Hôm nay,  

Để không còn bất hạnh trong cuộc đời

25/10/202309:10:00(Xem: 1363)

nguyencau

Nguyện cầu khổ nạn tiêu tan,

Chúng sanh an lạc thế gian thái bình.

 

Lời Phật dậy “Sống là khổ”, ta chớ nên coi như là một thông điệp bi quan, nói sống là khổ là nhắm vào thực trạng. Trong cuộc tâm nghiệm, người nào, bất kỳ theo một tôn giáo nào, theo Phật, theo Chúa, họ đều đứng lên từ thực trạng khổ ấy. Ai có đạo tâm đều phải khổ, nỗi khổ đau của thế gian.
    Có người khổ nhiều, có người khổ ít, có người chịu khổ rất lâu, có người khổ đấy, rồi thoát ra rất mau. Tùy theo nghiệp duyên. Muốn so sánh sự khổ đau ư ? Thưa, mấy ai đã quan tâm tới cuộc đời của Liên Hoa Sắc chưa?
    Thưa Liên Hoa Sắc là một vị thánh tăng trong đạo Phật, trước khi xuất gia học đạo, bà đã từng lập gia đình. Trong buổi thiền trà pháp vị ngày 16/7/2023 tại chùa Diệu Pháp, thầy trụ trì chùa Đức Hòa đã kể về vị nữ thánh tăng như sau:
    Vị nữ lưu ấy rất xinh đẹp, nàng ở thế gian từ ngàn vạn thuở xa xưa, từ độ Như Lai còn tại thế, nghĩa là xa vời lắm rồi. Liên Hoa Sắc sinh ra ở một bản làng hoang vu của Ấn Độ. Trong một gia đình trung lưu, Liên Hoa Sắc có một sắc đẹp ưu thế, một tánh nết hài hòa, biết yêu người yêu mình theo lẽ công bằng. Lớn lên, nàng thành thân, lập gia đình với chồng nàng, một người khá lớn tuổi hơn bà, ông yêu thương bảo bọc bà nồng ấm. Ít lâu sau, Liên Hoa Sắc thai nghén và sanh ra một cháu bé gái cũng rất xinh đẹp, giống mẹ y khuôn.
    Rồi đột nhiên, bất hạnh chợt đến, Liên Hoa Sắc phát hiện ra chồng bà và mẹ ruột bà có tình ý yêu thương vụng trộm với nhau, vâng người mẹ ruột mà bà rất yêu kính. Liên Hoa Sắc quan sát kỹ, rồi đau khổ tột cùng, bà không biết làm gì hơn là lặng lẽ bỏ nhà ra đi. Bỏ lại đứa con gái ở đó, mặc dù ra đi bà thương và rất nhớ bé Kim Hoa. Thân gái dặm trường, bà vượt qua ngàn con đường, bao nhiêu đồi núi và đô thị. Đi tới đâu, bà làm cửu vạn hoặc khất thực độ nhật qua ngày.
    Dãi dầu sương gió, cho đến một bữa kia. Bà đang làm thuê trong một quán ăn, bà chủ quán cho nàng tá túc và coi nàng như một con cháu trong nhà. Rồi thình lình từ xa đến, có một đại phú thương giầu có nhìn ra và mời Liên Hoa Sắc về làm chánh thất cho ông. Nàng ưng thuận về làm lại gia đình. Người chồng mới rất yêu quý Liên Hoa Sắc, nàng cũng thương chồng và rất giỏi giang thu vén, quán xuyến cơ ngơi cho chồng.
    Năm tháng êm đềm trôi, một ngày nọ, ông chồng nói với bà  ông phải đi xa, về phương nam để mua hàng tơ lụa và luôn thể đòi một số nợ cũ. Bà hình dung ông tả phương hướng, thì bà đoán là ông muốn tìm tới nơi xưa, nơi bà đã sống trong một thời còn thanh xuân của bà, nơi đó bà mắc một khổ nạn là bà và mẹ bà đã chịu chung một ông chồng, khiến bà đau đớn bỏ đi và từ rất lâu không hề liên lạc.
    Bà khuyên ông đừng đi xa như thế và chỉ có vậy thôi, bà muốn cắt đứt dĩ vãng và không hề nói ra là bà đã xuất thân từ nơi đó mà tới đây. Người chồng lo ngại cho vợ và nói rằng:
    “Em yêu quý, em là người vợ tuyệt đẹp và đạo đức cao vời của đời anh, anh có đi xa mấy, cũng không bao giờ phụ bạc em. Em yên lòng để anh ra đi đòi nợ, nếu như vô tình anh có thay lòng đổi dạ với em, thì xin Trời Phật cho sấm sét đánh chết anh đi”.
