Hôm nay,  

Ba bài thơ buổi tàn thu vọng về cố hương cố quốc

23/10/202209:40:00(Xem: 3783)

Hoi_An
                     

 VỚI THÁP BẰNG AN ĐIỆN BÀN

                                                  

 Người người hoan ca Mỹ Sơn quần tháp rêu phong

 trơ trọi một mình em, một tháp

 mấy ai biết muốn trả cái giá bằng an

 bao thân thế sa mưa

 bụi vùi, rêu lấp

 

Ta có mấy rượu đâu

mà tiếc đau những cặn giọt thừa

những cọng cỏ trước sân khát khao đòi sáng

dưới cỏ có dế, giun chán vạn rẻo đời sinh ly tụ tán

có khi thèm trơ trọi giống hai ta!

 

Một là người không có lương tâm hai là bậc vĩ nhân

mới dám gọi tháp già

trước huyền hoặc vô cùng ẩn ngữ

không ai trước khi sinh ra đã biết chọn cho mình
một bằng an quê xứ

phúc phận đời ta sinh quán cùng em

cớ gì đêm nay không dốc cho sụp đổ hết ưu phiền

bắt đôi nghê đá khuân bàn tiếp rượu

 

Kính nể tháp không dám lộng ngôn xưng hô mạo muội

chỉ dám mê nhìn thấp thoáng bóng Linga

 trong vô tận thời gian những điệu kèn phương nam
thăm thẳm âm ba

đôi mắt cội nhiệm màu gốc tháp

 

Bấy lâu uống rươụ thời gian mà không biết nhắp

 lạc giữa sắc rêu những kẽ gạch không hồ

 mơ màng nghe giọt bụi rêu khô…

 ta quay quắt một mình nâng... một tháp

 

Một chén nữa thôi rót yêu tràn tan hợp

ném buồn đau rách rưới phía chân mày

tháp không già thì ta cứ trẻ hây

cái thuở ranh hoang cứ lăm le đòi trèo lên đỉnh tháp

 

Rượu có chát, rót Thu Bồn ra, dốc tiếp.


*                  

NGÀY HỘI AN LÊN XƯA

 

Thì rêu bụi đèn thờ nhấp nháy cổ văn thôi

những mái nhà đêm mưa thắc thỏm

vẫn náo động một chùa Cầu trầm lắng

vẫn y nguyên bóng khỉ gác sông Hoài

Thì cũng tiếng chuông chùa rơi lắng trong mưa

có giọt li ti nào rơi trên phố cổ

yêu dấu ạ, anh bỗng dưng trẻ nhỏ

như ngày xưa nghe sững tiếng rao đêm

Cô gái tóc vàng cất Hội An vào tim

chân lóng ngóng giậm trên hè phố hẹp

vẫn còn đó bên vòm mái khép

bức tường xám thơm mùi bánh nếp

bóng em gầy gánh lặng khúc Phai Phô

Con đường nào Nguyễn Nghiễm đề thơ

Chế Lan Viên vẫy vùng thi tứ

Trần Hoàn hát, Cao Chu Thần múa chữ

điệu hành ca chấp chới trước Chùa Ông

Hội An nghèo nhưng giàu có rêu phong

Hội An nhỏ như một vòng tay lớn

Hội An cổ như nõn tơ mơn mởn

Nối thăng trầm, hưng phế với muôn xa

 

*

 

NHỚ NHỨT MƯA THÔI

Đà Nẵng mưa trong tiếng còi tàu
hú lên nghèn nghẹn tiễn đưa nhau
bàn tay bạn tiễn tay em vẫy
vẫy ở phương chiều ai biết đâu?

Tôi mịt mù xa tít tắp sông
nắng vàng quê xứ bỏ sau lưng
đi trong tuyết lạnh vò mưa đá
không dám nghe hò câu thủy chung

Đà Nẵng đang chồm lên phía trước
cầu treo xâm thực bến đò ngang
nuối tiếc Hà Thân là lạc bước
là sai, khi thành phố khang trang?

Biết, vẫn đoạn đành trôi giạt xứ
cảm thấm ai xưa tiếng gọi đò
phàm tục loanh quanh hoài mệt lử
nhớ Hàn như nhớ đứa con so

Đà Nẵng mưa quen không thấy lạ
tôi quá xa rồi lại thấy quen
lưu lãng vẫn là tên đá cá
lăn hoài dưa vẫn cuộc lênh đênh

   

Tôi có mười năm Đà Nẵng sống
mười năm du thủ nhứt trong đời
gã nhân chia trừ không biết cộng
nên đành chỉ nhớ nhứt mưa thôi!

