Tội lỗi, độc hại, hôi thối – đó từng là những từ ngữ từng được dùng để tả… cà chua. Nhắc đến Salem, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến Massachusetts với những phiên tòa xử phù thủy khét tiếng năm 1692. Thế nhưng, ở New Jersey cũng có một thành phố Salem khác, gắn liền với một câu chuyện kỳ lạ và đầy màu sắc về một thứ tưởng chừng vô hại – trái cà chua. Từ chỗ bị xem như “táo độc” cho đến khi trở thành một trong những loại thực phẩm được yêu thích trên khắp thế giới, đó là một câu chuyện phức tạp về lịch sử, văn hóa và cả những hiểu lầm tai hại.
Theo nhà sử học Andrew F. Smith, tác giả cuốn sách The Tomato in America: Early History, Culture, and Cookery, tâm điểm của câu chuyện là một nông dân và nhà vườn đã quyết tâm minh oan cho loại trái này.
Nhưng đâu là sự thật, đâu là huyền thoại? Mời quý vị cùng lật lại những trang sử về quá khứ đầy trắc trở của cà chua.
Nguồn gốc của nỗi sợ hãi mang tên “cà chua”
Lịch sử ghi nhận người Aztec là những người đầu tiên trồng trọt và thưởng thức cà chua. Đến thế kỷ 16, loại trái này theo chân thực dân Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha du nhập vào Âu Châu. Tuy nhiên, hành trình “chinh phục” Âu Châu của cà chua lại rất chậm. Một phần nguyên nhân đến từ sự e dè của người dân đối với màu đỏ, vốn bị xem là sắc màu của tội lỗi và quyền năng siêu nhiên.
Năm 1544, nhà thảo dược học người Ý Pietro Andrea Mattioli xếp cà chua vào nhóm “nightshade” (họ cà độc dược) và “mandrake” (loại cây ma dược) vốn được cho là có tác dụng kích thích ham muốn. Cà chua từ đó bị gọi là “táo tình yêu” và bị dè chừng, né tránh.
Đến năm 1597, nhà thực vật học người Anh John Gerard mô tả cà chua trong cuốn sách “Herbal” là “hư hỏng” và “có mùi hôi nồng nặc.” Phát biểu này đã đặt dấu chấm hết cho danh tiếng của cà chua tại Anh, và dần lan sang các thuộc địa bên kia đại dương.
Đến thế kỷ 18, cà chua bị gọi là “táo độc” sau khi nhiều quý tộc tự nhiên bị bịnh hoặc tử vong sau khi ăn. Mãi đến sau này, người ta biết nguyên nhân chính xác, và cà chua không phải thủ phạm. Thủ phạm thực sự là những chiếc đĩa bằng hợp kim thiếc mà giới quý tộc thường sử dụng. Loại đĩa này chứa hàm lượng chì cực cao, và khi tiếp xúc với axit trong cà chua, chúng làm người ta bị ngộ độc chì nặng.
Trong nghiên cứu của mình, Smith cho biết cà chua được nhắc đến lần đầu tại các thuộc địa Mỹ vào cuối thế kỷ 18, nhưng người ta chỉ trồng vì hiếu kỳ chứ không ăn. Ông nói: “Những người sang Mỹ trong thời kỳ thuộc địa hoàn toàn không để tâm đến cà chua.”
Dần được yêu thích
Phải đến cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, làn sóng nhập cư ồ ạt vào Mỹ, đặc biệt là của người Ý cùng với món pizza trứ danh, mới thực sự thúc đẩy việc tiêu thụ cà chua.
Tuy nhiên, người có công lớn nhất trong việc thay đổi định kiến về cà chua là Robert Gibbon Johnson, một nông dân kiêm nhà vườn ở Salem, New Jersey. Theo truyền thuyết, vào năm 1820, Johnson đã đứng trước bậc thềm tòa án quận, tay cầm một rổ cà chua và ăn một cách ngon lành trước sự chứng kiến của đám đông. Khi ông vẫn bình an vô sự, tin đồn cà chua an toàn đã lan đi khắp nơi. Lúc đó, người ta mới bắt đầu tin rằng cà chua thực sự có thể ăn được.
