Hôm nay,  

Trái sầu riêng của đời người

15/09/202300:00:00(Xem: 3220)

 

Tịch-Dương-Khánh-Trường-_sơn-dầu-trên-bố
Tranh sơn dầu trên bố - Khánh Trường

  

“Trái sầu riêng

không muốn nhớ, chưa quên

đi theo tới phía bên này trái đất

một trăm hai mươi ngày

quá ngắn

dài gấp bội, những cái gai nhọn hoắt của tình ta”

 

Chắc ngoài tôi, chẳng có ai mê sầu riêng đến nổi bỏ công nghiên cứu thời gian từ lúc sầu riêng đơm hoa cho đến khi trái chín rồi đem vào thơ như thế..  Mà là thơ tình mới chết!

 

Mới đây, khi một người bạn trở về sau khi đi du lịch Việt Nam và các nước lân cận tôi hỏi liền.

 

‘Sao?  Đi rồi thấy sầu riêng nào ngon hơn?  Thái Lan hay Mã Lai”

 

‘Có được ăn đâu!  Khách sạn cấm đem sầu riêng vào.  Lên xe cũng cấm luôn.’

 

Chán chưa!  Không biết ai gieo tư tưởng vọng ngoại vào đầu, tôi cứ nghĩ sầu riêng Việt Nam không ngon bằng các nơi khác nên chỉ hỏi đến mấy trái tầm cỡ quốc tế mà quên hỏi bạn có thử trái tầm cỡ quốc gia không.  Không có trăng thì đèn ánh sáng vàng cũng được chứ.

 

Buồn tình thay cho bạn, tôi đi mua hai hộp sầu riêng đông lạnh ở tiệm thực phẩm gần nhà để cùng thấm thía mối hận lòng.  Tiệm này thuộc về một công ty Canada nhưng đa số nhân viên và khách hàng là người Trung Hoa.  Mỗi lần sầu riêng ‘on sale' là họ mua nhanh lắm.  Ngày trước ở Việt Nam họ đã có tiếng là thích ăn và chịu chi tiền cho cái trái cây lạ lùng này.

 

Lạ lùng quá đi chứ.  Cái hộp ghi rõ ràng ‘‘A taste of paradise.  Hương vị của thiên đường.” Tôi thấy câu quảng cáo này không quá đáng lắm đâu.  Người ‘biết ăn’ thì thấy không trái cây nào trên đời này, nhiệt đới hay ôn đới, sánh được với nó.  Mềm hơn xoài, ngọt vừa đủ để có thể tận tình thưởng thức mà không phải suy nghĩ lo lắng về cái chữ D, và hương vị thì ..không thể nào diễn tả!

 

Thế nhưng đối với những cái mũi không thân thiện thì mùi đặc trưng của nó lại đáng sợ vô cùng.  Nghe người không biết ăn phân tích thì không thể nào không...bức xúc!  “Mùi phân heo, nhựa thông và hành tây, được phụ thêm bằng một chiếc vớ tập thể dục”, ông ký giả chuyên về du lịch và thực phẩm Richard Sterling viết về trái sầu riêng của tình tôi như thế đấy!

 

Đáng tiếc thật.  Không phải tiếc cho trái sầu riêng vì mỗi ngày nó càng được trồng nhiều thêm chứ không có nguy cơ tuyệt giống.  Trước khi China vĩ đại vuốt mặt gia nhập thị trường tư bản (Mao Chủ Tịch quên dạy là nhân dân vô sản thì quốc gia cũng mạt rệp luôn!), người Việt hải ngoại thỉnh thoảng cũng mua sầu riêng tươi vì giá cả ở mức phải chăng.  Còn đông lạnh thì ăn tới ngán, không buồn nhìn tới.  Giờ thì đổi đời, chỉ có China là tiêu thụ mạnh mẽ thôi.  Gần đây họ còn tự trồng để tha hồ thưởng thức sầu riêng nữa.