    Bà mỉm cười để ông đi buôn tiếp, cũng để đi đòi nợ cho toại nguyện. Ông vô tình đi về nẻo quê hương thơ ấu của bà. Khi mua bán xong, ông tìm tới chủ nợ cũ để xin lại số tiền đã cho vay năm xưa. Người chủ nợ của ông lại là người chồng xưa của bà. Người chủ nợ, chồng thứ nhất của bà Liên Hoa Sắc, lúc này không có tiền trang trải nợ xưa, nhưng ông có một cô con gái rất đẹp và ngoan, ông muốn mang con gái ra gán nợ.
    Con mình nó xinh đẹp như vầy, mang gả cho một thanh niên trắng tay, nó sẽ vất vả, tội nghiệp nó, chi bằng gả cho một ông đại phú, nó sẽ sung sướng một đời. Rồi khi hai người gặp nhau, chồng bà Liên Hoa Sắc rất xúc động trước một cô gái trẻ, sao cô đẹp quá vậy và trông rất quen, hay là ta đã gặp nhau trong một tiền kiếp xa xưa nào? Rõ ràng là ông không muốn phụ tình bà Liên Hoa Sắc, nhưng ông không thể làm ngơ và nhứt là không thể bỏ qua cô con gái mà người bạn cũ mang gán cho ông. Tên gọi của cô là Kim Hoa. Ông tự trấn an, thôi rồi, cả hai người cùng có tên gọi mang một chữ Hoa nên làm ta nao núng. Ông sửa sính lễ hậu hĩnh cưới cô Kim Hoa làm thiếp và dắt nàng về tọa lạc ở một thị trấn cách nơi ông bà ở không xa.
    Bà Liên Hoa Sắc nghe tin chồng có thiếp, bà cũng thông cảm vì bao năm nay bà có con cái cho ông đâu. Nhưng bà phiền là sao ông lại giấu giếm bà như vậy! Bà hỏi ông tự sự và đề nghị ông mang thiếp về sống chung với bà để cùng nhau chăm lo săn sóc gia trang. Ông ngần ngại thú tội cùng vợ và ngỏ ý sợ lời thề độc địa lúc ra đi. Bà Liên Hoa Sắc đi sửa một cái lễ, rồi trân trọng thành tâm khấn vái đất trời xin xóa bỏ cho chồng lời thề bị sét đánh!
    Khi Kim Hoa về chung sống, Liên Hoa Sắc không hề ghen tuông, bà tỏ ra lượng cả bao dung người thiếp trẻ, có điều bà ngạc nhiên, là sao nó giống mình thế nhỉ, từ hai con mắt sáng long lanh, đến dáng đi từ tốn khoan thai, tới cử chỉ ngôn ngữ lễ phép rất khiêm cung. Nhưng bà không vội vàng xét đoán hồ đồ. Bà cứ yêu thương và chăm sóc Kim Hoa như mẹ chăm con. Người chồng bận bịu việc thương hồ, nào có hay sự chao đảo xung quanh. Thiệt ra cũng chỉ là những chao đảo trong tâm hồn bà Liên Hoa Sắc mà thôi. Kim Hoa siêng năng thu vén trong ngoài gia đình không thua gì bà chánh thất.
    Một ngày đó, nàng lấy bồ cào, cào và chất nhiều ụ rơm và rạ trong sân nuôi gia súc. Làm xong công việc rất vất vả đó, Kim Hoa ngồi nghỉ mệt và phơi nắng trong tia nắng giọi, bụi bay vi vu, thì chợt bà Liên Hoa Sắc đi tới, trông thấy nàng, bà cảm thương nói:
    “Kim Hoa ơi, em đã làm việc sắn từng đống rơm rạ qua hai ngày rồi, nghỉ mệt đi, coi này, đầu tóc mình mẩy em đầy tro bụi rơm. Ra đây, chị tắm gội cho em, em sạch sẽ hơn rồi em sẽ dễ chịu hơn, chúng ta sẽ cùng đi lễ Phật.
    Vì biết Liên Hoa Sắc rất chân phương nên Kim Hoa vui lòng để bà gỡ tóc, gội đầu, tắm rửa cho mình bằng nước ấm thơm mùi hoa hương nhu, rất dễ chịu. Khi gội đầu cho Kim Hoa, Liên Hoa Sắc bật ngửa, thất kinh hồn vía, lúc phát hiện ra một cái sẹo nhỏ trên đầu cô. Đây chính là cô con gái bé bóng của bà, mà khi xưa, bà đã lỡ tay một lần làm phỏng nó. Liên Hoa Sắc rụng rời tay chân, tim gan co thắt khổ đau, nàng biết, lại một lần nữa, đại họa đến với nàng, đại họa đến lần này là nàng và con gái nàng lấy phải chung một người chồng! Rồi Liên Hoa Sắc vùng bỏ chạy, nàng bỏ lại tất cả, nàng lại ra đi, lại tất bật đi lầm lũi một mình trên đường thiên lý. Nàng hóa điên dại, lúc tỉnh lúc mê, lúc khỏe lúc yếu, vì biết là mình hoàn toàn bất hạnh trong cuộc đời.
