Hôm nay,  

Đà Lạt và “Hợp Tác Xã”

02/08/202318:30:00(Xem: 2779)
Truyện

dalat-vn

(Nhớ các bác và anh chị Ngô thị Lý, Trần văn Sang, Phan gia Khả, Nguyễn văn Long cùng các bạn của những ngày Cực mà Vui ấy rất nhiều.)
 
Từng thùng cây thông con được đưa từ chiếc xe tải vừa sửa xong xuống đất. 37 người làm trong "Hợp Tác Xã Sửa Chữa Ô Tô 19/8 " Đà Lạt, đang đi công tác ở gần thác Prenn: Bửu Sơn Tự, là một ngôi chùa nhỏ của vài chú tiểu và một nhà sư tu được vài năm nay. Chùa có ngọn đồi không cao lắm, còn đất trống nên nhường cho Hợp Tác Xã để trồng cây. Cuối tuần này các công nhân đến "công tác".
    Những "công nhân" từ trước đến giờ chỉ biết làm bạn với bút vở hoặc những sĩ quan của QLVNCH mới đi "học tập cải tạo" về, ngày xưa chỉ huy đàn em nhiều vô số, điều binh khiển tướng, bây giờ đành nuốt nghẹn cho qua ngày tháng, cùng "hợp tác" vào xưởng sửa chữa này với các nghề nghiệp: thợ máy, thợ hàn, thợ sơn, thợ điện… Có được vài ba nữ nhi làm thư ký, thủ quỹ.
    Đây là công ty kết hợp 3 ông chủ Ga ra có tiếng ở Đà Lạt: Ga ra Ba Đời, Ga ra Trung Tính và Ga ra Hiệp Thành. (Ga ra Trung Tính của chú Nguyễn Trung Tính và Hiệp Thành của bác Nguyễn Hữu Định ở gần trường Việt Anh, ga ra Ba Đời của chú Nguyễn văn Đời ở gần cây xăng Kim Cúc, trên đường đi về Sài Gòn).
    Đợt I trồng cây hôm nay thì cả xưởng phải đi. Sau đó, mỗi 2, 3 tuần thì một toán gồm các nam nhi thay phiên nhau xuống để trồng tiếp .[Cũng như thanh niên thanh nữ đều phải đi lao động ở các phường xã, trồng cây trên nhiều đồi ở Lâm Đồng, trong đợt "Vì lợi ích 10 năm trồng cây và 100 năm trồng người” của Đảng và nhà nước].
    Hôm đó Chủ Nhật, trời đầy sương mù, mùa nhập học, những người thợ lẳng lặng làm công việc của mình. Người nam đào đào cuốc cuốc, người nữ đem những em bé thông bỏ vào lỗ, lắp đất lại. Có anh chàng nghệ sĩ hát nghêu ngao, phá vỡ bầu không khí yên lặng buồn chán. Mỗi người suy nghĩ về những ngày xưa yên ả trong tổ ấm với cha mẹ anh chị em, người thì đang lo âu không biết người thân của mình đang lênh đênh trên biển, hay đã nằm trong bụng cá, hoặc đã may mắn đến một trại tỵ nạn nào đó.
    Bỗng "Trên dốc đá… Tôi tình cờ quen nàng"… [1]
    Lời ca thật cao vút nào vừa cất lên.
    – Ôi! Anh Long, lãng mạn dữ ta!  (Anh ấy là cựu Trung Úy Biệt Động Quân, rất dễ thương, và đàn hát rất hay.)
   – Tôi nói giùm anh bạn thân của tôi đây nè! Anh ấy đang cuốc bên cạnh chị đó!
    Tôi nhìn sang bên trái, và thấy anh ấy cũng đang nhìn mình. Ngày ấy mình bao nhiêu tuổi, tưởng rằng con tim đã chai đá sau những người xưa, nhưng sao giờ đây vẫn rộn ràng. Anh làm thủ kho kiêm thợ điện của HTX, tôi là thủ quỹ. Anh vừa đi cải tạo về; anh và tôi vào HTX vì đều "lỡ thời", không có nghề ngỗng vì lý lịch dày quá!
    Bỗng dưng, thấy tóc mình lõa xõa bay tứ tung, tôi không biết phải làm sao, dây cột tóc tuột mất rồi, hai tay thì đầy cả bùn đất. Hôm ấy không nhớ đem bao tay theo, mà tìm nước để rửa thì không thấy đâu, chắc phải lên chùa mới có. Anh vừa trông thấy vẻ khó chịu của tôi liền bước đến bên cạnh khi tôi hỏi anh có thể cột lại tóc giùm được không?