 

Đáng tiếc là tiếc cho cái mũi quá ‘nguyên tắc' đó thôi.  Tại sao không chịu.nín thở một chút cho người ta nhờ chứ!  Công tâm mà nói thì cái mùi mà người ‘biết ăn’ gọi là thơm nức thật ra không thơm đâu.  Sau một thời gian quên bẵng, mua hộp sầu riêng đông lạnh trở lại, vừa mở ra là tôi phải kêu lên ‘Hôi quá!’.  Trái tươi thì khỏi nói rồi.  Thương quả ấu cũng tròn.  Thích rồi thì sầu riêng thơm lựng.  Nhưng cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo cũng dở nữa.  Tại sao không thuyết phục bộ óc cứ mặc kệ tín hiệu từ cái mũi vô duyên?!

 

Đó là chuyện của trái sầu riêng với sự ngọt ngào chóng qua của nó.  Còn những trái sầu riêng của đời người thì thế nào?  Vì thực sự cuộc đời có những trái sầu riêng.

 

Tôi gặp lại một người bạn chung trường khi cả hai chúng tôi đều tóc sương sương bạc.  Già thì chưa hẳn già vì trái tim anh ta hình như còn rung dây đàn năm cũ.  Một hôm anh hỏi tôi về một cô bạn khác.  Hỏi chi vậy?  Tưởng anh không ưa nó mà.  Không, tại lúc đó có một điều làm tôi ngại nên tôi tránh không để cho mình vướng lụy tình.  Có một điều mà cũng bỏ qua cơ hội à?  Lúc nó có bồ chắc anh buồn năm phút.  Năm phút gì.  Buồn cho tới bây giờ đó.  Thế giới rộng lớn quá, chúng ta chỉ liếc thoáng qua nên ít khi thấy con người thực sự của ai.  Tôi nhìn anh.  Giờ thì thấy nỗi sầu.

 

Anh bạn đó có gia đình, đâu phải đơn chiếc.  Tôi nghĩ tới những người sống một đời độc thân.  Có người biết rõ cuộc sống gia đình không thích hợp cho mình nhưng đa số, thể nào cũng đã có lần nghĩ tới ai đó.  Chỉ vì e dè, ngại ngùng, không nhắm mắt nhắm mũi đi tới mà ván chẳng đóng thuyền.

 

Vợ là nợ, can't live with them.  Đúng trăm phần trăm.  Thế nhưng đàn bà Việt Nam biết ai mới là gánh nặng!  Nếu ổng đi trước thì tui ở một mình cho khỏe, những bà vợ lớn tuổi thường tuyên bố.  Chỉ có điều đằng sau cái tình thương nhũng nhẳng, lằng nhằng, lải nhải, đằng sau những trở ngại, những bất toàn, là niềm vui rất lớn.  Niềm vui khiến người ta cười một mình, hát trong khi tắm.  Niềm vui khiến người ta nói một đàng, làm một nẻo đó thôi..

 

Không chỉ riêng tình cảm đôi lứa, các liên hệ tình cảm khác của chúng ta đều có thể là trái sầu riêng của đời người.  Đặc biệt là mối liên hệ giữa cha mẹ và con cái.

 

Buổi chiều mùa hè ra công viên, tấp nập người và chó.  Hình như ai cũng dẫn theo một cô hoặc chú chó đắt tiền.  Có phải đó là ‘a fad’, phong trào sớm nở tối tàn không?  Có lẽ không.  Đời sống với những đòi hỏi mới đã làm cho một nhu cầu rất căn bản của con người trở thành gánh nặng không kham nổi và không đáng kham nữa.  Những đôi vợ chồng quyết định không có con, hay chưa có điều kiện có con, thường nuôi chó và gọi nó là con của mình. 

 

Có nhiều lý do để hoãn việc có con hay quyết định không có con.  Đây là một quyết định rất lớn nên luôn có sự cân nhắc kỹ lưỡng.  Một ít người làm chọn lựa này vì có những mục tiêu cao cả hay chương trình có ích lợi nhân sinh cần dốc hết công sức vào, hoặc có ước mơ của một đời cần theo đuổi.  Nhưng ba lý do phổ biến của quyết định không có con thường thực tế hơn:  Thích cuộc sống tự do không vướng bận, cần theo đuổi sự nghiệp, và có tài chánh hạn chế.