    Khi ra đi, bà lặng lẽ, không nói với con gái mình là mẹ, bà chịu khổ đau một thân một mình. Bà biết đất trời đang sụp đổ, bà lang thang như thế, khốn khổ như thế, vất vưởng cho đến ngày gặp Đức Thế Tôn. Bà quỳ mọp dưới chân ngài, khóc lóc và kể lể. “Thưa ngài, không biết do nghiệp duyên gì mà con quá đau khổ, quá bất hạnh, trước đây cùng mẹ chịu kiếp chung chồng, bây giờ lại cùng người con gái, chịu kiếp chồng chung?” Đức Thế Tôn nhìn con người đáng thương, tội nghiệp đó khóc lóc. Ngài cứ để cho nàng khóc chán cho vơi bớt sầu lụy, đoạn Ngài mới nói rằng: “Con khóc than xong chưa? Này con, nếu xong rồi, con hãy bình tĩnh, con hãy bỏ qua đi chuyện của quá khứ, chuyện của những ngày hôm qua. Ngày hôm nay, con là của ngày hôm nay, hôm nay con đã rời bỏ cả hai gia đình đó và không còn vướng bận gì nữa! Con đừng quay lại những bất hạnh đó, vì nó chỉ làm con thêm đau khổ và mất niềm tin vào cuộc sống. Nếu con quên được quá khứ và bằng lòng với hiện tại con sẽ BÌNH AN!”
    Ngay lúc đó, Liên Hoa Sắc biết được nàng phải làm gì, nàng cũng biết rõ là từ nay đi, mình không còn cảnh chung chồng với mẹ hay chung chồng với con gái nữa. Liên Hoa Sắc xin Đức Thế Tôn cho mình được xuất gia làm đệ tử của ngài. Như Lai quán chiếu nhân duyên của Liên Hoa Sắc đã tới, ngài chấp nhận cho nàng quy y.
    Sau đó, bà dốc lòng tinh tấn tu tập, trở thành một vị thánh ni, là một trong mười đệ tử lớn của Đức Phật. Hình ảnh Liên Hoa Sắc ôm bình bát đi khất thực là một trong những vẻ đẹp tỉnh thức, sáng lòa trong hàng ngũ và tăng đoàn theo chân sa ôn Cồ Đàm.Có mấy ai bất hạnh cho bằng Liên Hoa Sắc? Thầy trụ trì nhấn mạnh cho Phật tử hiểu thêm là: Bất hạnh là cảm xúc cho là mình đau khổ tột cùng. Cảm xúc là vô thường đến rồi đi.
    – Vậy bất hạnh cũng vô thường đến rồi đi.
    Phải biết quán chiếu bất hạnh, là nhục nhã, là ê chề, là thất bại, là khiếm khuyết gì đó, sau đó, chúng sanh là ai, trở về chánh niệm, Phật khuyên nên dừng lại ở cung bậc cảm xúc để hóa giải khổ đau.
    Vì sao ư?
    Chúng sanh đừng tưởng mình mình cô quả, đau một mình, mà xung quanh ta, có cả khối đau thương, có cả tỷ tỷ nỗi buồn. Họ phải tự thấm và tự hóa giải. Hóa giải bằng tuệ giác:
    Muốn cho cảm xúc đến rồi đi, bất hạnh đến rồi đi, chúng sanh nên bỏ qua quá khứ, bằng cách luôn thắp sáng ý chí và tuệ giác, tuệ giác giúp Liên Hoa Sắc hiểu rõ nghiệp duyên, nó phải đến rồi nó mới qua đi và phải để cho qua đi, điều này nhờ ánh sáng từ bi, từ ý chí vụt gọi, gọi là tuệ giác. Với tuệ giác, Liên Hoa Sắc thấy mình không còn bất hạnh trong cuộc đời nàng và đã trả xong duyên nợ chập chùng. Bình an.
    Phật tử học Phật 100 năm mà không thấy tuệ giác thì không bằng học Phật một ngày mà biết đi vào chánh niệm hiện tại, biết buông bỏ những điều cần buông bỏ, xả.
    Thưa, vâng, cả lớp học đang uống trà:

