Hôm nay,  

Tại sao chúng ta online?

28/07/202300:00:00(Xem: 1679)
 
tai sao online
Hầu hết chúng ta lên mạng rất nhiều lần trong ngày, có thể chỉ để xem bản đồ tìm đường đi hoặc thanh toán hóa đơn, nhưng cũng có thể để điều chỉnh cảm xúc. (Nguồn: pixabay.com)
 
Hầu hết chúng ta lên mạng (online) rất nhiều lần trong ngày. Trong một cuộc khảo sát Pew Research Study năm 2021, khoảng 50% số thanh niên 18-29 tuổi khi được hỏi đều cho biết họ trực tuyến “gần như liên tục.”
 
Vậy chúng ta hiểu gì về chiều hướng quan trọng này của cuộc sống hiện đại?
 
Đã có nhiều nghi vấn về những hậu quả nghiêm trọng về mặt kinh tế và xã hội mà điều này có thể tạo ra. Và cũng còn một câu hỏi đơn giản hơn: điều gì đã khiến mọi người ở nhiều độ tuổi, nghề nghiệp, và nền văn hóa khác nhau, say mê kết nối trực tuyến như vậy? Và mỗi chúng ta cũng có thể tự hỏi chính mình: tại sao tôi online?
 
Chúng ta làm gì khi lên mạng?
 
Như nhà xã hội học Erving Goffman từng chỉ ra, việc đặt câu hỏi “chuyện gì đang xảy ra ở đây?” về hành vi của con người có thể mang lại nhiều câu trả lời ở các cấp độ khác nhau, từ những động cơ bề ngoải cho đến những hiểu biết sâu sắc hơn về những gì chúng ta “thực sự” đang làm.
 
Đôi khi, chúng ta có thể dễ dàng giải thích vì sao mình trực tuyến bằng các hoạt động rất thiết thực, chẳng hạn như coi bản đồ tìm đường đi hoặc thanh toán hóa đơn. Nhưng cũng có đôi khi, chúng ta khó mà nói rõ lý do vì sao mình online hay vẫn còn online.
 
Tại sao chúng ta liên tục xem điện thoại hoặc máy tính, trong khi đúng ra nên tập trung với các hoạt động thể chất, tập thể dục, thiền hoặc tương tác nhiều hơn với những người xung quanh?
 
Nhu cầu luôn kiểm soát cảm xúc
 
Là những nhà nghiên cứu về sự tương tác giữa con người và máy tính, nhóm của Wally Smith và Greg Wadley đang tìm kiếm các câu trả lời về nhu cầu luôn kiểm soát cảm xúc của chúng ta. Các nhà tâm lý học thường gọi hoạt động này là điều chỉnh cảm xúc.
 
Các lý thuyết về bản chất và chức năng của cảm xúc rất phức tạp và vẫn còn gây tranh cãi. Tuy nhiên, có thể nói rằng chúng là những biểu hiện của nhu cầu và động cơ được cảm nhận, nảy sinh bên trong chúng ta thông qua sự kết hợp giữa sinh lý học và văn hóa.
 
Trong một ngày bình thường, chúng ta sẽ thường cảm thấy cần phải thay đổi trạng thái cảm xúc của mình. Chúng ta có thể cảm thấy nên nghiêm túc hơn khi làm một công việc có tính cạnh tranh, hoặc nên buồn bã hơn khi tham dự một tang lễ. Có lẽ chúng ta sẽ muốn thôi buồn đau về những sự kiện trong quá khứ, không còn quá tức giận khi gặp người thân trong gia đình trót làm lỗi lầm, hoặc cảm thấy tức giận hơn trước điều mà ta thấy sai rành rành.
 
Có một cách hiểu về việc chúng ta thường xuyên chìm đắm vào trải nghiệm trực tuyến là xem chúng thuộc về kế hoạch kiểm soát những nhu cầu điều chỉnh cảm xúc hàng ngày. Thật vậy, trong nghiên cứu trước đây, nhóm đã phát hiện ra rằng có tới một nửa số lần sử dụng điện thoại thông minh (smartphone) có thể là nhằm mục đích tìm kiếm thay đổi cảm giác hay điều chỉnh cảm xúc.
 
Công nghệ số đang trở thành công cụ chính để điều chỉnh cảm xúc
 
Trong đợt phong tỏa do đại dịch COVID-19 năm 2020–21 tại Melbourne, Australia, nhóm nghiên cứu đã điều tra xem các công nghệ kỹ thuật số đang trở thành các công cụ chính để điều chỉnh cảm xúc như thế nào. Và họ rất ngạc nhiên khi thấy rằng mọi người sẵn sàng nói về việc họ sử dụng công nghệ với các thuật ngữ điều chỉnh cảm xúc.
 
