Oâng Trần Độ đã qua đời. Nói theo kiểu phó thường dân Nam bộ là Oâng Già Ba Tri đã về với đất nước, theo ông bà. (Những người Nam Tiến sau cùng của dân tộc Việt đồng hoá đất nước với ông bà, nên van vái gì cũng nguyện chung "đất nước ông bà", nói lên lòng muôn vàn nhớ ơn và ngưỡng mộ lớp người đi trước). Cái chết của người gần suốt đời theo Đảng CS, nhưng lúc gần đất xa trời lại chống Đảng mút mùa lệ thủy, đặt một vài vấn đề đáng suy gẩm.
Thứ nhứt, cái chết của Oâng Trần Độ được truyền thông tiếng Việt nước ngoài nói đến nhiều hơn trong nước. Người Việt hải ngoại đấu tranh cho tự do, dân chủ, và nhân quyền VN nghe Oâng Trần Độ nói, theo dõi bịnh tình, giờ phút hấp hối, lâm chung của Oâng sát sao hơn đồng bào mình trong nước. Giản dị thôi. Vì Ô. Trần Độ đứng cùng chiến tuyến với nhân dân nạn nhân CS đang đấu tranh cho đất nước và nhân dân. Còn CS chỉ xem Oâng là một cán bộ "phục viên mất quyền lợi" nên sanh đối lập với những "đồng chí" đương quyền. Tâm lý ấy rất phổ biến từ khi Đảng CS nắm chánh quyền, tại mỗi một chi bộ Đảng, kể cả chi bộ của những ủy viên Bộ Chánh trị.
Nhưng là một tướng lãnh, một chánh ủy cấp tổng tham mưu, một trung ương ủy viên, Oâng Trần Độ không chống Đảng như một chi ủy viên cấp xã, quận huyện, tỉnh thành. Oâng chống Đảng bằng các đòn chiến lược đánh vào tử huyệt lý luận, lý do tồn tại của Đảng, trên bình diện quốc gia và quốc tế. Bộ Chánh trị bị đặt vào thế phải cô lập Oâng. Nhưng vì thiếu sáng tạo họ chỉ dùng những biện pháp rất tầm thường là công an, cảnh sát, và mật vụ CS.
Thứ hai, dù phải trấn áp Oâng, Bộ Chánh trị cũng có nhẹ tay do chánh sách chiếu cố đối với đảng viên trên 50 năm tuổi Đảng dù hưu hay tại chức cũng còn. "Chế độ, tiêu chuẩn" được hưởng, nghĩa vụ sinh hoạt của một đảng viên cao cấp có tính suốt đời. Bịnh, Oâng được "nhập viện", nằm phòng đúng tiêu chuẩn. Chết, Oâng được Đảng tổ chức và đài thọ lễ tang đúng "chế độ" của một trung ương ủy viên, do một trung ương ủy viên là Ô. Vũ Mão, hiện là Chủ Tịch Uûy Ban Đối Ngoại, làm trưởng ban. Nếu một người chống đối Đảng như Ông Trần Độ lại là người ngoài Đảng, thì đã tù mọt gông lâu rồi. Chết trong bóng tối, chớ đừng nói được làm đám tang có lễ viếng vì CS sợ nhân dân lợi dụng cơ hội này vùng dậy, nổi lên. Dù vậy, bài diễn văn của Vũ Mão cũng lộ ra ngôn ngữ cay đắêng, “phải chi về cuối đời...” với “tiềc rằng về cuối đời...” để đến nổi, con trưởng của ông Trần Độ phải phản đối ngay trong tang lễ.
CS đối xử chiếu cố với Ô. Trần Độ không phải vì sợ Ô. Trần Độ mà sợ mang tiếng với các đảng viên khác. Đồng thời Đảng cũng muốn gói ghém vấn đề Trần Độ trong vòng kiểm soát được. Thế mới có chuyện "sống thì chẳng chịu cho ăn, đến khi chết xuống làm văn tế ruồi" như tang lễ Đảng đang lo cho Ô. Trần Độ.
