Thơ Nguyên Thu

27/09/202316:48:00(Xem: 3538)

Marina Dunba
Giàn mơ

 

Anh thắp lồng ngọn nến

Sáng hơn hạ huyền trăng

Em hình dung có tiếng

Ai khẽ cười giòn tan

 

Rải hạt mầm tuổi mới

Giây mơ bắt giàn leo

Một vùng trời xanh biếc

Nụ non trở mình chiều

 

Đợi sương qua khóm nắng

Từ giọt vỡ tìm trăm năm

Đợi đêm qua từng luống

Ru say mềm môi ngo(a)n

 

Sương đêm thấm đầy ngực

Chiếc lá treo cuối mùa

Như tình anh hư ảo

Tìm vào giấc ngủ sâu

 

*                           

  

Núi vỡ

 

Hình như

Từng phiến đá sơ kỳ đang vỡ

Chôn lấp hạt mầm đang cố chẻ đá vươn lên

Thu kháng nguyên, ngăn từng tảng nhớ vượt rào

 

Nắng đã qua chưa?

Sao không còn nghe được tiếng hoa cười

Đêm đã qua chưa?

Sao cơn đau giãy nở huyền u uẩn

 

Em xé bức màn mơ

Bóng núi tượng hình Thu An

Hẹn Khải Nguyên rẽ trời. huyền nhiệm

 

Ai đang tâm bén lửa cháy tàn tro

Nỗi đau tận cùng tức tưởi héo úa thân xanh

Lọn khói xa dần xa

 

Rừng neo tại cảng thở than gió mùa

Khuấy dòng nước trong tĩnh lặng

Núi còn hát lời xanh?

 

*

                     

Phù dung nở muộn

 

(Cảm hứng từ câu truyện Tiếng chim hót trong bụi mận gai)

 

Em giọt sương long lanh ban mai

Anh hoàng hôn chiều vàng mật

Một đóa Phù Dung nở muộn

Từ bao giờ em đã yêu anh

Trong mơ bao lần anh tìm đến

Từng sợi thơ len vào em cơn khát

Mật ngọt hoa thơm em như bướm say tình

Em đã thức trọn đêm không biết nhọc

Cho mắt ngắm anh say

Những rung cảm bồi hồi loạn nhịp

Anh thật xa

Anh thật gần

Em hồn nhiên hôn trộm.

Chạm vào mắt môi

Ngày đêm trăn trở

Tuột trôi sợi thơ khẽ thì thầm

Yêu anh

Lặng lẽ yêu anh!

Em ghen

Ghen với trăng sao hoa lá

Ghen khúc hát, vần thơ

được anh vuốt ve trau chuốt

ghen với tách cafe anh chạm môi ngọt ngào

anh là của riêng em

Của riêng em!

Giấc mơ còn đọng trên mi ngoan

hương nắng ấm

Nhật nguyệt quyện hoà bóng tối giao thoa*

Tận cùng phiến tim

Cất lời yêu ngây dại

Yêu anh! em có tội?

Tội! em đến trễ với thế gian này

đất khô cần chờ đợi cơn mưa

Như em khát nụ hôn cháy bỏng

Phù Dung một lần tỏa hương khoe sắc

Bung cánh mỏng dịu dàng

rực rỡ ánh vàng mơ

Rồi... tàn héo rủ!

Một lần được nở rạng ngời

... "thơm ngát hồn anh "...

 

-- Nguyên Thu

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không màu xám nào | buồn hơn | xám Noel.| Hai tay mẹ | chắp | về khuya | xám đậm..
Vui lên, nếu bé sơ sinh vẫn còn bồng | còm cõi đó— một ngày rồi phải lớn— | dù con trai không thể cười không thể hát | dù chồng bà đã mất chân tay
rồi những hạt nhiệm mầu | sẽ sinh ra trái tim thiết tha | đập trên những dơ bẩn và thánh thiện
Bước xuống thềm nhà | Đi vào mùa đông trước mặt | Những hàng cây sẽ rung lên | Chiếc khăn quàng cổ gió
Những hạt nước rơi không nhịp điệu / Trên quê hương mùa bão lũ / Tạo ra âm ba sầu thảm / Như khúc cầu hồn của Mozart / Những bản dự báo là niềm hy vọng run rẩy cùng nỗi âu lo / Dập dìu theo con nước / Và những cư dân vùng trũng / Biết cũng chẳng để làm gì / Khi bốn bề mênh mông màu nước bạc Lạnh ngắt / Cùng bóng đêm bao phủ / Gió rít mưa tuôn xối xả con nước cuồn cuộn / Tràn vào mỗi nhà, mỗi con đường, mỗi xóm nhỏ / May mắn cho con người còn biết nguyện cầu / Để có chút bình tâm trong hoạn nạn / Để còn hoài mong vào sự cứu rỗi ở thời khắc lâm chung
Bài thơ gửi Ôn (Thầy Em) vào ngày 31 tháng 10, năm 2023. Và 6 câu thơ Ôn đáp trả gửi lại vào ngày 01 tháng 11 như một lời chào ly biệt.
Lòng cây mấy thưở ai người biết | Từng khóc từng reo đã mấy lần
nhỏ xuống giọt mưa trên vai áo | câu chữ phía trước phía sau vóc dáng | nghe tiếng buồn thế kỷ ngân vang tâm thức
Gió nồm thổi rát mặt | Đấy cát chảy kinh niên | Nước nước nước tù đọng | Nhà trôi như bóng thuyền
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.