    Chén trà trong hai tay

    Chánh niệm nâng tròn đầy

    Thân, tâm xin hợp nhất

    Bây giờ và ở đây

    Hôm nay là hôm nay

    Không còn chuyện hôm qua.

    Xin đa tạ công phu của thầy trụ trì Đức Hòa.

 

Chúc Thanh

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong không khí trang nghiêm và hoan hỷ của ngày Phật sự trọng đại, Đại Hội Hoằng Pháp kỳ III của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN) đã được long trọng cử hành trực tuyến qua hệ thống Zoom Meeting vào Thứ Sáu, ngày 19 tháng 12 năm 2025 (nhằm ngày 30 tháng 10 năm Ất Tỵ, Phật lịch 2569).
Một đời 80 năm của Sư, nói năng như Chánh pháp, im lặng như Chánh pháp. Nói hay im cũng vì Phật Pháp, vì lợi ích của số đông. Không ngại lên tiếng trước bạo quyền dù phải đối diện với án tử hình; và kham nhẫn im lặng đối với đồng đạo, tôn sư dù phải chịu bao điều tiếng thị-phi, oan ức. Có thể nói công hạnh như vậy là công hạnh của hàng Thánh giả.
Chớm thu hiu hắt đồi hoang cũ / Lối mòn cỏ lấp dấu chân xưa / Người đi vạn dặm không tung tích / Để lại muôn lời rơi như mưa.
Ông tên Nguyễn Văn Lịch quê quán tỉnh Mỹ Tho, theo nghiệp võ làm đến chức Quản Cơ triều đình Việt Nam. Khi Pháp chiếm ba tỉnh miền Đông, đau lòng trước cảnh nước mất nhà tan, đồng bào đau khổ. Ngài quy tụ nghĩa binh đánh phá quân Pháp bằng chiến thuật du kích, khôn ngoan, can đảm đã đạt được nhiều chiến thắng vẻ vang. Ông Nguyễn Trung Trực còn là thủ lĩnh phong trào chống Pháp vào cuối thế kỷ 19. Tên tuổi của ông là niềm tự hào của người dân Nam bộ và của cả nước với câu nói bất hủ : “Bao giờ người Tây nhổ hết cỏ nước Nam, thì mới hết người Nam đánh Tây”.
Pháp Hội Địa Tạng Lần Thứ 14 do Hòa Thượng Thích Thánh Minh, Phó Chủ Tịch Nội Vụ Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ (GHPGVNTN/HK), Viện Chủ Chùa Hội Phước New Mexico, Trú Xứ Chùa Liên Hoa Nam California làm Trưởng Ban Tổ Chức, cùng Ông Triết Nguyễn, Giám Đốc Nhà Quàn Peek Funeral Home Phó Ban tổ chức, Đạo hữu Linda Trần, Phó ban tổ chức, đã long trọng cử hành vào thứ Bảy ngày 11 tháng 10 năm 2025 tại Tôn Tượng Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát (cạnh Tượng Đài Thuyền Nhân Việt Nam.) trong nghĩa trang Peek Funeral Home. (Lễ đài được thiết lập trong khu nhà quàn trước Phóng số 4.)
Đại lễ Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ Sư (Ngày Về Nguồn Lần Thứ 14) kỷ niệm 35 năm thành lập Trung Tâm Văn Hoá Phật Giáo Chùa Bảo Quang do Hòa Thượng Thích Thông Hải, Thành Viên Hội Đồng Giáo Phẩm, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, Trụ Trì Chùa Bảo Quang, Trưởng Ban Tổ Chức đã long trọng tổ chức trong 3 ngày từ Thứ Sáu ngày 26 đến Chủ Nhật ngày 28 tháng 9 năm 2025. Trước ngày khai mạc, hàng trăm chư Tôn Thiện Đức Tăng, Ni và đồng hương Phật tử khắp nơi trên thế giới cũng như các Tiểu Bang Hoa Kỳ đã vân tập về Chùa Bảo Quang để tham dự Lễ Hiệp Kỵ Lần Thứ 14 (2025)