 

 Nuôi ‘đứa con không bao giờ lớn' rất tốn tiền.  Thức ăn, cắt lông, cắt móng, chích ngừa, huấn luyện.  Tiền bác sĩ và bệnh viện, hàng trăm hàng ngàn đô la là thường.  Đi chơi, kiếm người gửi là cả một vấn đề.  Gửi vào nhà trọ chó, dog boarding mất tiền là một lẽ, lại thêm xót thương nó phải ở chỗ lạ.  Nhưng tốn kém là như vậy, phiền toái là như vậy cũng không sánh được với chi phí và công sức nuôi một đứa con.  Trung bình cha mẹ phải chi tiêu khoảng hai trăm năm mươi ngàn để nuôi con cho đến lúc nỏ mười tám tuổi!

 

Nhưng có thể nào quyết định không có con vì lý do tài chánh chỉ đơn giản như vậy?  Nuôi con luôn luôn là gánh nặng, tuy thời buổi khó khăn này đã khiến nó nặng hơn.  Những gia đình Việt Nam các thập niên trước thường rất đông con. Trời sinh voi sinh cỏ, không có phương tiện giải trí, không có thuốc ngừa, không được thông tin, chỉ dẫn..  Đủ mọi lý do cho nhiều gia đình có bảy, tám đứa con.  Giàu thì có người giúp việc.  Nghèo thì đứa lớn trông đứa bé.  Nhưng dù vậy, cha mẹ thương con, con thương cha mẹ, anh chị em thương nhau.  Mối liên hệ đó bền chặt suốt một đời người, dù cũng lắm khi bão tố.

 

Lý do sâu thẳm hơn, tôi nghĩ, là gánh nặng đó có hình như không còn đáng mang trong thời đại này.  Thời đại mà niềm vui rất dễ mua và chủ nghĩa cá nhân phổ biến.  Có con để làm gì khi cha mẹ già vẫn vào nhà dưỡng lão như những người không con, vì con có công ăn việc làm, muốn cũng không thể giúp?  Có con để làm gì khi con tự quyết định mọi việc của đời mình mà không cho cha mẹ có một tiếng nói, dù rất nhẹ?  Có con để làm gì khi tất cả chăm lo của cha mẹ không được coi là những hy sinh mà chỉ là nhiệm vụ theo luật pháp?  Và nuôi con để làm gì khi con lớn lên coi thường hay phê phán cha mẹ?  Nuôi chó tốt hơn vì nó không cải lại, tôi đã nghe một bà mẹ nói điều này.

 

Có thể trong tuổi già có con cũng như không.  Có thể con sẽ bay bổng không trở lại như những con chim đủ lông đủ cánh.  Có thể con sẽ từ từ xa như con gấu bắc cực bước chậm trên cánh đồng rồi lẫn vào tuyết trắng.  Có thể con sẽ vô tình, quên đấng sinh thành, như những con chó nổi tiếng trung thành đã quên mẹ nó.  Thiên nhiên có luật của thiên nhiên.  Có người vượt lên trên thì cũng có người bị nó hoàn toản chi phối.

 

Có thể cuối cùng thì ‘mùi thơm' và hương vị thiên đường đều tan biến, còn lại là những miếng võ đầy gai nhọn.  Nhưng dù cha mẹ hối tiếc, buồn phiền thực sự hay ‘nói vậy mà không phải vậy', con cái có khả năng biến cay đắng giận hờn thành niềm vui rất dễ dàng.  Bà mẹ than phiền nuôi chó tốt hơn lại là người hớn hở khi con ăn cơm mình nấu thay vì ăn tiệm.

 

Niềm vui đó, khó có gì sánh nỗi.  Ít nhất, khi con vẫn ở gần bên.  Và khi nó đã xa, sực nhớ dáng nhỏ bé của nó đi bên mình trên đường đến trường tiểu học ngày nào thì lòng cha mẹ vẫn chùng xuống và nụ cười đến trên môi khô nứt.

