rượu
Kính nể tháp không dám lộng ngôn xưng hô mạo muội
chỉ dám mê nhìn thấp thoáng bóng Linga
trong vô tận thời gian những điệu kèn phương nam
thăm thẳm âm ba
đôi mắt cội nhiệm màu gốc tháp
Bấy lâu uống rươụ thời gian mà không biết nhắp
lạc giữa sắc rêu những kẽ gạch không hồ
mơ màng nghe giọt bụi rêu khô…
ta quay quắt một mình nâng... một tháp
Một chén nữa thôi rót yêu tràn tan hợp
ném buồn đau rách rưới phía chân mày
tháp không già thì ta cứ trẻ hây
cái thuở ranh hoang cứ lăm le đòi trèo lên đỉnh tháp
Rượu có chát, rót Thu Bồn ra, dốc tiếp.
*
NGÀY HỘI AN LÊN XƯA
Thì rêu bụi đèn thờ nhấp nháy cổ văn thôi
những mái nhà đêm mưa thắc thỏm
vẫn náo động một chùa Cầu trầm lắng
vẫn y nguyên bóng khỉ gác sông Hoài
Thì cũng tiếng chuông chùa rơi lắng trong mưa
có giọt li ti nào rơi trên phố cổ
yêu dấu ạ, anh bỗng dưng trẻ nhỏ
như ngày xưa nghe sững tiếng rao đêm
Cô gái tóc vàng cất Hội An vào tim
chân lóng ngóng giậm trên hè phố hẹp
vẫn còn đó bên vòm mái khép
bức tường xám thơm mùi bánh nếp
bóng em gầy gánh lặng khúc Phai Phô
Con đường nào Nguyễn Nghiễm đề thơ
Chế Lan Viên vẫy vùng thi tứ
Trần Hoàn hát, Cao Chu Thần múa chữ
điệu hành ca chấp chới trước Chùa Ông
Hội An nghèo nhưng giàu có rêu phong
Hội An nhỏ như một vòng tay lớn
Hội An cổ như nõn tơ mơn mởn
Nối thăng trầm, hưng phế với muôn xa
*
NHỚ NHỨT MƯA THÔI
Đà Nẵng mưa trong tiếng còi tàu
hú lên nghèn nghẹn tiễn đưa nhau
bàn tay bạn tiễn tay em vẫy
vẫy ở phương chiều ai biết đâu?
Tôi mịt mù xa tít tắp sông
nắng vàng quê xứ bỏ sau lưng
đi trong tuyết lạnh vò mưa đá
không dám nghe hò câu thủy chung
Đà Nẵng đang chồm lên phía trước
cầu treo xâm thực bến đò ngang
nuối tiếc Hà Thân là lạc bước
là sai, khi thành phố khang trang?
Biết, vẫn đoạn đành trôi giạt xứ
cảm thấm ai xưa tiếng gọi đò
phàm tục loanh quanh hoài mệt lử
nhớ Hàn như nhớ đứa con so
Đà Nẵng mưa quen không thấy lạ
tôi quá xa rồi lại thấy quen
lưu lãng vẫn là tên đá cá
lăn hoài dưa vẫn cuộc lênh đênh
Tôi có mười năm Đà Nẵng sống
mười năm du thủ nhứt trong đời
gã nhân chia trừ không biết cộng
nên đành chỉ nhớ nhứt mưa thôi!
– Nguyễn Hàn Chung