    Cảm giác lạ lẫm khi tay anh chạm vào gáy. Học Đại học 4 năm từ vài năm trước, có vài người đã "đi qua đời tôi", nhưng chỉ đi dạo "Chủ nhật uyên ương hẹn hò đây đó", chưa có ai cột tóc cho tôi. Sau này anh bảo: “Chưa bao giờ thấy tóc mịn như tơ vậy cả”.
    Sau buổi trồng cây hôm ấy, rồi nhiều tháng qua, đi về cùng đường, lúc đầu thì đôi khi vô tình thấy anh đi trước, hoặc tôi đi trước, thế là chờ nhau để đi sánh đôi. Rồi sau này buổi sáng anh chờ tôi xuống hết con dốc, ngang qua nhà anh thì anh mới ra để đi cùng. Buổi chiều về, đi ngang khu nhà của anh, lúc xưa còn thưa thớt nhà, phải đi ngang một khu rừng nhỏ, có con suối bé tí, có vài mỏm đá, anh lựa phiến đá nào không trơn, bước lên, tôi chỉ việc bước theo anh. Có lúc quay đầu lại, anh hỏi:
    – Tại sao đi theo vậy, lỡ không đúng phiến đá nhẵn thì sao?
    Tôi định trả lời: “Thì té xuống thôi ạ”, nhưng thôi.
    Có lần tiệc Tất Niên của tiệm sửa xe, mọi người đều chĩa mũi dùi vào anh và tôi, nhiều bạn trong tổ Máy nhao nhao: 
    – Thủ kho mà o thủ quỹ nè!
    – Nào thủ kho ơi, nâng ly xem nào!
    Quân tại Tương giang đầu / Thiếp tại Tương giang vĩ / Tương tư bất tương kiến / Đồng ẩm Tương giang thủy [2].
    Nhà tôi cách nhà anh vài rặng thông, đầu dốc, cuối dốc, ở con đường đi vào Dinh 3 của vua Bảo Đại. Và rồi, anh lại hỏi:
    – Tại sao tên chị không giống ai vậy chị? Tôi thường nghe nào là Ngọc Lan, Bạch Lan, Thanh Lan, Hoàng Lan… Tên chị ngộ ghê ta!
    Tôi bèn kể rằng:
    – Có một gia đình sống ở một nông trại gần thác Cam Ly Đà Lạt. Họ sinh được một gái, một trai. Khi cậu con trai được vài tháng tuổi thì người cha phải đi xa trong nhiều năm. Bảy năm sau, ông trở về, và sau đó một đứa con gái nữa lại ra đời.
Bảy năm gặp lại nhau, như Chức Nữ và Chàng Ngưu Lang ở cầu Ô Thước, trên Thiên Đình… Họ bèn thơ mộng đặt tên cho con gái là Nữ Lan. (Đáng lẽ có chữ g, nhưng giống khoai lang quá). Ôi cái tên kỳ cục, phải không ạ?  
    Có một hôm, tôi vào kho để xin xuất giấy in hồ sơ giấy tờ cho văn phòng. Sau khi giao hàng và đưa sổ cho tôi ký, anh còn đưa tôi một phiếu xuất kho khác, và dặn về nhà rồi hãy đọc. Thật là một tài liệu hiếm quý và không giống bất kỳ tờ phiếu xuất kho nào: Xuất Kho: Người nhận: Hàng xuất: Một lời nói gói trong một trái tim! (Màu hồng nữa chứ! Ôi!) Tôi nhớ lời cô em gái anh kể, ngày xưa có rất nhiều nàng theo anh, nhưng anh rất khó tính, và ít nói về chuyện này, còn bao nhiêu chuyện khác thì rất uyên bác (và anh cũng không cần phải tặng tôi tập thơ "Ta Chờ em Từ Ba Mươi Năm" của thi sĩ Vũ Hoàng Chương như người tài xế tàu bay đã tặng tôi).
    Và rồi, tôi vẫn đi theo anh… cho đến một ngày anh đến xin phép Ba Me tôi để đưa tôi về gặp Bố Mẹ anh. Ôi, người Bắc! Tôi đã không dám về nhà của một anh sinh viên người Huế vì Me tôi bảo: "Tránh người Huế và người Bắc nghe con, mặc dù gia đình mình là người miền sông Hương".
    Tránh trời không khỏi nắng!
    Nhiều tháng qua. Và hôm đám cưới, tất cả những xe của HTX vừa mới được sửa xong, cả 3 người giám đốc và các chủ xe đều rất hân hoan cho nhà trai sử dụng bao nhiêu là xe, khoảng 12 chiếc lớn nhỏ làm nguyên một phái đoàn đến rước dâu đi nhà thờ làm lễ. Xe hoa "thời bao cấp" là chiếc xe van chở cả bên họ nhà trai đến. Thật là đặc biệt! Hoa làm bó hoa cho cô dâu và gắn chung quanh xe là marguerites (cúc trắng có nhụy hoa vàng rất to) là loại hoa tôi rất thích, nhưng lúc đó ở chợ Đà Lạt không thấy bán, nên anh và 2 người trong tổ Sơn đến hái trộm ở vườn Bích Câu!