Tuy nhiên, cho đến nay, không hề có tài liệu nào ghi chép lại sự kiện này. Câu chuyện lần đầu được kể bởi Joseph S. Sickler, viên chức bưu điện kiêm nhà sử học nghiệp dư, trong cuốn “Lịch sử Quận Salem, New Jersey” (xuất bản năm 1937), kể lại hành trình lập nên Thuộc địa John Fenwick, khu định cư nói tiếng Anh lâu đời nhất ven sông Delaware. Và từ đó, câu chuyện nhanh chóng trở thành truyền thuyết gắn liền với cà chua tại địa phương.
Dẫu chưa từng có minh chứng rõ ràng cho hành động ăn cà chua, Smith vẫn tìm được bằng chứng cho thấy Johnson thật sự có trồng cà chua, nên “rất có thể việc này đã khuyến khích người khác ăn theo.” Tuy nhiên, Smith cũng nhấn mạnh rằng lúc ấy đã có nhiều người khác trồng cà chua, nên không thể quy toàn bộ công lao cho Johnson. Vào những năm 1830, hàng loạt sách dạy nấu ăn và công thức chế biến cà chua bắt đầu xuất hiện trên khắp nước Mỹ.
Rich Guido, Giám đốc kiêm thủ thư của Hội Sử học Quận Salem, cho rằng câu chuyện về Johnson là tiêu biểu cho kiểu truyền thuyết thường xuất hiện tại các thị trấn nhỏ ở vùng quê, nơi mà “lòng yêu quý và tự hào về lịch sử địa phương luôn được gìn giữ và phát huy, dẫu cho câu chuyện đó có thể chỉ đúng một phần.”
Cà chua vẫn sống mãi tại Salem
Dù chỉ là một huyền thoại không có bằng chứng, câu chuyện về Johnson vẫn sống một cuộc đời của riêng nó. Người dân Salem vẫn yêu quý và gìn giữ câu chuyện ấy như một phần di sản địa phương. Chính Joseph S. Sickler là người đã thuật lại giai thoại này cho Harry Emerson Wildes, một học giả người Mỹ chuyên nghiên cứu xã hội và lịch sử, và Wildes đã đưa nó vào sách “The Delaware” năm 1940. Năm 1946, tác giả Stewart Holbrook còn thêm nhiều chi tiết thú vị để làm phong phú câu chuyện trong cuốn “Lost Men of American History.”
Ngày 30 tháng 1 năm 1949, đài phát thanh CBS tiếp tục đưa truyền thuyết này đến khán giả cả nước, tái hiện cảnh Johnson ăn cà chua trong chương trình You Are There. Sickler được mời làm cố vấn lịch sử cho nội dung chương trình.
Từ năm 1989 đến 2022, thị trấn Salem tổ chức Lễ hội Cà chua Salem, nơi người dân địa phương và du khách hóa trang, tái hiện cảnh tượng Johnson ăn cà chua và thưởng thức những món ngon từ loại quả này. Tuy nhiên, theo Guido, lễ hội đã bị hoãn lại sau khi có thông tin cho thấy Johnson từng là chủ nô, sở hữu một phụ nữ tên Amy Hester Reckless.
Nói về lý do tại sao thị trấn Salem và tiểu bang New Jersey lại yêu thích truyền thuyết này, Curtis Harker, người phụ trách hồ sơ Quận Salem, cho rằng đó là nhờ tình yêu với giống cà chua Salem nổi tiếng, to, mọng, đậm đà – món khoái khẩu khi kẹp cùng bánh mì hamburger; mùi thơm ngào ngạt của tương cà lan khắp phố phường suốt trăm năm từ nhà máy Heinz cho đến năm 1977; và cả câu chuyện sinh động về việc Johnson từng dũng cảm ăn cà chua ngay trước tòa án.
Dù hình tượng của Johnson không còn nguyên vẹn vì liên quan đến chế độ nô lệ, nhưng trái cà chua vẫn là niềm tự hào văn hóa của thị trấn nhỏ bé này tại tiểu bang New Jersey.
Cung Đô biên dịch
Nguồn: “Sinful. Poisonous. Stinky? How tomatoes overcame their wicked reputation” được đăng trên trang Nationalgeographic.com.
Gửi ý kiến của bạn