Thơ Nguyễn Viện

25/05/202406:57:00(Xem: 1707)

collContempArt_LK_REP_001a

Xuyên không vào muôn kiếp để yêu em

 

1.

Có phải chúng ta vẫn cần một câu chuyện có ý nghĩa?

Hát cô đầu. nhịp phách tôi dậm dật. ôm thúy kiều mộng từ hải. lục bát nguyễn du tang bồng khập khiễng. tôi lơ láo hàng thần xuyên thế kỷ.

Kiều vẫn còn trinh. nàng mãi còn trinh.

Tôi không khóc tố như nhưng vẫn ôm thúy kiều đến 200 năm sau. nàng vẫn còn trinh. kiều mãi còn trinh. lục bát ca dao vẫn ầu ơ đâu đó. nhưng nhịp phách tôi hỗn loạn.

Tôi ôm thúy kiều nhảy sông sài gòn. khước từ ý nghĩa.

 

2.

Thúy kiều đi tăng ba báo hiếu vương viên ngoại. những vầng trăng xẻ đôi. những dặm trường mường mán.

Những người đàn bà cười ngạo nhân gian đang cho con bú. thế giới vẫn còn sữa và mật. những người đàn ông đi cày. thơ và nhạc nỉ non.

Lầu ngưng bích gió lộng chiều hôm. tiếng đàn tì bà dìm chết cơn hung hãn của nỗi buồn. tôi dẫm chân vào thiên cổ.

 

3.

Tôi không khóc tiếng còi tàu giục giã. tiếng mõ của giác duyên. ngày lại ngày. duyên khởi vào im vắng.

Chút phong trần gởi lại, em có khóc?

 

4.

Mưa ở thủ đức lênh đênh. con đường ngập. xuyên không vào mệnh bạc. má hồng em giờ như lá.

Mỗi ngày tôi qua cầu sài gòn. mỗi ngày tôi nhảy sông.

Từng kiếp, tôi là chữ của tự hủy và phục sinh. tôi sơ nguyên như sự trinh bạch.

Và tôi biết, em cũng yêu tôi như tôi yêu em từ muôn thuở.

Và bởi vì chữ cũng thơ ngây như tình yêu, tôi ở đây và ôm em thường tại. xuyên không vào muôn kiếp.

(20/5/2024)


*


Cửa


1.

Cửa đã mở. tôi bước vào gian truân với cả sợ hãi và phấn khích. tù ngục và tự do.

Tôi đã đi thênh thang và nằm xuống bờ bụi. như siêu thực. như lập thể.

Con đường tôi tự họa. những mảnh vụn của đổ vỡ lấp lánh. vết thương hoại tử.

 

2.

Cửa mở ra tôi là em lồng lộng. trùng dương của cái chết. đắm say và viên mãn.

Trước và sau. hiện thân của hy vọng trên những bước đi đồng cỏ. xanh bất tận.

Cửa mở ra tôi là cái thòng lọng. treo định mệnh trên đám mây vần vũ. tôi yêu em cùng quẩn.

 

3.

Tôi và em hương mật. đàn kiến bò quanh mặt trời. sự không tưởng trở nên hiện thực. một cõi em xanh ngời. một đời tôi nghi hoặc.

Tôi và em hư ảo. như ánh trăng. như mùi biển.

Cửa mở ra tôi nhiệm màu như nụ hôn thánh tích. phiêu diêu tôi. hoảng hốt tôi.

 

4.

Tôi mở cửa. mười phương nghiệp chướng. đi qua. đi qua. tôi cô hồn phóng đãng.

Mở cửa thập loại chúng sinh. tôi tìm thấy em trong muôn vàn. tìm thấy em trong muôn kiếp.

Ôm em, một chút trinh bạch này trong tâm tưởng. một chút phai tàn này tôi cố giữ.
(24/5/2024)


– Nguyễn Viện

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.