    Những năm tháng cơ cực. Phải rời bỏ Đà Lạt đề về Sài Gòn. Anh đi làm ghe với bạn, để có thể đem cả gia đình đi, vì vốn liếng cả bên nội ngoại đều dồn hết cho chuyến đi của anh lớn và hai em trai tôi, sợ phải đi "nghĩa vụ", nhưng tôi không chịu đi vì Nội Ngoại các cháu đều không thể, như năm 75 tôi đã không đi với anh tài xế tàu bay qua đảo Guam.
    Rồi mùa hè, mùa mưa, nhiều mùa qua đi. Nhớ lúc còn trong chăn ấm nệm êm với Ba Me và anh chị em, nhớ lúc còn nghịch phá với bạn bè Trung học, Đại học, cư xá của các sơ, đã trôi qua mất rồi. Bạn bè từ tiểu học, rồi những cái "đuôi".  Bây giờ họ ở đâu, có khốn đốn cơ cực như mọi người ở Đất Mẹ không?
    Thời nhà nước "mở cửa", anh vốn rất thích chụp hình nên đã rủ bạn mở tiệm chụp và rửa hình. Anh rất say mê với công việc, dù rất nhiêu khê, đối đầu với thuế vụ, cạnh tranh. Luôn luôn "Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi", nên nhiều hôm ở lại trên tiệm đến sáng mới về, vì máy rửa hình hư, và anh vốn là handyman, học hỏi rất nhiều nên có thể sửa được nhiều máy móc cũng như bao nhiêu việc khác. Mấy mẹ con tôi rất hãnh diện về điều này nên cố sửa để kịp rửa hình gấp cho khách (hình thẻ, hình đám cưới đám tang... nhất là hình để trên bàn thờ người mới ra đi. Anh kể là có khi gia đình không có hình nào của người thân cả, nên phải nghĩ ra cách lấy đuôi nhang chống mi mắt của họ lên để chụp hình, sau làm photoshop để xóa đuôi nhang.
    Tôi cũng may mắn làm phiên dịch cho một công ty của Pháp, rồi làm ở Hội Nghiên Cứu Dịch Thuật, dịch đuổi cho Hội nghị, (dịch sau người diễn giả 3, 4 giây...). Điều ngại nhất là dịch cho "cán bộ ta", dùng toàn từ vựng của "ngoài ấy"! Ngày qua được xứ Tự Do, trễ nhiều, đa số bạn bè người thân đã ra đi, người may mắn hoặc kém may mắn như người anh kế rất yêu quý của tôi đã đến được nơi chuyển tiếp vài tháng rồi đã ra đi sau một tai nạn đau lòng. Đáng lý ra hôm sau cả ba anh em đều được định cư ở nước Anh, người anh mà tất cả các chị em chúng tôi cũng như gia đình và đại gia đình đều thương quý vì anh rất hiền.
    Tôi bị bịnh migraine nên mấy năm sau, bố các cháu chỉ làm tài xế đưa đón tôi đi làm ba, bốn việc trong tuần. Dạy chính ở trường, dạy thêm tiếng Pháp ngoài giờ ở Trung tâm Văn Hóa Pháp cho con của các chuyên gia từ Pháp qua đây công tác, nếu cho chúng học trường Quốc tế nơi tôi dạy thì chi phí rất cao, nên ba mẹ chúng chỉ cho học ngoài giờ hoặc thứ bảy; con cháu người Việt lưu vong được may mắn có bao nhiêu vị thiện nguyện giúp để duy trì Tiếng Nước Tôi ở các chùa và nhà thờ, nhưng con họ phải đến trường tư học thêm.