 

Các nước Tây phương và Nhật Bản từ lâu đã ý thức được tình trạng sinh đẻ giảm sút và sự bất lợi của nó.  Đưa di dân vào, như Canada và nhiều nước đang làm là biện pháp đối phó thường dùng.  Hay đưa ra các phương cách nâng đỡ tài chính cho các gia đình trẻ như Nhật, Trung Hoa, Đại Hàn đang làm.  Những biện pháp đó sẽ giúp rất nhiều.  Nhưng sẽ tốt đẹp biết bao nếu những cây cao được trồng lên và trong đêm những trái thơm ngát rụng vì đã tới thì, không chờ hái. 

 

kc Nguyễn

 

 

***

 

Durian fruit of our lives

 

"Durian fruit

memory suppressed, still surfaced

following to this side of the earth

one hundred and twenty days

too short

much longer, the thorns of our love"

 

I am sure no one else was passionate enough about durian to spend time researching how long a fruit takes from blooming till ripening, then put it into poetry like that.  And for god's sake, a love poem!

 

Recently, when a friend returned from traveling to Vietnam and neighboring countries, I immediately asked.

 

'So?  Now you’ve been there, which durian is better? Thai or Malay”

 

‘Like we could eat them!!   Hotels don’t allow them.  They’re also forbidden on public transportation.'

 

How disappointing!  Not sure who planted that foreignism in my head but I thought Vietnamese durian was not as good as other places, so I only inquired about world-class durian fruits and  forgot to ask if she had tried the nation-class one.  When there's no moonlight, yellow light from a lit light bulb should be good enough.

.

Feeling for my friend, I went to buy two boxes of frozen durians at the local grocery store to share the sorrow.  This shop belongs to a Canadian company, but most of the employees and customers are Chinese.  Every time durian is 'on sale', they buy it very quickly.  In the past, the Chinese Vietnamese had a reputation for loving and willing to spend money on this strange fruit.

 

Very strange, indeed.  The box clearly says ‘‘A taste of paradise”.  I don't think this ad is too exaggerated.  ‘The knows’ find that no fruit in the world, tropical or temperate, can compare with it.  Softer than mango, sweet enough to enjoy wholeheartedly without thinking deeply about the D word, and the taste is..indescribable!

 

But for the unfriendly nose, its characteristic smell is extremely scary. Listening to analysis by  ‘the know nots’, it’s impossible to not be ..upset!  “The smell of pig manure, turpentine and onions, garnished with a gym sock”,  writes travel and food journalist Richard Sterling about the durian of my love!

 

It's a pity.   Not for the durian fruit because the tree is being grown more and more, facing no danger of extinction.  Before the great China swallowed her pride and entered the capitalist market (Chairman Mao forgot to teach when the people are proletariat, the country is also dead poor!) overseas Vietnamese sometimes bought fresh durian because the price was reasonable. And frozen ones, people ate so much of them that they got tired and for a long time not even giving them a look.  Now it's all changed, only China has strong consumption.  Recently, they even grow their own to ẹnjoy the fruit even more.

 

It's a pity that the nose is too 'principled'.  Why can’t it just.. hold one’s breath for a few moments, huh?  To be fair, the smell that ‘the knows’ call aroma is actually not aroma.  Not eating durian for a while, I had to exclaim ‘Stinks!’ when opening a box of frozen durians I just bought.  And fresh fruit?  No need to mention!  Love is biased.  You love the fruit, and its stinky smell becomes an aroma.  But the diplomatic tongue with the ability to twist and turn is also to blame.  Why can’t it convince the brain to ignore signals from the graceless nose!

 

That’s the story of durians with their fleeting sweetness.  How about the durian of life?  Because, life does have its durian fruits.

 

I met a friend from school again when we both had gray hair.  Not necessarily old because the strings of his heart seemed to still vibrate the old melody of years long past.  One day he asked me about another girl.  Why?  I thought you didn't like her.  No, at that time there was one thing that worried me so I didn’t pursue her.  Only one thing and you let the opportunity go?  Did you have five minutes of sorrow when she got a boyfriend?  Five minutes!  I’ve been sad till this day.  The world is so big, we only glance at it and rarely see anyone's real self.  I looked at him. Now I saw sadness.

