Trí tưởng hiện hành

21/12/202321:11:00(Xem: 1963)
Emily_Johnson
Tranh Emily Johnson.



Trí tưởng hiện hành


Ký ức nhành nhành và trơn tuột
Sương đọng trên gai lá mắc võng
Khúc đời người rạn vỡ chuông ngân
Chuỗi mây bay cùng tình phơi phóng

In hình tôi với
chân
tay
Ngồi hôm nay đã đọa đày
mai sau

Khi nằm ngủ vẫn hé cười
Mi. Và làn mắt cong vút
Thi thoảng vùng dậy xinh tươi
Hát ru mơ nhịp đời hun hút

Khi tôi viết
Thời gian lóa mắt chữ
Thơ khỏa thân
Sâu nhiệm ý

Đâu phải năm này mùa đông lạ mặt
Đè ngực sâu cồm cộm thở nông
Chiếc nút phéng ghè hoài chưa dẹt mặt
Bia bọt cứ lềnh bềnh

Cơn ho níu áo hoàng thổ
Đất bệt. Lầy
Vũng áng quê nghèo không thuốc chữa
Mùa dằm ký ức

Cứ nằm và vùng dậy
Chuỗi di động nàng có khi nhân đôi thỏa thuận đàm phán
Màn hình im
Và khô
[Nâu]

Hiện hành không vin vào khế ước
Sự thao túng của những công án viêm xoang
Phục chế bắt đầu
Run tay vẽ

Hãy pha màu cho những luống tình trắc trở
Ần náu
Và di hành


*

 

Half


Hơ háp mặt nóng
Lãnh trơ mặt nguội
Con người ở đâu
Biên giới biên giới

Những thanh tà vẹt
Bắt đầu lu câm
Con tàu vấp ngã
Không một vết bầm

Rong chơi tứ tán
Củi than tanh tách
Vồ vập mùa đông
Hai tờ phổi mỏng

Một nửa ô kìa
Một nửa kia đâu
Ai đi che mặt
Màu xanh địa cầu

Nhốt hương còng gió
Khóa trái cửa tình
Chỉ còn thoi thóp
Một vài yêu tinh

Một nửa nửa một
Cong thêm bảy vòng
Thả cho nhật nguyệt
Mặc tình thong dong

Tóc đâu mà xuống
Búi trọ hương nguyền
Hãy bền tổ kén
Dâu tằm quen tên

Người quen hơi thở
Sinh khúc tương phùng
Hãy yêu chết bỏ
Đất trời vô chung

Mùa đông ập đến
Lạnh xoáy phương nhà
Một nửa ráp lại
Đạc điền xương da

 

*

 

Giáng Sinh hậu điện


[Ho... Ho… Ho…]

Thì cũng cho nghỉ với chơ
Ho chi liên tục thuyền đò ngả nghiêng
Ho muốn vãi cả đồng tiền
Mà em cứ giú thuyền quyên một mình

 

– hoàng xuân sơn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.
Qua khu rừng lau chiều rất ốm cọng dài ôm cọng ngắn hấp hiu làm sao ngắt được lùm hoa sóng níu ngọn thương thân bãi dập dìu
Cây xanh trên miễu đình | Hưởng bốn mùa cúng vái | Quỳ lạy những hình nhân | Thấm đẫm mùi nhang khói