Chủ nhật, ngày 21/9/2025, Tổ Đình Minh Đăng Quang, tại 3010 W Harvard, thành phố Santa Ana, tổ chức đại lễ Vu Lan. Hòa Thượng trụ trì Thích Minh Tuyên, Viện Trưởng Viện Hành Đạo Giáo Hội Phật Giáo Tăng Già Khất Sĩ Thế Giới, hệ phái này có nhiều chùa khắp nơi trên thế giới. Hòa Thượng Thích Minh Tuyên là Chủ Tịch Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Viện Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, một trong những vị lãnh đạo tinh thần của Hội Đồng Liên Tôn, gồm có Phật giáo, Công giáo, Tin Lành, Hòa Hảo và Cao Đài, tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam. Vì Hòa Thượng trụ trì là một trong những vị lãnh đạo trong Hội Đồng Liên Tôn, cho nên mỗi lần chùa có lễ, chúng tôi đến đây thường được gặp các vị lãnh đạo của các tôn giáo khác.
Giáo Hoàng Leo khẳng định rõ ràng ngài không phải là người ủng hộ Trump, đồng thời cho hay Giáo Hoàng và người anh trai Luis Prevost – một người tự nhận “theo kiểu MAGA” và từng gặp Tổng Thống Trump – có quan điểm rất khác nhau.
Ni sư Thích Nữ Minh Từ, trụ trì chùa Hương Tích, 4821 W đường số 5, thành phố Santa Ana, gửi thiệp đến quý Phật tử về chùa tham dự đại lễ Vu Lan thắng hội - Đại lễ trai đàn vào 3 ngày ngày: thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật ngày 12, 13, và 14 tháng 9/2025. Ngày nào cũng có Phật tử đến chùa đọc kinh, cầu nguyện cho đồng bào Phật tử bình yên, ông bà, cha mẹ bình yên. Chùa Hương Tích trang hoàng rất đẹp, hoa rực trời, lều ở sân chùa với bàn ăn. Phật tử ở trong chùa tụng kinh, Phật tử trong bếp lo nấu thức ăn chay để đãi khách. Nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu, mùa hiếu hạnh là nét đẹp thiêng liêng, với truyền thống uống nước nhớ nguồn và đạo lý tri ân, báo ân với tổ tiên, ông bà, cha mẹ theo lời Đức Phật dạy, đồng thời cũng để cầu nguyện cho các vị tiền hậu công đức quá cố ân nhân, các vị hương linh đang thờ tự tại chùa Hương Tích, các chiến sĩ trận vong, đồng bào tử nạn trên con đường vượt biển tìm cầu chân lý tự do, chùa Hương Tích phát nguyện trang nghiêm tổ chức: Đại lễ Vu Lan Báo Hiếu- Trai Đà.
Ban trị sự Phật Giáo Hòa Hảo miền nam California trang trọng tổ chức Đại Lễ Vu Lan vào ngày 7-9-2025 tại Hội Quán PGHH số 2114 W. McFadden Ave., Santa Ana, California. Chương trình bắt đầu bằng diễn văn khai mạc của cô Dãn Thanh Trang, Thủ quỹ ban trị sự và là Trưởng ban tổ chức buổi lễ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.