Đôi khi, nó có liên quan đến các ứng dụng được thiết kế với chủ đích riêng, chẳng hạn như ứng dụng dành cho thiền định… Nhưng mọi người thường dựa vào các công cụ thông thường, chẳng hạn như sử dụng các mạng xã hội như Facebook hay cùng với Zoom để thoát khỏi cảm giác buồn chán hoặc cô lập, tìm đến “liệu pháp mua sắm” (sắm đồ trên mạng cho bớt buồn chán), chơi games để giảm căng thẳng và tìm đọc các tin tức online về các sự kiện trên thế giới.
 
Ở mức độ nào đó, việc sử dụng công nghệ số có thể được coi là tái cấu trúc lại các phương pháp điều chỉnh cảm xúc truyền thống thông thường, chẳng hạn như nghe nhạc, tăng cường kết nối xã hội qua việc gặp gỡ bạn bè hoặc bầu bạn với thú cưng. Thật vậy, những người tham gia nghiên cứu đã sử dụng các công nghệ kỹ thuật số để hay vì các việc làm truyền thống, chẳng hạn như họ đắm mình đọc các tin tức về sự kiện mà họ quan tâm trên mạng, tìm kiếm các trò tiêu khiển và đánh giá lại ý nghĩa của một tình huống.
 
Tuy nhiên, nhóm nghiên cứu cũng tìm thấy dấu hiệu cho thấy các công cụ kỹ thuật số đang thay đổi cường độ và bản chất của cách mà mọi người điều chỉnh cảm xúc. Chúng cung cấp các nguồn cảm xúc sẵn có và dồi dào, cùng với các tình huống ảo, sắp xếp cạnh nhau và điều hướng một cách khéo léo hơn so với các trường hợp thực tế.
 
Một số người tham gia nghiên cứu đã mô tả cách họ xây dựng “bộ công cụ cảm xúc,” qua những ứng dụng hoặc trang mạng luôn sẵn sàng khi cần đến, mỗi thứ này mang đến cho họ một hiệu ứng cảm xúc cụ thể, chẳng hạn như lên mạng xã hội xem post của người quen tạo cho họ cảm xúc như đang kết nối với người đó.
 
Một loại trí tuệ mới: trí tuệ cảm xúc kỹ thuật số
 
Điều này không có nghĩa là việc điều chỉnh cảm xúc sẽ tự động diễn ra và luôn là việc tốt. Nó có thể là một phương tiện để trốn tránh những nỗ lực quan trọng, cần thiết và có ý nghĩa trong đời sống, và bản thân nó cũng có thể bị rối loạn chức năng.
 
Khi nghiên cứu về một nhóm nhỏ người dân Melburn, nhóm nghiên cứu nhận thấy rằng mặc dù các ứng dụng kỹ thuật số nhìn chung có vẻ hiệu quả trong vai trò là công cụ giúp điều chỉnh cảm xúc, nhưng chúng rất dễ thay đổi và có thể dẫn đến những cảm xúc khó đoán. Thí dụ: tìm kiếm âm nhạc tiếp thêm năng lượng có thể cho ra kết quả ngẫu nhiên hoặc không mong muốn.
 
Sự thay đổi lịch sử trong cuộc sống hàng ngày
 
Quay trở lại với câu hỏi: Tôi đang làm gì trên mạng? Điều chỉnh cảm xúc cũng có thể là một phần của câu trả lời.
 
Quý vị có thể nối mạng vì các lý do hợp lý như cần làm việc này, việc kia. Nhưng đồng thời, quý vị có thể chỉ đang tìm cách điều chỉnh cảm xúc của riêng mình hay nói cách khác là tiêu khiển thời giờ, thay đổi hướng đầu óc vào một cảnh trí (ảo) khác để tìm cảm giác thông qua các phương tiện kỹ thuật số.
 
Đó là một phần của sự thay đổi mang tính lịch sử trong cách mà mọi người điều chỉnh các nhu cầu sinh hoạt hàng ngày trong thời đại kết nối mạng.
 