Thứ ba, giá trị đích thực của một người dân Việt là yêu nước, thương nòi Việt, chớ xu hướng chánh trị, đia vị xã hội chỉ là màu me, râu rià bên ngoài. Trước Tổ Quốc VN, trong lòng đất Mẹ VN, không có Cộng sản, Tư Bản gì cả. Những nhãn hiệu đó chỉ là những màu mè, ký hiệu được hay bị dán vào sau khi người Việt đựợc xã hội hoá. Định chế kinh tế chánh trị có thể thay đổi cách sống, suy nghĩ và hành động của con người nhưng không thay đổi được bản thể con người, không đổi được người mẹ sanh, và quê hương sanh trưởng - vốn chỉ có một và duy nhứt mà thôi. Mỗi người chỉ có một mẹ hiền, một quê mẹ ïđể trọn đời thương nhớ. Mẹ càng nghèo bao nhiêu, quê càng khổ bấy nhiêu, con người càng thương yêu bấy nhiêu. Điều mà nhà văn Pháp Chateaubriand đã viết trong Génie du Christianisme, người Esquimaux yêu quê hương đầy tuyết trắng, đốt đèn mỡ hải cẩu; người Phi Châu yêu quê hương rừng rậm hoang vu. Đó là một chân lý có từ khi chũng loại Homo sapiens xuất hiện trên Quả Điạ Cầu xinh đẹp này. Và chân lý ấy sẽ còn tồn tại rất lâu sau nữa vì Trái Đất là một hành tinh rất trẻ, hai cực còn đóng băng, và Loài Người tuổi còn rất nhỏ so với tuổi của Trái Đất.
Thứ tư, Ô. Trần Độ đúng là một Oâng Già Ba Tri. Với Mẹ VN, không có người Bắc, người Nam, người Trung mà chỉ có người Việt ở Bắc, ở Nam, ở Trung, và ở Hải Ngoại. Oâng Trần Độ là một người Việt với tinh thần Việt. "Kiến nghĩa bất vi vô dõng giả; Lâm nguy bất cứu mạc anh hùng." Bất khuất trước uy vũ của CS như Oâng Già Ba Tri cơm ghe bè bạn, vượt truông trạm Nhà Hồ để ra Huế đấu tranh cho nguyện vọng của dân làng ở Bến Tre. Chất phác hễ thấy trật thì nói, sai thì sửa, thấy dốt thì học, không mặc cảm quá khứ hay thân phận.
Sống ở thác về. Về là về quê kiểng. Quê kiểng người Việt là VN, lòng đất mẹ. Đó là chuyện bình thường thế sư như bao Oâng Già HO, ODP, Boat People Việt Nam, trước khi chết ở Mỹ dăn con cháu đem thiêu lấy tro đưa về VN để an giấc ngàn thu .ï Một Oâng Trần Độ ra đi, một Oâng Già tỵ nạn CS ra đi, một Oâng Già Ba Tri ra đi, sẽ có hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn người Việt khác nối tiếp sự nghiệp đấu tranh cho đất nước Việt Nam, nhân dân Việt. Như dòng lịch sử Nam Tiến hàng hàng lớp lớp Oâng Bà mở nước xưa kia. Như lời của nhà cách mạng Phan Bội Chậu, ta không thành còn con ta, con ta không thành còn cháu ta, cháu ta không thành còn chắt ta. Ở trong cũng như ngoài nước còn nhiều Oâng Già Ba Tri lắm.
Bắc thuộc, Tây thuộc, Cộng thuộc, cái gì rồi cũng suy tàn đúng như Phật dạy vạn vật vô thường, in như Oâng Bà ta xưa nói quan nhứt thời dân vạn đại; có sai đâu. Chỉ có nhân dân VN, đất nước VN tồn tại trong lịch sử, trong lòng người Việt, trong ý chí muốn sống chung, và bão tồn văn hoá Việt. Chế độ chánh trị, bộ máy công quyền chỉ là sân khấu. Hết màn, cuối tuồng là thay đào đổi kép. Quan trọng là người lên sân khấu có biết "lúc lên sân khấu không làm rộn" để khi " hết vai trò chẳng hỗ ngươi" hay không. Ô. Trần Độ là người về với đất nước ông bà với niềm vui là một người Việt.