    Cuối tuần tôi làm cho tiệm bán áo quần, và buổi tối dịch “on line” cho một văn phòng ở Austin, Texas, đôi khi đi dịch trực tiếp cho hội họp. "Tranh thủ tối đa" để cày. Các con bảo Bố quá cực lúc ở quê nhà rồi, đi học cải tạo đến còn da bọc xương, bịnh hoạn, rồi làm ở Hợp Tác Xã sửa xe cũng cực, đến khi cai quản tiệm hình lại cũng chẳng thư thả bao nhiêu, nên bây giờ Bố chỉ làm Uber cho mẹ thôi Bố ạ. Giờ rảnh anh sửa đủ thứ trong nhà, nào xây căn bếp ngoài sân để hàng xóm "nghe ghiền" mùi mắm ruốc, sửa xe. Anh lột bỏ thảm trong các phòng để lót gỗ. Rồi lại thêm một nghề mới mà anh cũng tỏ ra thích thú: nghiên cứu YouTube về gia chánh, thế là mấy mẹ con tôi tha hồ được thưởng thức tài nghệ của "cordon-bleu" (chef cook), anh rất khéo và để ý, nên những món anh nấu rất tuyệt, cũng như nhà có sẵn máy may nên anh cũng tự mày mò sửa áo quần cho gia đình, bạn bè,  áo quần cho cháu nội ngoại,  rồi cắt tóc "dạo" không công cho bạn, vì trước đó anh có học nghề này, định mở tiệm, nhưng các con không muốn. Anh thật đúng là "Bảy nghề".
    Khi vui vui kể về những cái đuôi của "nàng", nào là bạn cùng lớp ngồi phía sau lưng để vẽ nó rồi mượn tập ép thư, nào là người ở cư xá nam nhờ chim xanh ở cùng phòng với họ và học cùng lớp với nàng, nào là tài xế tàu bay, hoặc là một món nợ band-aid, hoặc Sơn Tinh Thủy Tinh (bạn ở cư xá chọc vậy thôi, chứ nó đâu có thể là Mỵ Nương ha), anh đã bảo kệ họ, bởi vì bây giờ họ xa rồi, có anh thôi, và anh cũng chẳng cần biết. Anh luôn tự tin, và anh hơn nhiều người. Thật vậy.
    Nhưng "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen" [3] hay sao cơ chứ hở Trời!
    Gia đình tôi không có ai là Má Hồng cả, mà tại sao? Niềm hạnh phúc bình dị ấy không kéo dài được bao lâu, cho dù cũng chưa trọn vẹn vì hai con trai lớn của chúng tôi du học bên Úc cũng chưa được qua đây, giấy tờ bảo lãnh còn đang kéo dài.
    Có lẽ ông Trời ganh. Anh bị bịnh. Anh chưa làm được nhiều điều: anh rất yêu trẻ con, và anh còn mong chờ cháu ngoại, và thêm cháu nội, vì chỉ mới có con của con trai thứ. Anh ước mơ khi các con đã thành thân, có người chăm sóc thay bố mẹ, anh sẽ lái xe chở gia đình các con đi nhiều tiểu bang bằng xe van, đụng đâu nghỉ đó như nhiều bạn anh đã thực hiện được, một giấc mơ quá tầm thường, quá đơn giản.
Nên anh xung phong để bác sĩ thử một loại thuốc mới. Anh không muốn đầu hàng, anh yêu con cháu quá.
    Anh chưa làm gì được hết, cho dù anh có kéo dài được thêm ngày tháng. Anh chịu thua rồi!
    Nào là chị Nấm, chị Bắp, Nhi, Việt, và cu Nam, em Mai… Bây giờ có cu Việt rồi đó ông, vài năm trước, ông đã đặt tên cho cu Nam, để nhớ Đất Mẹ). Ông ơi, ông thích cháu đầy nhà mà, ngày xưa ông chở bà đi làm, đến ngã tư thấy xe honda bên cạnh có em bé là ông thích lắm, họ cứ tưởng là ông chẳng có "trự" nào, ai ngờ về nhà, một lũ 4 "trự"! 
    Rồi Bố còn chưa về lại Việt Nam lần nào, Quê Hương, Đất Mẹ, Sài Gòn, bao nhiêu đắng cay, Nha Trang hiền hòa, mẹ hay kể bao kỷ niệm thời thơ ấu đi nghỉ hè với Ba Me anh chị em. Và Đà Lạt, ngôi trường của mình, có tháp cao, hiện diện trên hầu hết tất cả những bưu ảnh về xứ Ngàn Thông.
Con đường tình ta đi. Con đường của mình, từ nhà mẹ xuống nhà Bố, đi làm… Có còn lại chăng dư âm thôi / Anh ơi, anh ơi! Sao đắng cay…[4]
    Mẹ có về một lần cùng với bà Ngoại các cháu,…những con đường…muôn vàn cảnh cũ...khắp nơi... Đau xót quá!
    Bố ơi, Dù mai đây… Ai đưa em đi đến cuối cuộc đời Ngày xưa mẹ hay hát. Bố thì không thích những bài hát ủy mị, nhưng bây giờ mới thấm, thấy không Bố ơi... Xin đổi là: Rồi mai đây… Ai đưa em... [5] Hở Bố ơi?
 