 

That friend has a family, he’s not alone.  I think of those who are single all their lives.  Some of them clearly know family life is not suitable for them, but most, no matter what, probably have thought of someone at some point.  But the boat didn’t get built because of their apprehension and shyness.

 

Wife is a debt.  Can't live with them.  One hundred percent correct.  But Vietnamese women know who actually is the burden!  If he goes first, I'll stay alone for good, older wives often declare.  Only that behind the annoying, rambling love, behind the obstacles, the imperfections, is a great joy.  The joy that makes one laugh while alone or sing in the shower.  The joy that makes people say one thing and do another..

 

Not just with amorous relationships, our other relationships can be the durian fruit of life.  Especially the one between parents and children.

 

Go to the park on a summer afternoon, it’s crowded with people and dogs.  It seems like everyone has an expensive dog boy or dog girl.  Is it a fad, a popular movement that will die quickly?  Maybe not.  Life with new demands for comfort has turned a very basic human need into a burden too heavy to bear or one not worth bearing.  Couples who decide to not have children, or not yet able to have children, often keep a dog and call it their child.

 

There are many reasons to postpone having children or to decide not to have children.  This   decision is always a thoughtful one.  A few people have lofty goals, life changing projects that need to be fully devoted to, or have a lifetime's dream to pursue.  Three common reasons for deciding not to have children are often more practical:   Prefer a free life, need to pursue a career, and have limited finances.

 

Raising a 'child that never grows up' costs money.  Food, haircuts, nail clippers, vaccinations, training.. Doctor and hospital bills, hundreds or thousands of dollars are common charges.  Going on a trip, finding someone to care for them is a problem.  Send them to dog boarding?  Money is one thing, you also feel bad that ‘your child’ has to be in a strange place.  But such cost, such trouble are incomparable to the cost and effort of raising a child.  On average, parents have to spend about two hundred and fifty thousand to raise their children until they are eighteen years old!

 

But is the decision not to have children because of financial burden that simple?  Maybe not. Raising children has always been a burden, though these difficult times have made it heavier.  Vietnamese families in previous decades often had many children.  God created elephants so God created grass, no entertainments, no birth control pills, no information, no instructions..  All kinds of reasons for many families to have seven or eight children.  Rich people have helpers.  When the parents were poor, older children took care of younger ones.  But despite that, parents loved children, children loved parents, brothers and sisters loved each other.  Those relationships were strong throughout a person's life, even though they got stormy sometimes.

 

The deeper reason, I think, is whether that burden is worth carrying in this day and age.  The age of individualism and easy, affordable entertainment.  What's the point of having children when elderly parents still go to nursing homes like those without children, because their children have jobs and can't help them even if they want to?  What's the point of having children when they decide everything in their life without giving the parents a voice, even if it's a very soft one?  What's the point of having children when all parental care is not seen as sacrifices but just a legal duty? And what is the use of raising children when they grow up belittling or condemning their parents?  Keeping a dog is better because it doesn’t talk back, I’ve heard one mother say that.

 

Maybe having children or not makes no difference in old age.  Maybe the child will fly away and not return like a young bird leaving the nest.  Maybe the child will gradually leave like a polar bear walking slowly across the field and merge with white snow.  Maybe the child will completely forget the parents like the dogs famous for their faithfulness having forgotten their mothers.  Nature has the law of nature.  There are people who rise above it, there are also people who are completely governed by it.

 

Maybe in the end, the 'aroma’' and heavenly taste all disappeared, leaving behind thorny pieces of the shell.  But whether parents are truly regretful, sad, or say it without meaning it, children have the ability to turn bitterness and anger into joy very easily.  The very mother, who said keeping a dog is better, was overjoyed when her child stayed home and ate the meal she cooked.

 

This simple joy is not easy to match.  At least, when the children are still around.  And even when they have gone away, images of a small child walking alongside the parent to elementary school on a distant day might suddenly come to mind, fill the old heart with tenderness, and bring smiles to dry, cracked lips.

 

Western countries and Japan have long been aware of declining birth rates and the resulting  disadvantages.  Bringing in immigrants, as Canada and many other countries are doing, is a common countermeasure.  Or finding ways to produce more financial support to young families such as Japan, China, Korea, etc. are doing.  Those measures will help a lot.  But it would be wonderful if tall trees were planted and in the night the fragrant fruit fell on the ground on its own because it’s wonderfully ripe.