Thôi xin vĩnh biệt Oâng Già Ba Tri Trần Độ. Xin an giấc nghìn thu trong lòng đất Mẹ VN vì còn, còn rất nhiều, nhiều lắm Oâng Già Ba Tri lo cho Mẹ VN. CS chẳng làm gì được quê cha đất tổ đâu.
Thứ nhứt, cái chết của Oâng Trần Độ được truyền thông tiếng Việt nước ngoài nói đến nhiều hơn trong nước. Người Việt hải ngoại đấu tranh cho tự do, dân chủ, và nhân quyền VN nghe Oâng Trần Độ nói, theo dõi bịnh tình, giờ phút hấp hối, lâm chung của Oâng sát sao hơn đồng bào mình trong nước. Giản dị thôi. Vì Ô. Trần Độ đứng cùng chiến tuyến với nhân dân nạn nhân CS đang đấu tranh cho đất nước và nhân dân. Còn CS chỉ xem Oâng là một cán bộ "phục viên mất quyền lợi" nên sanh đối lập với những "đồng chí" đương quyền. Tâm lý ấy rất phổ biến từ khi Đảng CS nắm chánh quyền, tại mỗi một chi bộ Đảng, kể cả chi bộ của những ủy viên Bộ Chánh trị.
Nhưng là một tướng lãnh, một chánh ủy cấp tổng tham mưu, một trung ương ủy viên, Oâng Trần Độ không chống Đảng như một chi ủy viên cấp xã, quận huyện, tỉnh thành. Oâng chống Đảng bằng các đòn chiến lược đánh vào tử huyệt lý luận, lý do tồn tại của Đảng, trên bình diện quốc gia và quốc tế. Bộ Chánh trị bị đặt vào thế phải cô lập Oâng. Nhưng vì thiếu sáng tạo họ chỉ dùng những biện pháp rất tầm thường là công an, cảnh sát, và mật vụ CS.
Thứ hai, dù phải trấn áp Oâng, Bộ Chánh trị cũng có nhẹ tay do chánh sách chiếu cố đối với đảng viên trên 50 năm tuổi Đảng dù hưu hay tại chức cũng còn. "Chế độ, tiêu chuẩn" được hưởng, nghĩa vụ sinh hoạt của một đảng viên cao cấp có tính suốt đời. Bịnh, Oâng được "nhập viện", nằm phòng đúng tiêu chuẩn. Chết, Oâng được Đảng tổ chức và đài thọ lễ tang đúng "chế độ" của một trung ương ủy viên, do một trung ương ủy viên là Ô. Vũ Mão, hiện là Chủ Tịch Uûy Ban Đối Ngoại, làm trưởng ban. Nếu một người chống đối Đảng như Ông Trần Độ lại là người ngoài Đảng, thì đã tù mọt gông lâu rồi. Chết trong bóng tối, chớ đừng nói được làm đám tang có lễ viếng vì CS sợ nhân dân lợi dụng cơ hội này vùng dậy, nổi lên. Dù vậy, bài diễn văn của Vũ Mão cũng lộ ra ngôn ngữ cay đắêng, “phải chi về cuối đời...” với “tiềc rằng về cuối đời...” để đến nổi, con trưởng của ông Trần Độ phải phản đối ngay trong tang lễ.
CS đối xử chiếu cố với Ô. Trần Độ không phải vì sợ Ô. Trần Độ mà sợ mang tiếng với các đảng viên khác. Đồng thời Đảng cũng muốn gói ghém vấn đề Trần Độ trong vòng kiểm soát được. Thế mới có chuyện "sống thì chẳng chịu cho ăn, đến khi chết xuống làm văn tế ruồi" như tang lễ Đảng đang lo cho Ô. Trần Độ.