– tháinlan

 

 

[1] Linh Hồn Tượng Đá – Mai Bích Dung.

[2] Trường Tương Tư – Lương Ý Nương.

[3] Truyện Kiều.

[4] Tình Lỡ – Thanh Bình.

[5] Niệm khúc Cuối – Ngô Thụy Miên.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
TÔI LÀ AI? Dường như mãi mãi là một câu hỏi cho cuộc sống của con người tại thế. Và câu trả lời của nó, hẳn nhiên, không thể và không chỉ là một cụm từ, cho dù có thể sâu xa đến đâu. Phùng Thanh Hà, một phụ nữ tôi quen biết, tuy cùng ở một thành phố nhưng phải đánh một vòng đến Thuỵ Sĩ, qua một người bạn (đạo diễn Síu Phạm), tôi mới gặp được cô ấy. Tôi kể điều này để muốn nói rằng, tương ngộ là tuỳ duyên, không chỉ trong các mối quan hệ mà còn là những vấn đề liên quan, những cơ sự sắc tướng hoặc vô sắc tướng nơi mỗi cá nhân.
Độc giả Việt Báo hẳn đã quen với Bùi Chát – nhà thơ – qua nhiều thi phẩm đặc sắc từng đăng tải trên trang báo này suốt bao năm qua. Tuần rồi, Việt Báo vừa giới thiệu tập thơ mới Chúng Ta Đang Trôi Đi Đâu với bài viết của Nguyễn Đức Tùng. Hôm nay, mời bạn đọc gặp lại một Bùi Chát - người họa sĩ. Anh đang có cuộc triển lãm tranh mang tên “đang trôi” khai mạc từ hôm nay và kéo dài đến hết ngày 24 tháng 7, tại Sài Gòn – một dịp hiếm quý dành cho các độc giả Việt Báo hiện đang có mặt tại Tân Định.
Nay ăn nhờ ở đậu nơi đất nước người, lấy chi mà “những điều trông thấy” kiểu như ngày xưa ấy. Nhưng thấy ý kiến của “bà hàng xóm” là một giải pháp khả dĩ, tôi nghĩ phải làm sao cho ra một bài viết vui vui thích hợp với xã hội đang sống. Trăn trở mãi rồi cũng eureka. Tôi đặt cái khung cho những bài mà tôi gọi là “phiếm”. Thứ nhất, đề tài bám vào những chuyện thời sự, nhất là những chuyện có liên quan nhiều tới cộng đồng người Việt sinh sống rải rác khắp nơi trên thế giới. Thứ hai, phải viết với lối văn vui vui, tếu tếu nhưng vẫn giữ chừng mực. Thứ ba, phải có hơi hướm văn chương bằng cách dùng những giai thoại hoặc/và những chuyện thực nhưng vui khi tiếp xúc với các bạn văn.
“Sự thật bắt đầu bằng tưởng tượng.” Không phải là câu nói cao siêu rỗng, mà phải nghiền ngẫm rất lâu trong hệ lụy thăng trầm mới có thể cảm nhận. Đó là lý do người ta thường đố: sự thật ở đâu? Không ai thấy rõ sự thật nên nó trở thành phương tiện cho tôn giáo, mục đích cho khoa học, triết học, và giấc mơ cho văn chương nghệ thuật. Cũng là một thứ bình phong, mồi nhử, cạm bẫy trong đời sống thường nhật cho những người bình thường dễ tin.