 

kc Nguyễn

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi định cư tại San Diego đã ngoài bốn mươi năm qua. Vùng đất hiếm hoi khó có nơi nào sánh được: bởi chỉ nội trong một ngày lái xe quanh quẩn, người ta có thể đi từ biển lên núi, từ rừng xanh đến sa mạc, thưởng ngoạn đủ đầy hương sắc của đất trời. Sáng sớm thong dong bên vịnh Mission, mặt nước yên như tờ, hàng cọ in bóng trên nền sương mỏng. Trưa ghé Julian, nhâm nhi ly cà phê hay lát bánh táo giữa tiết trời lành lạnh và màu xanh thăm thẳm của rừng thông. Chiều về, con đường tới Borrego mở ra vùng sa mạc hoang vu, xương rồng rải rác trên nền đá đỏ. Suốt dọc hành trình đâu đó hiện ra vườn cam, vườn bơ, đồng nho trĩu quả giữa thung lũng nắng chan hòa. Cảnh vật thay đổi không ngừng, khi mộc mạc, lúc rực rỡ, nhưng vẫn hài hòa như một bản nhạc êm dịu của đất trời. Mỗi lần lái xe ngang qua, tôi cảm thấy mình như được nối lại với nhịp sống của đất, và lòng bỗng nhẹ nhàng lạ thường.
Nhà kho Walmart ở ngoại ô Dallas chiều 24 tháng 12 lạnh như cái tủ đông bị quên đóng cửa. Đèn neon trên trần sáng trắng, lâu lâu chớp một cái như mệt mỏi. Mùi nhựa mới, mùi carton ẩm và tí mùi dầu máy trộn lại với nhau, cảm thấy nghèn nghẹn như cổ họng khi nuốt tin xấu. Tôi đứng giữa hai dãy kệ cao ngất, tay cầm clipboard, tay kia nhét sâu trong túi áo khoác xanh có logo Walmart. Đồng hồ trên tay: 5:17 PM. Giáng Sinh, Walmart đóng cửa sớm lúc 6 giờ. Nếu rời đúng giờ, chạy bốn tiếng, trừ chút kẹt xe, tôi sẽ về đến Houston khoảng mười, mười rưỡi. Trễ, nhưng vẫn còn kịp thấy tụi nhỏ mở quà.
Khi những ngày tháng cuối của một năm đang dần hết, chúng ta thường có lúc bồi hồi nhớ về cố hương, về mảnh đất chôn nhau cắt rốn, hoặc nơi đã in dấu nhiều kỷ niệm đã qua trong đời. Và tôi cũng vậy, xin được nhớ về Gò Vấp, nơi có địa danh Xóm Mới, vùng ngoại ô không xa Sài Gòn, được nhiều người biết đến như vùng đất với nhiều dân Bắc kỳ di cư, nổi tiếng là khu Xóm Đạo, đã từng là nơi sản xuất pháo cùng với món thịt cầy (mộc tồn) lừng danh.
Ông từ người Papua New Guinea đón cha xứ mới người Việt Nam trước cổng nhà xứ. Dáng người ông từ khoảng chừng 30, khuôn mặt PNG nâu nâu đậm nét đăm chiêu, ánh mắt ẩn hiện nét hồi tưởng. Khi nhìn thấy cha xứ mới đang kiên nhẫn đứng đợi dưới mái hiên nhà xứ, nụ cười xuất hiện trên môi ông từ để lộ hàm răng trắng đều thường thấy nơi người bản xứ. Nhưng nụ cười ấy vụt tắt khi ông mở cửa, mời cha xứ lên xe. Ông từ nhanh chóng quay về lại trạng thái khô khốc khi chiếc xe cũ lăn bánh nhọc nhằn trên con đường đá sỏi gập ghềnh. Sau vài câu trao đổi xã giao ngắn gọn, ông từ lại chìm vào trạng thái im lặng. Thời gian trôi qua, năm phút rồi mà vẫn không ai nói thêm một lời nào. Cuối cùng cha xứ lên tiếng,