– Nguyễn Hàn Chung

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
TÔI LÀ AI? Dường như mãi mãi là một câu hỏi cho cuộc sống của con người tại thế. Và câu trả lời của nó, hẳn nhiên, không thể và không chỉ là một cụm từ, cho dù có thể sâu xa đến đâu. Phùng Thanh Hà, một phụ nữ tôi quen biết, tuy cùng ở một thành phố nhưng phải đánh một vòng đến Thuỵ Sĩ, qua một người bạn (đạo diễn Síu Phạm), tôi mới gặp được cô ấy. Tôi kể điều này để muốn nói rằng, tương ngộ là tuỳ duyên, không chỉ trong các mối quan hệ mà còn là những vấn đề liên quan, những cơ sự sắc tướng hoặc vô sắc tướng nơi mỗi cá nhân.
Độc giả Việt Báo hẳn đã quen với Bùi Chát – nhà thơ – qua nhiều thi phẩm đặc sắc từng đăng tải trên trang báo này suốt bao năm qua. Tuần rồi, Việt Báo vừa giới thiệu tập thơ mới Chúng Ta Đang Trôi Đi Đâu với bài viết của Nguyễn Đức Tùng. Hôm nay, mời bạn đọc gặp lại một Bùi Chát - người họa sĩ. Anh đang có cuộc triển lãm tranh mang tên “đang trôi” khai mạc từ hôm nay và kéo dài đến hết ngày 24 tháng 7, tại Sài Gòn – một dịp hiếm quý dành cho các độc giả Việt Báo hiện đang có mặt tại Tân Định.
Nay ăn nhờ ở đậu nơi đất nước người, lấy chi mà “những điều trông thấy” kiểu như ngày xưa ấy. Nhưng thấy ý kiến của “bà hàng xóm” là một giải pháp khả dĩ, tôi nghĩ phải làm sao cho ra một bài viết vui vui thích hợp với xã hội đang sống. Trăn trở mãi rồi cũng eureka. Tôi đặt cái khung cho những bài mà tôi gọi là “phiếm”. Thứ nhất, đề tài bám vào những chuyện thời sự, nhất là những chuyện có liên quan nhiều tới cộng đồng người Việt sinh sống rải rác khắp nơi trên thế giới. Thứ hai, phải viết với lối văn vui vui, tếu tếu nhưng vẫn giữ chừng mực. Thứ ba, phải có hơi hướm văn chương bằng cách dùng những giai thoại hoặc/và những chuyện thực nhưng vui khi tiếp xúc với các bạn văn.
“Sự thật bắt đầu bằng tưởng tượng.” Không phải là câu nói cao siêu rỗng, mà phải nghiền ngẫm rất lâu trong hệ lụy thăng trầm mới có thể cảm nhận. Đó là lý do người ta thường đố: sự thật ở đâu? Không ai thấy rõ sự thật nên nó trở thành phương tiện cho tôn giáo, mục đích cho khoa học, triết học, và giấc mơ cho văn chương nghệ thuật. Cũng là một thứ bình phong, mồi nhử, cạm bẫy trong đời sống thường nhật cho những người bình thường dễ tin.
Đêm 7/3/2025, trong khán phòng của Bowers Museum, một tiếng nói đậm chất “đài phát thanh” vang lên, dẫn dắt hàng trăm khán giả bên dưới bước vào đêm nhạc Mừng Sinh Nhật Khánh Ly 80 Tuổi. Một tháng sau, cũng tại Bowers Musem, người MC này bước lên sân khấu dẫn dắt những buổi hội luận về báo chí, văn học tại Hội Chợ Sách “Viet Book Fest” lần thứ 3 do Hội Văn Học và Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) tổ chức. Cô cũng là Giám Đốc Điều Hành, người lèo lái con tàu VAALA 34 năm nay.
Nhân dịp kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh Việt Nam, đại học UC Irvine tổ chức ba sự kiện văn hóa trong ba ngày 7,8,9 tháng 5 năm 2025. Mở đầu là hội thảo “Những Câu Chuyện Từ Việt Nam Tới Hoa Kỳ - 50 Năm Lịch Sử Và Cộng Đồng”; kế đến là buổi hoà nhạc The Odyssey—From Vietnam To America của nghệ sỹ đoạt giải Emmy Vân Ánh Võ; kết thúc là buổi chiếu phim New wave của đạo diễn Elizabeth Ai. Trong ba sự kiện này, buổi hòa nhạc The Odyssey đòi hỏi sự chuẩn bị công phu, kéo dài từ nhiều tháng trước. Trên sân khấu, Vân Ánh đã nhiều lần cảm ơn những tấm lòng hảo tâm đã giúp cô đem được buổi trình diễn đến với Quận Cam, thủ phủ của người Việt tị nạn ở Mỹ.
Một tay cầm micro, tay kia cố gắng lật trang sách để giữ nó cố định, Thái Nguyễn chỉ vào hình ảnh cô tài tử Hollywood gốc Việt đang tiếp nhận những ‘hào quang ánh sáng’ của báo chí điện ảnh Mỹ, trong tà áo dài màu xanh lá cây đậm, giới thiệu về sách thiếu nhi Mai’s áo dài: “Đây là lần đầu tiên áo dài Việt Nam hiện diện trên thảm đỏ Oscar!”
Từ đó, nàng được mang tên Nữ Hoàng Chân Đất (hay Nữ Hoàng Sân Cỏ)(*). Những bước chân trần tìm về dấu vết tình yêu nguyên thủy. Những bước chân đi khâu vá lại vết thương của một thời máu xương điên loạn.
“Nếu không có tiếng hát Khánh Ly thì chúng ta có những gì, còn gì?” Nếu chỉ được chọn một câu để nói về người ca sĩ đã cống hiến gần cả cuộc đời cho âm nhạc, thì tôi xin chọn câu nói trên của MC Lê Đình Ysa trong “Đêm mừng Khánh Ly 80 tuổi” được nhóm bạn trẻ Nina Hòa Bình Lê, Ann Phong, Lê Đình Ysa, Nguyễn Lập Hậu & Jimmy Nhựt Hà... tổ chức vào tối thứ Sáu 7/3/2025 tại quận Cam, Nam California.
Người ta thường gói ghém một cuộc đời trong dăm ba trang giấy để gọi là hồi ký. Người ta cũng thường dùng thước đo của 10 năm, 20 năm, 30 năm… để hoài niệm một điều gì đó, cho dù là hạnh phúc hay mất mát. Nhưng không dễ gì để tái hiện cả một cuộc đời dài 80 năm, trong đó có lịch sử, có tình yêu, có nhân quả, có triết lý sống, có ân tình, có nghệ thuật, có tài năng… chỉ trong một đêm. Vậy mà, Đêm-Khánh-Ly-80-Tuổi, đã làm được điều đó.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.