Việt Báo phỏng dịch

Nguồn: “Why am I online? Research shows it’s often about managing emotions” của Wally Smith và Greg Wadley, được đăng trên trang theconversation.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/12/202500:00:00
Những diễn biến gần đây trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Donald Trump đã đặt ra nhiều vấn đề về tương lai của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Việc công bố Chiến lược An ninh Quốc gia mới (National Security Strategy of the USA, NSS) — một tài liệu chính thức tái xác lập định hướng chiến lược của Washington — cho thấy sự thay đổi đáng kể về cách Hoa Kỳ nhìn nhận vai trò của châu Âu, vốn được xem là đồng minh thân cận trong suốt lịch sử hiện đại.
19/12/202500:00:00
Donald Trump không phải hạng người mê sách vở, nhưng lần này ông lại tìm được một hình ảnh rất “văn vẻ”: ông khoe sẽ mừng 250 năm ngày lập quốc bằng một… trận đấu võ ngay trên bãi cỏ Tòa Bạch Ốc. Năm tới, nước Mỹ dĩ nhiên sẽ có diễn hành, pháo bông, huy chương kỷ niệm. Nhưng cái lồng sắt bát giác dựng ở bãi cỏ phía nam và những tay võ sĩ của giải UFC lăn xả trong ấy mới đúng là tranh vẽ tình trạng xã hội Hoa Kỳ, khi soi qua lăng kính chính trị, trong năm thứ hai nhiệm kỳ hai của ông Trump. Chỉ khác một điều: UFC, trái với chính trường Mỹ, vẫn còn giữ ít nhiều lễ độ, cấm chửi rủa và cấm đánh vào hạ bộ.
19/12/202500:00:00
Thật đáng thương cho lớp trẻ, vì thế giới này lại do những ông già điều khiển. Bên đây Thái Bình Dương, Donald Trump, 79 tuổi, vẫn mặc sức hô hào về trí tuệ nhân tạo, máy rô-bốt, và “thời đại mới”. Nhưng với ông, điều “vĩ đại” nhất vẫn là nước Mỹ của thập niên 1950 – thời ông còn nhỏ, đời thuần một màu da, xã hội chưa đổi khác, và mọi sự dường như đứng yên trong một giấc mơ thành công trưởng giả. Bây giờ, mỗi lần mở miệng về “nước Mỹ vĩ đại”, ông liền nhắc đến việc đóng biên giới, “đình chỉ vĩnh viễn nhập cư từ thế giới thứ ba”, và đổ lỗi cho di dân với mọi tai họa của xã hội – từ trường học quá tải đến tệ nạn đô thị. Dưới mắt ông, tất cả sự sa sút hôm nay đều bắt đầu từ khi nước Mỹ không còn giữ được dáng dấp của những năm hậu chiến.
13/12/202518:59:00
Là một người Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã hơn năm mươi năm, tôi dần xem đất nước này như quê hương thứ hai. Tôi yêu nước Mỹ gần như yêu quê mẹ, và âm thầm tự hào khi trở thành một công dân của một cường quốc hàng đầu thế giới. Chính vì tình cảm ấy, tôi ngày càng cảm thấy bất an trước những chia rẽ đang trở nên rõ rệt trong xã hội Mỹ những năm gần đây. Bất đồng về chính sách di dân, phúc lợi xã hội, hay quyền tự do ngôn luận—cùng nhiều vấn đề khác—không còn mang dáng dấp của những khác biệt chính trị thông thường. Chúng trở nên khó hòa giải hơn, ăn sâu vào gốc rễ, và mang tính cá nhân hơn. Mỗi khi cảm giác lo lắng ấy lặng lẽ dâng lên, tôi lại tự hỏi: Liệu những người Mỹ khác có cảm nhận như vậy không?
11/12/202511:51:00
LTS: Một bản tin quốc tế hôm nay đề cập việc Donald Trump Jr. âm thầm khâm phục Andrew Tate, nhân vật mang nhiều tai tiếng về hiếp dâm và buôn người. Điều này phản chiếu thực trạng của thời đại: chính trị và danh vọng hiện phụ thuộc vào thanh thế hơn là giá trị đạo đức. Xã hội nào tôn thờ kẻ khinh miệt phụ nữ và xem quyền lực như món hàng trao đổi, xã hội ấy đã bắt đầu lạc hướng. Dưới đây là tóm lược bài viết của Megan Twohey và Isabella Kwai đăng trên tờ New York Times ngày 10 tháng 11, để bạn đọc tự xét đoán.
04/12/202518:14:00
Nội chiến Hoa Kỳ sau bốn năm đã gây ra khoảng 1.5 triệu thương vong, với ước tính số người chết khoảng từ 620,000 đến 750,000. Đây trở thành cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi Thế chiến thứ II (1939-1945) có số quân nhân Hoa Kỳ tử vong cao thứ hai với khoảng 405,000 người, thì số người chết trong Nội Chiến lại cao hơn đáng kể so với Thế Chiến Thứ Nhất (1914-1918), Chiến Tranh Triều Tiên (1950-1953) và Chiến Tranh Việt Nam (1955-1975), với số lính Mỹ chết lần lượt là khoảng 116,500, 54,200 và 58,220.
01/12/202510:15:00
Cho tới nay chính quyền Trump vẫn chưa phổ biến văn bản chính thức nào về việc phân phối lợi tức thu được từ thuế quan. Tất cả những gì báo chí biết là qua những lời tuyên bố bất thường và những rò rỉ của Trump trên mạng Truth Social. Vào ngày 17/11 vừa qua, Tổng Thống Donald Trump một lần nữa lập lại rằng ông đã thu nhập được hàng trăm tỉ từ thuế quan và sẽ chia lợi tức cổ phần (dividend) vào khoảng giữa năm tới.
23/11/202519:22:00
Phúc lợi xã hội không đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Các chính sách an sinh là cơ chế tái phân phối mang tính nhân đạo trong một nền kinh tế tư bản-dân chủ, nhằm đảm bảo mức tối thiểu cho đời sống con người mà không xóa bỏ kinh tế thị trường hay chủ nghĩa tư bản.
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.