Giáo Sư Dương Ngọc Sum, với tôi, là hình ảnh tiêu biểu, đáng kính từ nhân cách, hiếu học, luôn luôn cởi mở, tính tình hòa nhã, thân thiện với mọi người. Ông định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O 3 vào tháng 7 năm 1990 (trước tôi một tháng, H.O 4) và cũng trải qua những giai đoạn thăng trầm trong tháng ngày tị nạn. Nhân dịp kỷ niệm Lễ Thượng Thọ 90 tuổi của GS Dương Ngọc Sum, nhà giáo và nhà văn, nhà thơ Dương Tử, viết những dòng về ông
Mấy chị em tôi chia nhau mua nhiều loại báo: Làng Văn, Thế Kỷ 21, Văn, Văn Học… chuyền tay nhau đọc. Tôi “quen” Thế Kỷ 21 đã lâu, nhưng chỉ là quan hệ... đơn phương. Vào những năm 90 của thế kỷ trước, tôi gởi bài đến tờ báo Măng Non, sau này đổi thành Văn Nghệ Trẻ của nhà văn Ngô Nguyên Dũng ở Tây Đức. Mãi năm 2003, tôi mon men vượt đại dương, tìm đến Làng Văn Canada. Được thời gian ngắn, anh Ngô Nguyên Dũng cho biết, báo Làng Văn phải đình bản, vì những khó khăn về tài chánh. Duyên văn nghệ của tôi với Làng Văn chưa kịp “bén” đã chấm dứt. Nghe chị Hoàng Nga “mách nhỏ”, tôi gởi bài đến Văn Học. Có lẽ địa chỉ hotmail của tôi bị nhầm là thư rác, junkmail, điện thư bị trả lại với lý do không giao thư được. Tôi vẫn tiếp tục viết, xếp trong “tủ”, lâu lâu đem ra đọc. Mỗi lần đọc, dặm thêm chút “mắm muối”.
Tôi học được cụm động từ “đi lăng quăng” của bố Sỹ vào những ngày còn học tiểu học. Sau giờ tan trường hay vào cuối tuần, thỉnh thoảng bố lại hỏi mấy thằng con trai: “Có đi lăng quăng không?” Dĩ nhiên là có rồi! Ngồi ở thùng xe phía sau chiếc Daihatsu, chúng tôi theo bố đi giao sách ở những tiệm sách, sạp báo ở trung tâm Sài Gòn. Cũng có khi chỉ là ra một công viên, chúng tôi được chạy nhảy, trong khi bố ngồi trên xe viết lách. Không rõ có bao nhiêu tác phẩm của Doãn Quốc Sỹ được viết trong hoàn cảnh này. Rồi cụm từ “đi lăng quăng” trở lại sau gần một nửa thế kỷ. Ở căn nhà Lampson thành phố Garden Grove, mỗi chiều tôi đi làm về ghé qua, bố đã ngồi đợi trước cửa. Thấy tôi đến, bố hỏi ngay: “Có đi lăng quăng không?” Thế là hai bố con bắt đầu hành trình “lăng quăng” đúng nghĩa, qua những khu dân cư ở gần nhà. Đi không có phải là để đến một nơi chốn nào đó. Đi chỉ để mà đi, để hai bố con có thì giờ ngồi bên nhau trò chuyện. 50 năm trước, bố chở con đi; 50 năm sau đổi ngược lại.
Buổi sáng cuối cùng ở Chamonix im lặng lạ thường. Suốt đêm qua, tôi đã để cửa sỗ mở toang, nên khi giựt mình thức dậy, ánh sáng trong suốt của núi tràn đầy phòng. Tấm mền len và drap giường trắng lóa như được phủ lân tinh. Không một tiếng động nào từ dưới đường phố vọng lên. Chỉ có hơi lạnh. Tôi nằm co ro và nghĩ đến ly cà-phê đen. Mùi thơm sẽ bốc lên cùng hơi nóng, rồi tan dần vào không khí. Giống như ký ức. Đôi giày đóng đầy đất bùn và gậy trekking đã xếp gọn gàng trong bao duffle cùng với áo quần đi núi từ đêm hôm qua. Chúng nằm bên cửa, sẵn sàng lên đường. Bên ngoài cửa sổ, rặng núi Mont Blanc vẫn kia, vẫn vĩ đại, vẫn trùng điệp, vẫn lặng lẽ xa xăm. Tôi nghĩ đến 11 ngày vừa qua và cảm thấy buồn buồn, làm như có điều gì tôi đã đánh mất, hay đã để quên trên ngọn núi kia, ở đâu đó, trong quãng đường dài tôi đã đi.