Đêm 7/3/2025, trong khán phòng của Bowers Museum, một tiếng nói đậm chất “đài phát thanh” vang lên, dẫn dắt hàng trăm khán giả bên dưới bước vào đêm nhạc Mừng Sinh Nhật Khánh Ly 80 Tuổi. Một tháng sau, cũng tại Bowers Musem, người MC này bước lên sân khấu dẫn dắt những buổi hội luận về báo chí, văn học tại Hội Chợ Sách “Viet Book Fest” lần thứ 3 do Hội Văn Học và Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) tổ chức. Cô cũng là Giám Đốc Điều Hành, người lèo lái con tàu VAALA 34 năm nay.
Nhân dịp kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh Việt Nam, đại học UC Irvine tổ chức ba sự kiện văn hóa trong ba ngày 7,8,9 tháng 5 năm 2025. Mở đầu là hội thảo “Những Câu Chuyện Từ Việt Nam Tới Hoa Kỳ - 50 Năm Lịch Sử Và Cộng Đồng”; kế đến là buổi hoà nhạc The Odyssey—From Vietnam To America của nghệ sỹ đoạt giải Emmy Vân Ánh Võ; kết thúc là buổi chiếu phim New wave của đạo diễn Elizabeth Ai. Trong ba sự kiện này, buổi hòa nhạc The Odyssey đòi hỏi sự chuẩn bị công phu, kéo dài từ nhiều tháng trước. Trên sân khấu, Vân Ánh đã nhiều lần cảm ơn những tấm lòng hảo tâm đã giúp cô đem được buổi trình diễn đến với Quận Cam, thủ phủ của người Việt tị nạn ở Mỹ.
Một tay cầm micro, tay kia cố gắng lật trang sách để giữ nó cố định, Thái Nguyễn chỉ vào hình ảnh cô tài tử Hollywood gốc Việt đang tiếp nhận những ‘hào quang ánh sáng’ của báo chí điện ảnh Mỹ, trong tà áo dài màu xanh lá cây đậm, giới thiệu về sách thiếu nhi Mai’s áo dài: “Đây là lần đầu tiên áo dài Việt Nam hiện diện trên thảm đỏ Oscar!”
Từ đó, nàng được mang tên Nữ Hoàng Chân Đất (hay Nữ Hoàng Sân Cỏ)(*). Những bước chân trần tìm về dấu vết tình yêu nguyên thủy. Những bước chân đi khâu vá lại vết thương của một thời máu xương điên loạn.
“Nếu không có tiếng hát Khánh Ly thì chúng ta có những gì, còn gì?” Nếu chỉ được chọn một câu để nói về người ca sĩ đã cống hiến gần cả cuộc đời cho âm nhạc, thì tôi xin chọn câu nói trên của MC Lê Đình Ysa trong “Đêm mừng Khánh Ly 80 tuổi” được nhóm bạn trẻ Nina Hòa Bình Lê, Ann Phong, Lê Đình Ysa, Nguyễn Lập Hậu & Jimmy Nhựt Hà... tổ chức vào tối thứ Sáu 7/3/2025 tại quận Cam, Nam California.
Người ta thường gói ghém một cuộc đời trong dăm ba trang giấy để gọi là hồi ký. Người ta cũng thường dùng thước đo của 10 năm, 20 năm, 30 năm… để hoài niệm một điều gì đó, cho dù là hạnh phúc hay mất mát. Nhưng không dễ gì để tái hiện cả một cuộc đời dài 80 năm, trong đó có lịch sử, có tình yêu, có nhân quả, có triết lý sống, có ân tình, có nghệ thuật, có tài năng… chỉ trong một đêm. Vậy mà, Đêm-Khánh-Ly-80-Tuổi, đã làm được điều đó.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.