Thứ ba, giá trị đích thực của một người dân Việt là yêu nước, thương nòi Việt, chớ xu hướng chánh trị, đia vị xã hội chỉ là màu me, râu rià bên ngoài. Trước Tổ Quốc VN, trong lòng đất Mẹ VN, không có Cộng sản, Tư Bản gì cả. Những nhãn hiệu đó chỉ là những màu mè, ký hiệu được hay bị dán vào sau khi người Việt đựợc xã hội hoá. Định chế kinh tế chánh trị có thể thay đổi cách sống, suy nghĩ và hành động của con người nhưng không thay đổi được bản thể con người, không đổi được người mẹ sanh, và quê hương sanh trưởng - vốn chỉ có một và duy nhứt mà thôi. Mỗi người chỉ có một mẹ hiền, một quê mẹ ïđể trọn đời thương nhớ. Mẹ càng nghèo bao nhiêu, quê càng khổ bấy nhiêu, con người càng thương yêu bấy nhiêu. Điều mà nhà văn Pháp Chateaubriand đã viết trong Génie du Christianisme, người Esquimaux yêu quê hương đầy tuyết trắng, đốt đèn mỡ hải cẩu; người Phi Châu yêu quê hương rừng rậm hoang vu. Đó là một chân lý có từ khi chũng loại Homo sapiens xuất hiện trên Quả Điạ Cầu xinh đẹp này. Và chân lý ấy sẽ còn tồn tại rất lâu sau nữa vì Trái Đất là một hành tinh rất trẻ, hai cực còn đóng băng, và Loài Người tuổi còn rất nhỏ so với tuổi của Trái Đất.
Thứ tư, Ô. Trần Độ đúng là một Oâng Già Ba Tri. Với Mẹ VN, không có người Bắc, người Nam, người Trung mà chỉ có người Việt ở Bắc, ở Nam, ở Trung, và ở Hải Ngoại. Oâng Trần Độ là một người Việt với tinh thần Việt. "Kiến nghĩa bất vi vô dõng giả; Lâm nguy bất cứu mạc anh hùng." Bất khuất trước uy vũ của CS như Oâng Già Ba Tri cơm ghe bè bạn, vượt truông trạm Nhà Hồ để ra Huế đấu tranh cho nguyện vọng của dân làng ở Bến Tre. Chất phác hễ thấy trật thì nói, sai thì sửa, thấy dốt thì học, không mặc cảm quá khứ hay thân phận.
Sống ở thác về. Về là về quê kiểng. Quê kiểng người Việt là VN, lòng đất mẹ. Đó là chuyện bình thường thế sư như bao Oâng Già HO, ODP, Boat People Việt Nam, trước khi chết ở Mỹ dăn con cháu đem thiêu lấy tro đưa về VN để an giấc ngàn thu .ï Một Oâng Trần Độ ra đi, một Oâng Già tỵ nạn CS ra đi, một Oâng Già Ba Tri ra đi, sẽ có hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn người Việt khác nối tiếp sự nghiệp đấu tranh cho đất nước Việt Nam, nhân dân Việt. Như dòng lịch sử Nam Tiến hàng hàng lớp lớp Oâng Bà mở nước xưa kia. Như lời của nhà cách mạng Phan Bội Chậu, ta không thành còn con ta, con ta không thành còn cháu ta, cháu ta không thành còn chắt ta. Ở trong cũng như ngoài nước còn nhiều Oâng Già Ba Tri lắm.
Bắc thuộc, Tây thuộc, Cộng thuộc, cái gì rồi cũng suy tàn đúng như Phật dạy vạn vật vô thường, in như Oâng Bà ta xưa nói quan nhứt thời dân vạn đại; có sai đâu. Chỉ có nhân dân VN, đất nước VN tồn tại trong lịch sử, trong lòng người Việt, trong ý chí muốn sống chung, và bão tồn văn hoá Việt. Chế độ chánh trị, bộ máy công quyền chỉ là sân khấu. Hết màn, cuối tuồng là thay đào đổi kép. Quan trọng là người lên sân khấu có biết "lúc lên sân khấu không làm rộn" để khi " hết vai trò chẳng hỗ ngươi" hay không. Ô. Trần Độ là người về với đất nước ông bà với niềm vui là một người Việt.
Thôi xin vĩnh biệt Oâng Già Ba Tri Trần Độ. Xin an giấc nghìn thu trong lòng đất Mẹ VN vì còn, còn rất nhiều, nhiều lắm Oâng Già Ba Tri lo cho Mẹ VN. CS chẳng làm gì được quê cha đất tổ đâu.
Gửi ý kiến của bạn