Năm nào cũng vậy, tháng 7 tháng 8, mùa mưa, mùa lũ lụt lại về trừng phạt quê hương Việt Nam. Từ rất xa xôi, người Việt khắp nơi thấp thỏm buồn rầu và lo sợ cho cảnh ngập lụt, bão tố hoảng loạn ở nhà, không riêng chỉ miền Trung mà cả miền Nam cũng lụt, miền Bắc và Bắc trung phần bị càn quét dữ dội do bão Bualo, rồi kế đến là bão Matno. Miền Bắc và cả thủ đô Hà Nội mưa bão trước chưa kịp khô, lại ngập nước, đường phố hóa thành sông do vỡ đập nước Lạng Sơn, nước sông dâng cao đỉnh điểm, tại thành phố còn có một số tổ chức cứu trợ, nhưng kẹt là ở các tỉnh miền cao, nước lên quá mau, đa số dân cư phải leo vội lên trú trên những mái nhà cao hơn. Cũng tại xả nước các đập thủy điện nữa v.v…
Đợi, và đợi. Có đến khoảng gần một trăm người xếp hàng đợi. Mới có năm giờ sáng thôi! Trời Đà Lạt đổ sương xuống nghe ướt tóc, ướt vai. Phòng bán vé còn đóng kín cửa. Sáu giờ mới bán vé. Biết vậy rồi, nhưng đám đông người này vẫn đến sớm chờ đợi. Chẳng qua là số xe có giới hạn, mình đến sớm mới mong có xe đi, nếu không thì phải về và trở lại vào ngày mai. Người ta nhìn nhau, như ngầm nói qua đôi mắt rằng đến sớm chắc ăn hơn. Mà không chừng có người đã ngủ đêm trước phòng bán vé để được xếp hàng phía trên cùng.
Tháng 7 trời xanh cao, mùa lên hâm nóng. Mặt đất nung nhiệt ngấm ngầm địa chấn, như muốn cùng người rung vang lời ngân quá khứ. Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm, “mù không lối vào...” (TCS). Vang vang trong gió, lời trẻ thơ láng giềng vọng lại đùa vui tiếng nước...
Nếu Thanksgiving ở bên Mỹ mang màu sắc rộn rã chuẩn bị cho mùa Giáng Sinh, thì Thanksgiving bên Canada lại rơi vào Tháng Mười dịu êm, có đủ màu sắc nâu vàng đỏ của lá cây chuyển màu cuối Thu, với màu cam của những trái pumpkins cho lễ hội Halloween . Những ngày này, gia đình tôi chộn rộn với những đợt “thu hoạch” cuối cùng, chuẩn bị dọn dẹp vườn tược sạch sẽ trước khi mùa lạnh đang đến. Theo ý nghĩa nguyên thủy của Thanksgiving là Tạ Ơn đất trời cho mùa màng bội thu, thì năm nay gia đình tôi cũng xin được Tạ Ơn. Mấy cây táo và plum trúng mùa trĩu quả, hái mấy lượt vẫn không hết. Những quả plum tím căng mọng ngọt ngào, vừa đem tặng bạn bè, hàng xóm, vừa để đông lạnh ăn dần, mà vẫn còn mấy rổ tươi đầy ắp. Mùa táo, nhiều gia đình Việt Nam thích đem ngâm chua ngọt, trong khi những người bản xứ làm mứt táo, hoặc sên táo làm apple pie, một trong những món bánh khoái khẩu của nhiều người trong bàn ăn Thanksgiving bên cạnh pumpkin pie .


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.